Làm Một Con Cá Mặn Trong Tiểu Thuyết Trinh Thám (Cá Khô Xuyên Vào Tra Án Văn)

Chương 20



Edit: Catlazy

Beta: Củ Cải Đen

Thời phủ ở Bích Thành, so với Thời phủ ở Kinh Thành có nhiều quy tắc hơn.

Mỗi ngày phụng dưỡng trưởng bối không thể thiếu được, chính vì vậy mà Thời Dĩ Cẩm cũng không có ít thời gian có thể trộm lười biếng.

Sáng tối đều phải đi đến phòng của lão phu nhân thỉnh an, cùng bà nói chuyện.

Mùng 5 tết này cũng không ngoại lệ, nhưng mà bởi vì phải đi đón thần tài, lúc này mới âm thầm thay đổi một chút quy định, tất cả mọi người đều đợi ở cửa chính, chuẩn bị bắn pháo.

Thời Dĩ Cẩm bởi vì không muốn là người cuối cùng ra cửa, cũng dậy sớm rửa mặt chải đầu xong xuôi, đang hướng đi ra phía cửa.

Lúc đang đi trên hành lang, nàng liền nghe thấy phía trước có hai nha hoàn đang thì thầm to nhỏ, không chút chú ý đến Thời Dĩ Cẩm đang đi đến phía sau bọn họ.

“Ngươi có nghe thấy không? Con ma đó hình như đã rất lâu rồi lại xuất hiện ở Bích Thành, nghe nói lần này là ở cửa hàng pháo gần đây nhìn thấy.”

“Cái này cũng quá dọa người rồi, thiên linh linh, địa linh linh, ngàn vạn lần đừng để con trông thấy mấy thứ đó”.

“Ngươi là làm chuyện trái lương tâm sao, mới sợ đến như vậy”.

“Cho dù không có làm chuyện trái lương tâm, ma quỷ cũng rất dọa người có được không?”

Hai người nói xong cả người run rẩy, đi vào ngã rẽ, lúc này mới nhìn thấy đi theo phía sau bọn họ là Thời Dĩ Cẩm và Tiểu Thu, sắc mặt liền biến đổi.

Thời Dĩ Cẩm vừa nãy nghe thấy chuyện này, cũng rất tò mò, nàng đem chuyện này thành kiểu truyện chí dị trong thoại bản mà nghe đến hăng say, còn muốn nghe thêm chi tiết nữa, kết quả lại bị hai người trước mặt phát hiện.

Hai nha hoàn đó hành lễ với Thời Dĩ Cẩm xong liền vội vã rời đi.

Tiểu Thu đi cùng với Thời Dĩ Cẩm đến cửa chính: “Đại tiểu thư, người không cảm thấy chuyện này quá dọa người sao?”

Thời Dĩ Cẩm nghĩ một chút: “Cũng không hẳn, ngươi nghĩ xem con ma này cũng chỉ đi ra dọa người, cũng không có mưu tài hại mạng, xem ra cũng không tính là ác quỷ. Càng đừng nói, ta cũng không tin trên thế giới này có quỷ”.

“Tiểu thư, gan của người thật lớn a”.

Thời Dĩ Cẩm cười cười, nàng ta không biết gan của nàng to hay không, nhưng nàng biết chuyện ma ám này này hơn nửa phần là giả.

Kỳ quặc nhất là, hôm qua bọn họ mới gặp người của quán cờ bạc ở trong tửu lầu, đến tối người của quán bạc đã thấy “ma” rồi, nghe có vẻ giống như người bị chủ quán cờ bạc kia đòi nợ quay lại báo thù vậy.

“Dĩ Cẩm đến thật sớm”. Thường Duyệt thấy nàng đến thân thiết nói, đồng thời cắt đứt mạch suy nghĩ của Thời Dĩ Cẩm.

Thời Dĩ Cẩm phát hiện nàng hôm nay đích thực là đến có chút sớm, trước mắt chỉ có Thời Dĩ Cẩm và Thường Duyệt ở đây, Thời Dịch đang phân phó hạ nhân trong phủ treo pháo.

Đợi thêm khoảng 1 tách trà nữa, mọi người trong Thời phủ lúc này mới tập trung đông đủ.

“Đốt lửa!” Theo tiếng hạ lệnh của Thời Dịch, người trong Thời Phủ đều bịt tai lại.

Khói dài bốc lên theo ánh lửa nổ ra tiếng “bùm bùm lộp độp” ở trước cửa Thời phủ phát ra.

Cùng lúc này, phía sau huyện nha của Bích Thành, cũng có tiếng pháo nổ.

Cao Nhiên vẫy tay quạt khói từ pháo ra, nhẹ ho một tiếng.

“Với tư cách là mệnh quan triều đình của Càn Thiên, nhất định phải toàn tâm bái thần tài”. Một giọng nam từ phía sau Cao Nhiên nhớ ra một câu chế nhạo.

“Mệnh quan triều đình cũng là người, cũng muốn có tiền ăn cơm, càng đừng nó phủ nha trên dưới không cần phải nuôi sao?” Cao Nhiên tự nhiên nhận ra giọng nói của Tống Mạch Trúc “Ta không giống như ngươi, được thánh thượng chiếu sáng ban thưởng không phải lo ăn mặc.”

“Nếu ghen tị thì điều động quay trở về Kinh Thành”. Tống Mạch Trúc dựa vào khung cửa, nhìn Cao Nhiên cầm chổi quét giấy đỏ dưới đất.

“Vẫn là thôi đi, đợi đến khi ta quay về, cha với nương ta lại niệm bài thành hôn với ta, ta vẫn như bây giờ tự do hơn. Hơn nữa cha ta là thái phó, cũng chẳng có thời gian quản ta, ông ấy có thời gian đều đi quản thái tử rồi”. Cao Nhiên nói mà không suy nghĩ.

Tống Mạch Trúc thấy thái độ của hắn là nước đổ đầu vịt, cũng không nói gì nhiều nữa.

Không lâu sau đó, Cao Nhiên quét hết xác pháo sang một bên, phủi bụi trên tay: “Đi thôi, nên làm chuyện chính rồi, sòng bạc Trường Lạc bên kia nghe nói có ma trêu, chúng ta cũng nên đi đến hiện trường xem sao”.

Tống Mạch Trúc nghe thấy thế, lập tức gọi Dương Trú và Họa Mi, mấy người hướng đến sòng bạc mà đi.

Vốn dĩ bình thường sòng bạc Trường lạc phải đông như trẩy hội, lúc này lại không một tiếng quạ kêu, cửa cũng cũng đóng chặt, nhưng mà nhìn vòng gõ cửa bằng đồng này, dường như vẫn còn rất mới.

Tống Mạch Trúc đẩy cửa bước vào, phát hiện bàn đánh bạc trống rỗng, xúc xắc và cốc xúc xắc rơi lả tả khắp nơi, ghế cũng nghiêng ngả lật ngược dưới đất.

Hắn lại đi về phía trước hai bước, cảm thấy dưới chân dẫm phải một vật gì đó cứng cứng, nhặt lên nhìn mới phát hiện ra là tiền đồng, hắn thuận tay ném lên trên bàn đánh bạc.

“Không phải chỉ là ma trêu hay sao? Đám các người sao lại sợ thành như vậy, không biết còn cho rằng là bị cướp”. Cao Nhiên nhìn khung cảnh vắng lặng của sòng bạc không giống như lúc bình thường ồn ào huyên náo, cũng tấm tắc kinh ngạc.

Bọn họ thấy ở trong sòng bạc không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì định đi đến hậu viện tìm người hỏi, Tống Mạch Trúc đang chuẩn bị vén rèm lên, đã nghe thấy ở bên ngoài dường như có tiếng bước chân, hắn lúc này dừng động tác.

Ba người vừa bước vào vừa nhìn cũng thấy đám người Tống Mạch Trúc, nhìn quần áo của đối phương cũng biết là bất phàm, nhưng cũng không lộ ra vẻ sợ hãi: “Các người là người nào? Các người có biết vì sao sòng bạc không có người không?”

Một người trong số họ thấy người bên cạnh lên tiếng, lại đánh giá Cao Nhiên, đột nhiên ôm quyền: “Tiểu nhân có mắt không thấy thái sơn, vị này chẳng phải tri huyện Cao đại nhân sao? Ngài bận việc, chúng ta đây liền đi”.

Nói rồi, mấy người dưới chân như bôi dầu, nhanh như một làn khói biến mất không thấy thân ảnh.

Cao Nhiên nhìn hướng 3 người rời đi, có chút tiếc nuối nói:”Nhìn chúng ta đáng sợ như vậy sao, vốn dĩ còn muốn tìm bọn họ hỏi một chút tình huống của sòng bạc Trường Lạc này”.

Tống Mạch Trúc liếc mắt nhìn Cao Nhiên, thần sắc không rõ: “Đến hậu viện nhìn xem”.

Mấy người đến hậu viện, hậu viện này ngược lại náo nhiệt hơn rất nhiều, tiếng người đều tập trung ở trong một phòng.

“Cường ca, Cường ca bình tĩnh một chút!”

“Cường ca, tiểu nhân là Tiểu Hắc, không phải là ma!”

Cao Nhiên và Tống Mạch Trúc hai mặt nhìn nhau, chuẩn bị đi vào trong phòng, một tiểu lâu la mà hôm qua bọn họ gặp qua ở trong tửu lầu bưng chậu rửa mặt đâm đầu vào bọn họ.

Tiểu lâu la này dường như đã quen với việc có người đến, đầu cũng chẳng ngẩng lên, theo thói quen xua đuổi: “Đi mau! Đi mau! Hôm nay sòng bạc không mửa cửa! Mau tránh ra!”

Tiểu lâu la thấy người trước mặt vẫn không chút động đậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn, cầm chậu rửa trong tay, run rẩy nói: “Cao đại nhân, ngài làm sao lại đến? Còn có vị gia này, là vị gia hôm qua ở tửu lầu đi. Hai người làm sao lai đại giá quang lâm vậy”.

Cao Nhiên nhìn vào trong phòng hất hất cằm: “Bên trong là xảy ra chuyện gì?”

Tiểu lâu la nhìn Cường ca đang nằm trên giường bên trong, lại nhìn Cao Nhiên trước mặt: “Cao đại nhân, ngài đã đến rồi, ngài khẳng định là biết chuyện quỷ náo hôm qua, đây không phải chính là hỏi thừa sao, Cường ca của chúng tiểu nhân bị sợ hãi một thời gian, người cũng đã thành như vậy rồi”.

Tống Mạch Trúc nhìn người trước mặt này nói năng ngọt xớt, cũng lười vòng vo với hắn ta: “Thế hôm qua ngươi có nhìn thấy quỷ không?”

“Không có. Không dám giấu ngài, hôm qua tiểu nhân đang ngủ say, nghe thấy tiếng kêu của Cường ca mới tỉnh dậy. Đi đến phòng của Cường ca, thì người đã bắt đầu nói mê sảng rồi”.

“Tiểu Hắc, ngươi có phải đang nói chuyện ai, làm sao vẫn chưa mang nước vào”. Trong phòng truyền ra tiếng trách cứ.

“Các vị gia, xin lỗi, tiểu nhân đi trước lấy nước”. Tiểu Hắc nói rồi, linh hoạt đi chen qua khe hở giữa mấy người.

Mấy người lúc này mới đi vào phòng, thấy Cường ca gặp hôm qua đang nằm ở trên giường trên khóe miệng còn dính nước bọt, nhìn thấy mấy người Tống Mạch Trúc, lập tức kéo chăn co rụt vào trong góc tường, trong miệng còn không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Quỷ, có quỷ”.

Một người khác phục vụ bên cạnh hắn ta cũng quay đầu nhìn Tống Mạch Trúc, Cao Nhiên và những người khác, không hề có chút bất ngờ, rõ ràng là rất bình thản: “Tiểu nhân là Mộc Đầu, cũng là thuộc hạ của Cường ca, các ngài nếu như muốn hỏi cái gì, chúng ta có thể ra ngoài nói”.

Mộc đầu đem theo mấy người đi ra bên ngoài, Tống Mạch Trúc lại không có đi theo: “Đợi chút, ta muốn hỏi hắn ta hai câu”.

Tống Mạch Trúc dường như không chút lo lắng Cường ca gây bất lợi cho mình, ngồi ở bên giường: “Ngươi nếu như có thể nghe thấy lời ta nói, thì hãy trả lời ta, con quỷ hôm qua người gặp có hình dạng như thế nào?’

Mộc Đầu vừa vừa nghe thấy Tống Mạch Trúc đang kích động Cường ca, định xông lên phía trước ngăn cản, nhưng lại bị Dương Trú giơ tay ra cản hắn ta.

Cường ca nghe thấy lời Tống Mạch Trúc cũng có phản ứng, kéo chăn bông đang che trên đầu xuống một chút, không ngừng lặp lại nói: “Quỷ, quỷ tóc dài, y phục trắng”.

Cao Nhiên nghe thấy đáp án, liền biết giống với đầu mối lúc trước tìm được, không có xuất hiện đầu mối mới giá trị gì.

Tống Mạch Trúc cũng không dự định luẩn quẩn với cái người bị dọa điên này, hắn có thể xác định là, người này tối thiểu không phải giả điên giả dại.

Mấy người đi theo Mộc Đầu đến một căn phòng khác, Mộc Đầu đang định rót trà cho mấy người bọn họ.

Cao Nhiên ngăn hắn ta lại: “Không cần phiền hà, hỏi mấy câu chúng ta liền rời đi”.

Cao Nhiên ném một cái ánh mắt cho Tống Mạch Trúc, tỏ ý để Tống Mạch Trúc hỏi, Tống Mạch Trúc ngầm hiểu ý: “Tối hôm qua sòng bạc của các ngươi lúc nào thì đóng cửa, còn có nói xem ngươi có nhìn thấy quỷ không?”

“Gần đây đang là dịp năm mới, sòng bạc của chúng tiểu nhân đóng cửa rất sớm, bình thường giờ sửu mới đóng cửa, gần đây giờ tý đã đóng cửa rồi”. Mộc Đầu vừa cân nhắc vừa trả lời, “Sau khi đóng cửa, chúng tiểu nhân mỗi người quay về phòng mình nghỉ ngơi. Tiểu nhân chắc là ngủ muộn hơn một chút so với những người khác, vì phải mang sổ sách ra tính toán. Đợi đến khi tiểu nhân vừa thổi nến chuẩn bị đi ngủ, thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu từ phòng Cường ca, tiểu nhân liền xông đến”.

Lời thuật lại này cũng gần giống như của Tiểu Hắc, Tống Mạch Trúc tiếp tục hỏi: “Ngươi ngủ muộn như vậy, ngươi không có chú ý có động tĩnh gì sao? Hoặc là nhìn thấy bóng dáng gì đó”.

“Hình như không có” Một đầu nói có phần không xác định “Trên đường tiểu nhân đến phòng của Cường ca hình như có nhìn thấy một góc áo trắng hướng lên trên nóc phòng bay đi, nhưng mà trời tối quá, tiểu nhân nhìn không rõ.

Tiểu Hắc dường như đã dỗ Cường ca ngủ rồi, cũng đến phòng bên này, hỏi hắn ta tối qua có thấy điều gì bất thường không, hắn cũng nói không biết.

Tống Mạch Trúc nghe người người trả lời, cũng bắt đầu cẩn thận suy xét: “Sổ sách có thể đưa cho ta xem không?”

Mộc Đầu nghe thấy yêu cầu của Tống Mạch Trúc: “Đại nhân, không phải bọn tiểu nhân không hợp tác, nhưng mà sổ sách này là thứ đồ vô cùng quan trọng của sòng bạc của bọn tiểu nhân, đích thực là không quá tiện”.

Tống Mạch Trúc cũng không tiếp tục truy hỏi nữa, nếu đã như vậy, hắn cũng không cưỡng cầu.

Cao Nhiên thấy Tống Mạch Trúc không hỏi nữa, lúc này mới mở miệng chen vào: “Thế các ngươi có hoài nghi ai không, sòng bạc của các ngươi rất có khả năng có kẻ thù?”

“Cao đại nhân đây không phải là đang nói đùa chứ? Sòng bạc của chúng tiểu nhân mở cửa đón khách, người hận sòng bạc của bọn tiểu nhân nhiều vô số”. Tiểu Hắc kiêng dè mà nói ra. . Chap mới luôn có tại ( TRUMtг uyen. mE )

Mộc Đầu lườm Tiểu Hắc một cái: “Nhưng gần đây người hận sòng bạc của bọn tiểu nhân chắc là thiếu gia Chu gia, nợ bọn tiểu nhân nhiều bạc không nói, lúc trước còn trộm tìm người đến đập phá sòng bạc của bọn tiểu nhân, nhưng mà đạp được một cửa đã bị bọn tiểu nhân phát hiện.”

“Đúng, chính là hắn ta, nếu không phải ức hiếp người quá đáng, hôm qua bọn tiểu nhân cũng sẽ không đuổi đến Vọng Hương Lầu”. Tiểu Hắc lập tức hận thù trào dâng bổ sung thêm.

Tống Mạch Trúc và những người khác nghe xong, cảm thấy chắc là dù bất luận thế nào cũng phải đi đến gặp vị thiếu gia Chu gia này một chuyến.

Tiểu Hắc và Mộc Đầu tiễn mấy người ra đến tận cửa của sòng bạc, Mộc Đầu cung kính nói: “Làm phiền các vị đại nhân rồi, nếu còn cần gì, chúng tiểu nhân sẽ tận lực giúp sức”.

Cao Nhiên gật đầu, xua tay để bọn họ quay về chăm sóc Cường ca.

Đợi đến khi đoàn người bọn họ đi xa, Cao Nhiên mới dừng bước chân, quay đầu nhìn cửa của sòng bạc Trường Lạc: “Cái người tên Mộc Đầu kia thật là một chút cũng không mộc”.(Không hề hiền lành gì)

“Sòng bạc này là do cái người gọi là Cương ca kia quản sao? Không có lão bản sau màn sao?” Họa Mi đối với sòng bạc Trường Lạc có chút tò mò, nhìn cả sòng bạc từ trên xuống dưới chỉ có 3 người.

Cao Nhiên dường như cũng hiểu một chút về sòng bạc này, sòng bạc Trường Lạc là Cao Cường kế thừa từ cha của hắn, bình thường ở sòng bạc làm việc chủ yếu là hai người này, còn có một vài người khác cũng đi tuần xung quanh, không ngồi vào bàn đánh bạc.

Mấy người bọn hắn cũng không tính là hoành hành ngang ngược, cũng chỉ là về mặt đòi nợ sẽ sử dụng một vài thủ đoạn chướng mắt, nhưng mà cũng không đến mức ồn ào đến quan phủ, cũng không gây ra chuyện gì lớn, Cao Nhiên cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt cho qua.

Cao Nhiên hỏi Tống Mạch Trúc: “Ngươi có ý kiến gì không?”

“Tạm thời không có, vẫn phải xem xét thêm”.

“Cũng được, chúng ta quay về phủ nha ăn cơm đã, đợi đến chiều lại đi gặp Chu thiếu gia kia”.

Cao Nhiên vỗ bàn quyết định lộ trình của bọn họ, những người khác cũng không có dị nghị gì.

Đợi đến khi quay về phủ nha, hạ nhân cũng đưa thiếp mời của phủ đệ Thời gia đưa cho Tống Mạch Trúc, Tống Mạch trúc mở ra xem, truyền tay đưa cho Cao Nhiên: “Hôm qua quên không nói với ngươi, ngươi xem có đi hay không?”

“Đi, có cơm chùa, sao không đi”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.