Chúc Một Ngày Tốt Lành

Chương 15



18

Kể từ hôm đó, mỗi ngày thằng Lọ Nồi sáng tạo ra một tràng tiếng kêu mới, pha trộn giữa tiếng chó, tiếng heo, tiếng gà, tất cả được nhào nặn, chế biến và quậy tưng để thành một thứ âm thanh chưa từng có trên đời, nói tóm lại là nghe rất giống một thứ lẩu thập cẩm ăn bằng tai.

Thằng Cu bám sát tụi nhóc để đón bắt từng phát minh mới của Lọ Nồi, trong khi bà Đỏ bám sát thằng con để nghe nó dịch thứ ngôn ngữ quái chiêu đó ra lời ăn tiếng nói hằng ngày – tất nhiên là theo cách mà nó chợt nghĩ ra.

Lọ Nồi là một con heo tinh khôn, các bạn cũng biết rồi đó. Từ lúc mớ hổ lốn “Un un gô – gô un un” tình cờ trở thành “Chào buổi sáng” cực kỳ lịch sự, Lọ Nồi hiểu rằng điều nó cần nhất trong lúc này là sự đồng lõa của cậu chủ tinh nghịch. Nó cần một người nhiệt tình bơm ý nghĩa cho những âm thanh vô nghĩa phát ra từ cổ họng của mình. Đó là lý do chỉ khi nào có thằng Cu lảng vảng gần đó, Lọ Nồi mới khoe tài.

Chỉ trong vòng một tuần, khu vườn trại nhà bà Đỏ đã rất giống một trung tâm thực hành ngoại ngữ.

Thằng Cu, thiên tài trẻ con loài người, đã phiên dịch thứ ngôn ngữ bí hiểm của các thiên tài trẻ con loài vật thành những mẫu câu thông dụng mà bây giờ bà Đỏ đã thuộc lòng:

• Un un gô – gô un un. = Chào buổi sáng.

• Chiếp un un? = Anh có khỏe không?

• Un un – chiếp un un? = Tôi khỏe. Còn anh?

• Un un. = Khỏe ạ.

• Un gô gô. = Chúc ngủ ngon.

• Ăng gô gô. = Chúc một ngày tốt lành.

• Chiếp chiếp gô. = Cảm ơn.

•……..

•……..

•……..

Bọn heo con chó con gà con, do thủ lĩnh Lọ Nồi dẫn dắt, sung sướng ứng dụng những mẫu câu đó vào sinh hoạt hằng ngày để thấy cuộc sống một lần nữa được tắm trong những niềm vui thơ trẻ.

Bây giờ, cứ sáng ra gặp nhau là bọn nhóc “Un un gô – gô un un” “Chiếp un un?”… loạn cả lên.

Chị Nái Sề, chị Mái Hoa và chị Vện sau một thời gian nhìn bọn trẻ bằng ánh mắt cảnh giác cũng đã bắt đầu rụt rè chúc nhau “Un gô gô” khi màn đêm lững lờ buông xuống.

Một buổi sáng nọ, bà Đỏ bước ra vườn vào lúc trời tinh mơ để hít thở không khí trong lành sau một đêm thao thức vì tình trạng bấp bênh của hũ gạo trong góc bếp, đã bắt gặp thằng Lọ Nồi đang chí thú dũi mõm trong vườn cải.

Bà nhìn con heo con, dò xét, và ngập ngừng cất tiếng chào:

– Un un gô – gô un un.

Cái cây ngôn ngữ mà cả tuần nay bà vẫn sống trong bóng râm của nó chợt rụng lá trong trí nhớ khiến bà buột miệng như một đứa trẻ nghịch ngợm.

Bà chào con heo con như thể bà đang thử bay lên mặt trăng, không trông mong điều kỳ diệu sẽ xảy ra.

Nhưng khi thằng Lọ Nồi ngước nhìn bà, phập phồng chiếc mũi ướt và ứng tiếng đáp “Un un gô – gô un un” thì bà phải chống tay vào gốc mít cho khỏi ngã.

Bà ngẩn ngơ nhìn bộ mặt ngẩn ngơ của mình phản chiếu trong mắt con heo con, thấy ruột gan bỗng chốc trôi tuột đi.

Sau khi choàng tỉnh, bà thận trọng đảo mắt ra chung quanh và khi biết chắc không có ai lảng vảng gần đó, bà quay lại nhìn con heo con, hồi hộp mấp máy môi:

– Chiếp un un?

Trông bộ tịch của bà, có cảm tưởng bà đang đọc thần chú, người giàu tưởng tượng hoàn toàn có thể liên tưởng đến vẻ thấp thỏm của Ali Baba khi lầm rầm “Vừng ơi, mở ra” trước cửa hang bí mật.

Và mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, bà vẫn phải áp tay vào ngực khi nghe con heo con thản nhiên đáp:

– Un un – chiếp un un?

Bà ngây ngô đáp lại, như người mộng du:

– Un… un…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.