Bảo Ngọc lái xe máy đi làm từ rất sớm. Hôm qua trốn việc, hôm nay cô phải tranh thủ làm bù. Cuối tháng, bảng lương không làm xong, không kịp chuyển lương cho mọi người, cô sẽ rất thảm. Tối hôm qua, sau khi anh về cô mới mở điện thoại, phát hiện ra hàng chục cuộc gọi nhỡ của chị kế toán trưởng. Hẹn chị ấy ký sớm để chị đi nghỉ phép du lịch, mà cô quên khấy đi mất. Tâm trạng rối tinh rối mù, cô không hề nhớ đến chuyện này. Đã thế còn cương quyết tắt điện thoại để trốn người đó. Thế mà cuối cùng, trốn thì bất thành, mà công việc thì hỏng bét. Sau khi gọi điện thoại xin lỗi, bịa đặt một đống lý do lý trấu thì chị ấy cũng nén giận mà ra lệnh, sáng sớm nay mang bảng lương ra thẳng sân bay cho chỉ ký. Còn không xong nữa thì cứ chờ mà bị mấy trăm nhân viên oanh tạc đi.
Thành ra, bình thường cô toàn đi làm bằng xe bus nhưng hôm nay đặc biệt lái xe. Nhất định phải xong việc. Cô khóc ròng, trong đầu lôi vị sếp đáng ghép kia ra xỉa xói: “Chỉ tại anh. Sếp đáng ghét nhất hành tinh”.
Cầm bìa hồ sơ, chạy ra bãi giữ xe thì Bảo Ngọc gặp anh Vũ phòng kinh doanh:
– Đi đâu mà vội vàng vậy em gái?
– Em ra sân bay trình ký giấy tờ anh ơi.
– Lấy nón bảo hiểm đi, anh chở đi cho lẹ.
Cô toe toét:
– Anh Vũ là thiên thần hộ mệnh của em.
Có người giúp đỡ, mọi việc cũng thuận lợi hơn nhiều. Trên đường Vũ hỏi:
– Hôm qua thấy mọi người nói em bị bệnh? Sao Thế? Khỏe chưa mà đã đi làm?
Bảo Ngọc ngượng ngùng:
– Em không sao. Có chưa khỏe cũng phải đi anh ơi, em mà làm không xong hôm nay thì em sẽ bị lên thớt ngay.
– Ha ha, ai dám xử em gái đáng yêu của anh, anh liều mạng với người đó.
– Haha. Anh có đánh lại 500 người không?
– Thôi. Khó quá, anh chạy.
*****
Quốc Thắng nói anh thích cô từ cái nhìn đầu tiên. Bảo Ngọc nghĩ rằng, đó là ngày cô mới vào công ty. Xuất hiện trước mặt anh với mái đầu bán nam bán nữ, điệu bộ lóng nga lóng ngóng. Thật là một sở thích khác thường. Cô đau khổ nghĩ, hóa ra thẩm mỹ của anh khác thường như vậy, hèn gì xưa nay bao nhiêu cô đẹp như hoa không lọt được vào mặt xanh của anh.
Nhưng thực tế, lần đầu tiên anh gặp cô là cách đây khoảng 8-9 năm. Lúc đấy, anh vừa về nước. Anh cùng công ty của mẹ mình đi về một huyện nghèo làm từ thiện. Tình cờ, nơi đó đang tập hợp một đoàn sinh viên tham gia chiến dịch Mùa hè Xanh. Cô để mái tóc rất dài, thắt thành hai bíp tóc. Khuôn mặt ngây thơ, phúng phính rất đáng yêu. Nhóm thanh niên đang làm đường dẫn nước tưới cây. Cô nhỏ bé đứng ở đấy, tham gia hào hứng. Trán lấm tấm mồ hơi, miệng cười nói liến thoắng với chúng bạn. Quần sắn lên đến đầu gối, đôi chân trắng nõn nà dính đầy bùn đất. Anh giơ máy ảnh lên, chụp được khoảng khắc cô nở nụ cười, hàm răng sáng bóng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Đứng giữa hàng trăm người, nhưng một cô bé lại tỏa ra hào quang rực rỡ khiến anh như bị thôi miên.
Nhưng rồi số phận chỉ có anh gặp thoáng qua như vậy. Khi thời gian bắt đầu mài mòn hình dáng cô gái ấy trong trí nhớ thì anh đọc được CV của cô.
Hình ảnh trong sơ yếu lý lịch, vẻ mặt nghiêm trang, nhưng anh biết, đó chính là cô bé năm xưa. Nhiều năm qua đi nhưng người có duyên sẽ gặp lại.
***
Quốc Thắng cảm giác mình như trở về tuổi 17, mới bắt đầu biết yêu. Cả ngày hôm qua gặp cũng vẫn chưa đủ, hôm nay muốn nhìn thấy cô thật sớm.
Anh bước vào công ty, miệng tươi cười chào ba em tiếp tân:
– Chào các em. Buổi sáng vui vẻ!
– Chào sếp. Buổi sáng vui vẻ!
Ba nàng đồng thanh, rồi nhìn nhau:
– Trời à, hôm nay chắc chắn có bão. Chị Quỳnh có xem thời tiết không?
– Dự báo thời tiết nói là nắng đẹp, ít mây. Nên khả năng là mặt trời mọc lộn hướng rồi.
Cô tiếp tân tên Như Quỳnh, mơ màng:
– Quả nhiên sếp bắt đầu chú ý đến chị rồi. Có công mài sắt có ngày nên kim. Chị phải vào toilet trang điểm lại mới được. hí hí.
– Má ơi, nàng lại quên uống thuốc rồi. Hương, bà hẹn giờ, xíu nhắc nàng ấy uống thuốc, liều gấp đôi.
– Yes, madam.
Quốc Thắng bước vào phòng, sững người phát hiện cô gái nhỏ của anh chưa thấy đâu. Không lẽ lại trốn. Anh vội nhấc máy gọi ra lễ tân:
– Bảo Ngọc đi làm chưa em?
– Dạ, rồi anh ạ. Hình như có việc ra ngoài rồi. Lúc nãy em thấy Ngọc đi chung với anh Vũ.
Anh dập máy, gọi điện thoại. Điện thoại sau một hồi đổ chuông ầm ĩ thì báo người nhận từ chối cuộc gọi. Anh cảm thấy dạ dày nóng, lan dần lên đầu. Nhắn tin:
– Đi đâu?
Bíp bíp, tiếng báo có tin trả lời:
– Xíu em gọi lại liền. Em đang ở ngoài đường.
Quốc Anh nóng ruột. Quả nhiên yêu đương rất hại não, chỉ một xíu việc cũng khiến con người ta đứng ngồi không yên. Tiếng gõ cửa “knock knock”, anh gằn giọng:
– Vào đi.
Cô bé tên Hương đang cười toe toét nhìn thấy bản mặt muốn giết người của sếp thì miệng co lại:
– Có anh Hưng bên ngân hàng đến ạ. Ảnh bảo đã hẹn trước.
– Mời vào đi em. Pha cho anh hai ly trà.
– Dạ, sếp.
Cô bé mời khách vào phòng, mời nước rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài đóng cửa. Thở một hơi:
– Má ơi. Tâm trạng đổi chiều còn nhanh hơn cổ phiếu nữa. Sợ muốn chết à.
Cô ra ngoài, cảnh cáo hai chiến hữu:
– Ổng bình thường lại rồi. Hai chị cẩn thận thì hơn. Chị Quỳnh, lau bớt chút son đi được không? Ổng ra ổng thấy chị đỏ chót vậy, ông lên cơn khát máu thì cả ba chúng ta đều chết.
Như Quỳnh vẫn không quên yy:
– Biết đâu, ảnh sẽ hôn chị thì sao cưng.
Hương và Thủy lao vào toilet. Thiệt là uổng bữa sáng.
Vị khách vừa đi ra thì Bảo Ngọc về đến công ty. Đi ngang qua lễ tân, cô nhận được cảnh báo:
– Sếp nàng đang thời kỳ rụng trứng. Tâm trạng rất bất ổn, nàng nên cẩn thận củi lửa.
Cô giật mình: “Chết rồi, chắc lúc nãy gọi mà mình không nhấc máy. Nhưng lúc mình gọi lại thì cũng có thèm nhấc đâu”. Cô vội đi vào trong, không quên:
– Thank you.
Cô gõ cửa phòng:
– Vào đi.
Bảo Ngọc cầm bảng lương cùng ủy nhiệm chi đã được kế toán trưởng ký, bỏ trên bàn anh, rồi lui ra ba bước:
– Nghe nói anh đang rụng trứng?
– Hả? Nghe đồn là đàn ông chỉ có tinh trùng thôi.
Cô sửng sốt, mình nói cái gì vậy trời. Vội vàng chữa lại:
– Nghe nói anh đang không vui. Em đi ra ngoài làm việc công nha. Em phải chạy vội ra sân bay để trình ký cái này. (Cô chỉ chỉ lên bàn) Anh ký đi, em cho đi lương.
– Ai chở em?
– Anh Vũ phòng kinh doanh.
– Sao không nói với anh để anh chở đi.
Cô mở to mắt:
– Sếp à, sếp rảnh rỗi để chở nhân viên hay sao? Có rảnh thật em cũng không muốn tạo scandal trong công ty đâu à.
– Em đứng xa vậy làm gì?
– Đề phòng sếp quấy rối tình dục.
Quốc Thắng nhìn cô:
– Anh làm vậy bao giờ?
– Từng làm rồi.
Anh bỗng nhớ ra lần đó, cười cười:
– Lần đó cũng đâu phải cố ý. Vô tình thôi, anh thề.
– Lần đó không cố ý thì giờ em cũng phải đề phòng. Cẩn tắc vô áy náy.
– Anh là bạn trai của em.
– Trên công ty, anh là sếp.
Cô đưa hai tay làm thành dấu chéo:
– Nghiêm cấm mọi hành vi quấy rối công sở.
– Em thật quá đáng.
– Không hề, em là người công tư phân mình. Anh cũng phải như vậy. Ngoại trừ việc anh không được la rầy em, không được trừng mặt với em, không được phê bình em trong cuộc họp thì phải coi em là nhân viên bình thường.
Cô cười hì hì:
– Chúng ta yêu đương lén lút nhá. Em còn muốn làm việc ở đây.
– Không được. Anh không muốn.
– Đi mà.
– Không được. Anh không muốn.
– Đi mà.
– Không.
– Thế em nghỉ việc.
– Được rồi, theo ý em. Nhưng có thời hạn thôi đấy. Đến lúc thích hợp phải công khai.
– Ok.
Bảo Ngọc nghĩ, tình cảm của cô và anh có lẽ chỉ là ngắn hạn. Đến lúc anh không còn thấy cô mới lạ, cô sẽ buông tay. Cô đã không còn ý định lập gia đình. Sống thế này, là tốt nhất. Thích thì yêu, không hợp thì chia tay. Cô không muốn mình lại đi vào con đường cũ ngày xưa. Tình cảm bảy năm còn có thể thay đổi. Người như anh, sao lại có thể yêu đương dài lâu.
– Lại đây, hôn anh một cái đã rồi yêu đương bí mật.
– Anh nói nhỏ thôi, nhỡ có ai nghe được thì sao?
– Có lại hay không? Anh nói to hơn bây giờ.
– Lại, lại.
Cô hôn vội lên má anh như chuồn chuồn lướt nước, vừa định lùi ra xa thì đã bị chụp lấy eo. Anh tiến hành một nụ hôn sâu chớp choáng: 10 phút. Lúc buông ra thì môi cô sưng đỏ. Cô sờ sờ môi:
– Anh, anh….
Bảo Ngọc che miệng, lấy xấp giấy tờ đã được ký trên bàn, chạy vội ra ngoài. Còn đứng đây, không khéo lại bị ăn sạch không còn xương.
****
11h 30, tất cả tập trung ở lầu 5 ăn trưa.
Bảo Ngọc cố gắng che dấu đôi môi sưng nhưng không thể tránh được những cặp mắt cú vọ của hội Tạp Nham:
– Thanh Hồng: ì da, khai mau khai mau. Bà hun ai mà tới mức này?
– Lan Phương cười khúc khích: wa, thiệt là mạnh mẽ nha!!
– Hoàng Nhi: chậc chậc, thiệt là làm người ta ngưỡng mộ. Sao chị có thể mang vẻ mặt này mà đi làm, trêu tức một đứa FA như em.
– Bảo Ngọc: dừng, hiểu lầm. Sáng nay hủ tiếu tôm, bị dị ứng. Ba nàng nghĩ đi đâu vậy không biết? Người ta chưa có người yêu nha.
– Thanh Hồng: trời biết, đất biết, bà biết, con tôm nó biết nha. Tui không tin, dị ứng cũng biết lựa chỗ ghê. Xùy xùy.
Ba đối tượng khó đối phó cười vang khắp phòng ăn, thu hút không ít cái nhìn tò mò của mọi người. Cô đành chống chế:
– Tập trung ăn rồi đi ngủ.
Ở một góc khác, bạn sếp hớn hở, tươi rói cám ơn em Hương lễ tân vì lấy cơm hộ anh ấy. Thành công làm cho cô bé này toàn thân nổi da gà. Cô lầm bầm với đồng bọn:
– Thiệt là tà quá đi. Sếp thay đổi chóng mặt thế này, em biết sống sao!