Sau sự việc ” đoàn kết ” của lớp về chuyện quay tài liệu, chả ai mà ngờ tới rằng, GVCN thông báo một tin động trời, sạc lỡ đất, nhà tan cửa nát: – Các cô các cậu được lắm, viết bản kiểm điểm, sau đó đưa phụ huynh ký.
Nhưng!!! 7/5 thì vẫn là 7/5 thôi cô ạ, cô đang đùa ai vậy? Tụi này đã 13 năm lưu lạc chốn giang hồ, à nhầm, chốn thị xã Ayunpa thì làm gì có chuyện ” dạ vâng, tụi em sẽ viết ạ”. Thời gian qua đi, trí nhớ con ngiời cũng vì thế mà phai dần thôi, đã gần một tháng vẫn không thấy bóng dáng của một cái bản kiểm điểm nào, đám học sinh thầm cười trong lặng lẽ…
Đương nhiên, thời gina trôi qua cũng được hơn 2 tháng rồi, tôi cũng dần thích nghi, làm quen với lớp. Chơi lâu với tụi nó mới biết… OH!!! Một ổ nhây không tổ chức, và đương nhiên, tôi cũng là một trong số đó, nhưng là thành phần nhây ngầm. Tôi chơi thân với My _ cô bạn hot girl của khối và hơi thân với tên ngồi đầu bàn, Quý. Trước đây tôi cũng đã từng giới thiệu rồi. Ba đứa chơi khá thân, à không, chỉ có tôi thân với hai bọn nó thì có. My và Quý dường như… chữ ” thân ” cũng được gọi là tạm thôi. Hia người chỉ cần được đặt gần nhau là lại chí chóe, dễ nổi cáu. Ở phòng thực hành tin, tôi ngồi chung với My, My ngồi bên trái tôi, bên phải tôi là một hàng máy tính nối tiếp, và không ai khác, Quý ngồi tiếp theo. Haizz, mặc dù tôi đã ngồi giữa làm dãy phân cách nhưng không hiểu sao hai người bọn họ vân có thể cãi lộn. My thì gọi Quý là bánh quy, sau đó đập cậu ta một cái. Cái biệt danh thì tôi không hiểu lắm và cũng chả buồn tìm hiểu. Cho đến khi Quý quay qua My, gọi một tiếng ” chó không lông “, tôi mới thấy tò mò. Đợi My không để ý nữa, chú tâm onl Facebook, tôi mới quay sang Quý hỏi với vẻ hiếu kỳ
– Này! Sao lại gọi là chó không lông thế?
– À – Quý nhìn sang tôi mỉm cười – lúc còn nhỏ, mình sang nhà My chơi, trước nhà nó, à không, nhà hàng xóm sát bên cạnh nhà nó, có một con chó không lông, sau này quen miệng nên cứ chọc thế rồi thành biệt danh luôn
Quý thì thầm bên tai tôi, tôi càng nghe càng không nhịn cười nổi, My nghe được nên liếc sang
– Thì sao bánh quy? – My kéo tôi qua, kiểu như tôi là con chó, còn My đang ra lệnh với Quý ” con chó này là của tao “, sau đó, My nói tiếp – Thùy không biết đâu, Quý học tiểu học ở trường mẹ My đó, lúc còn lớp một, được giáo viên cho làm lớp trưởng, thế là cứ xách thước đập bàn dọa mấy đứa thôi
– Thế thì sao? – Quý kéo tôi lại lần nữa, dùng ánh mắt kiểu như tiếp nối câu hồi nãy về việc tôi là con chó, ánh mắt như thách thức ” Ai lấy trước người đó có quyền được hưởng, con chó này vốn là của tao mà ” – Hơ!!! Còn đỡ hơn cái đồ chó không lông
Ờ… Sự việ sau đó chắc mọi người cũng đã đoán được, họ cứ kéo nhau qua lại, cái thân thể tôi cũng muốn rớt xuống ghế rồi, tôi nhăn mặt một cái, hai người mới chịu thả tôi ra, nhưng vẫn theo cái kiểu trẻ con: đứa này khèo đứa kia một cái. Và đương nhiên, tôi luôn là người chịu mọi hậu quả, bao gồm nếu hai người có quăng giấy qua lại thì tôi là người nhặt và bỏ chúng vào sọt rác, còn nếu có đánh nhau, thể nào trên người tôi cũng có chút thương tích, đơn giản thôi, vì tôi ngồi giữa mà. Chỉ khi có bạn Võ Trọng Tấn lâu lâu máy của cậu ta bị hư, giáo viên biểu chuyển sang bàn tôi thì chiến tranh mới dừng lại. Cậu ta ngồi giữa tôi và Quý, làm bài giúp máy tôi, mặc dù gọi thì thừa nhưng cứ cái gì tôi và My không làm được, cậu ta lại cằn nhằn bảo giốt, sau cuối chỉ đánh đầu tôi, đau chết đi được!!! Tôi hỏi sao cậu ta không đánh My, cậu ta lấy lý do là My ngồi xa, đánh tôi tiện hơn. Hơ hơ! Vãi cả cái lý do chính đáng. Hai chúng tôi như kẻ thù, chỉ cần gặp nhau, cho dù không đánh lộn cũng sẽ nói xéo nhau vài câu cho hả giận. Thế mà lúc tôi còn cấp 1, nhớ không lầm là lớp 2, còn có đứa truyền miệng bảo hai tụi tôi thích nhau, rõ ràng là vô lý. Tôi 2A, cậu ta 2G, một lớp đầu một lớp cuối, thích nhau kiểu gì? Hơn nữa lớp 1 chúng tôi có chung lớp nhưng ký ức toàn chuyện thù vặt, thích nhau là vô lý hết sức. Tôi vẫn còn nhớ, không biết là có thật hay không mà khoảng cuối học kỳ 1 năm lớp 2, hôm đó là một buổi chiều nắng gắt, tôi đang cùng mấy đứa con gái chơi trò rượt bắt, một bạn nữ chạy đến đưa tôi một tờ giấy nhỏ, tôi vẫn còn nhớ như in câu nói:
– Tấn lớp 2G đứa bạn nè
Tôi mở ra thì đen cả mặt, bởi vì trong tờ giấy in rõ dòng chữ:
Thùy, mình thích bạn. Làm bồ mình nha. Người gửi: Võ Trọng Tấn
Nét chữ vẫn còn nguệch ngoặc. Tôi đương nhiên suy nghĩ thứ lừa đảo này sao có thể làm bổn tiểu thư siêu lòng được. Với lại, chuyện viết thư tình giả để ghẹo các bạn nữa cũng là một trò chơi đang được ưa chuộng thời đó. Thế là tôi thẳng thừng không suy nghĩ, cứ thế xé tan tờ giấy, vứt thẳng vào sọt rác gần đó rồi mỉm cười với bạn nữ lúc nãy:
– Mấy bạn lừa ai vậy? Bữa sau đừng đùa kiểu đó nữa. Tớ không thích nó. Nó dĩ nhiên cũng không thế thích một đứa như tớ được.
Thế là tôi lại tiếp tục chơi rượt bắt. Sự việc sau đó thì không nghe ngóng gì nữa. Đến năm lớp 6 thì tôi lại bị ghép với tên Võ Trọng Tấn đó vì lý do, hai đứa chung lớp. Tôi có nghe được cô bạn thân lúc nhỏ của cậu ta tâm sự:
– Mày không tin chuyện viết thư tình đó à? Là thật đó. Tao tưởng lúc đó mày biết thằng Tấn viết nhưng mày không thích nó nên từ chối. Lúc đó nó có hỏi tao làm sao để viết, tao hỏi viết cho đứa nào. Nó nói là cho mày. Nó viết xong biểu con Duyên gửi giùm. Nó ngồi đợi một hồi, con DUyên lên nói là mày vứt sọt rác rồi, thế là cái mặt nó buồn, nhìn tội kinh khủng.
Tôi nghe được việc đó thì há hốc cả mồm. Nhưng thôi, cứ để nó chìm trong quá khứ đi, dù chả biết chuyện đó là thật hay giả. Thằng Tấn thì cũng có thể được xếp vào top đầu nam thần của khối, lực học cũng không tồi. Còn tôi? Ngoài việc là nằm trong top 3 học sinh giỏi của lớp thì chả có gì, một con người hết sức bình thường, không có chút đặc biệt.
Sự việc là thế đấy, cũng chả có gì ấn tượng. Trở về thực tại nào, ngoài việc có hai đứa bạn thân chí cốt ( cốt ai nấy hốt) thì có một sự việc chẳng ai có thể ngờ tới, tôi là một tác giả ngầm. Từ nhỏ tôi đã rất thích văn học, đó là lý do một tủ sách ở nhà vẫn chưa làm tôi thỏa mãn, hằng ngày cứ đi tìm những thứ mới mẻ, cho đến khi tôi nghĩ ra một việc, tôi có thể sáng tác truyện. Khi đó cũng là lúc sự nghiệp của tôi bắt đầu vào cuối năm lớp 6 với cái tên hết sức bình thường: Dương Thiên Trúc Linh. Tôi chỉ có thể kể với các bạn tóm tắt như thế vì tôi không muốn nói nhiều về việc này, đơn giản là vì nó hết sức bình thường cho một đứa dễ chán nản và thích tìm tòi những thứ mới như tôi và lý do thứ 2, gia đình tôi không ủng hộ con đường văn học nghệ thuật này, và đặc biệt là mẹ tôi, hoàn toàn phản đối