Mới 8h sáng, cả đoàn Nhật Hạ đã kéo nhau vào Royal City chơi. Nhật Hạ cứ ù với uầy nhìn toà nhà to như cung điện như con ngố làm cho người ta khinh khinh. May là cái mặt tiền đẹp cộng với nụ cười tỏa nắng của Nhật Hạ lại khiến người ta thấy thiện cảm, dẹp ngay cái ý nghĩ khinh thường cô ra khỏi đầu.
Đoàn Nhật Hạ con gái thì mặc áo sơ mi quần đùi, con trai thì mang áo cộc quần ngố lửng, người ngoài nhìn vào cứ tưởng nhóm học sinh tụ tập đi chơi nhưng cái vẻ đẹp cao quý bề ngoài của mấy bạn trẻ thực khiến cho người đi qua ngước lại, nhân viên trào hàng xì xầm bàn tán. Nga~ nghe nói hôm nay có ca sĩ khá nổi cũng đến đây thăm thú, mấy nhân viên hôm nay có thể ngắm mĩ nam mĩ nữ thoải mái rồi!
Nhật Hạ không khỏi cảm thán cái toà nhà này sao như mê cung vậy, cứ từng tầng đi lên xuống xong lại còn lòng vòng mấy “ngõ” liền, cuối cùng vẫn ra đường cũ a! Nhật Hạ hối hận! Vừa nãy mọi người bảo lên xe mini đi thì không nghe, đòi đi bộ thưởng ngoạn, giờ thì đấy, chưa mua được cái gì đã rã rời cả cái chân rồi!
Bọn đi đằng sau nhìn Nhật Hạ như xem kịch. Cái con người này hay thật! Lúc bảo đi xe thì đòi đi bộ, giờ thì nhìn điệu bộ như chân sắp gẫy làm người ta xót. Đã thế không biết đường lại cứ lon ton đi trước, đi lòng vòng lại quay về điểm ban đầu, xong lại cảm thán ‘sao cái đường này rắc rối thế?!’. Khờ khạo hết chỗ nói!
Dạ Thiên quay đầu nhìn Nguyệt Đông rồi nhìn Nhật Hạ. Cậu chẳng thể nào hiểu nha??? Tại sao cùng cha cùng mẹ mà hai chị em nhà này lại khác nhau thế nhỉ? Cô chị thì ấm áp, rực rỡ, dễ cảm nhận, dễ thấy như mặt trời mùa hạ, yêu ghét biểu hiện rõ khiến cho người ta thấy an toàn mà dễ mến. Cô em thì lại lạnh lùng, thâm trầm, khó đoán, khó thấy như mặt trăng mùa đông, yêu ghét chỉ biểu lộ trong lòng khiến cho người ta thấy bí ẩn mà thích thú( mùa đông ít thấy xuất hiện trăng). Một chan hoà dễ thấy, một êm đềm khó tìm, phải chăng, đây chính là lí do họ có cái tên đối lập nhau: Nhật Hạ-Nguyệt Đông?? Mẹ của hai chị em nhà kia mà nghe được tiếng lòng của Dạ Thiên chắc sẽ sống dậy mà phỉ báng: “Ta nhổ vào cái suy nghĩ của nhà ngươi!! Cái gì mà Nhật Hạ yêu ghét rõ ràng?? Cái gì mà Nguyệt Đông khó đoán?? Ngược lại mới đúng! Tuy Nguyệt Đông che dấu cảm xúc nhưng qua đôi mắt, qua cái nhíu mày có thể biết nó muốn gì, cần gì. Còn Nhật Hạ? Dù có khổ sở đến mấy nó cũng mỉm cười vô lo làm cho người ta cứ nghĩ nó luôn vui vẻ, thực chất, tối về, nó lại chạy vào phòng mà khóc, mà tự giải quyết một mình a!!”
-Này, thôi vào cái siêu thị kia vậy!-Nhật Hạ chỉ vào siêu thị Ocean. Ôi chao cái cô nàng này, chỗ này chính là điểm xuất phát đó!
Mấy người kia phải chạy theo Nhật Hạ cũng mệt lắm rồi, có chỗ để vào đương nhiên đồng ý, còn hơn là theo cái cô nàng kia chạy loạn.
-Kyaa…~~~ Bánh ngọt khổng lồ kìa!!!-Nhật Hạ reo lên thích thú.
-Khoan đã Hạ/chị dâu/chị/Sul Hwa!!!-Bốn người reo lên nhưng không kịp nữa rồi! Nhật Hạ cho tay vào quệt cái bánh gatô khổng lồ rồi cho vào mồm.
1s….
2s….
3s….
-AAAAAA…..!!!!! Vị kinh quá đi!!!Nhật Hạ ra sức ọe ọe, khụ khụ. Cái bánh kem gì mà vị kinh quá đi mất! Nó ngấy ngấy, ngậy ngậy, còn có vị của… xà phòng!!!
-Đồ ngốc, cái đó có xịt thuốc bảo quản, không đọc biển hả?-Sukei chạy lại, từ đâu lấy ra chai nước khoáng cho Nhật Hạ súc miệng.
Nhật Hạ nhìn cái biển “Bánh kỉ niệm- Có phun chất bảo quản” mà khóc ròng. Cái bánh to như vậy, ngon như vậy lại để trang trí thử hỏi sao không tiếc cơ chứ?!? Mặt Nhật Hạ dài như cái bơm, đi mà cứ ngoảnh lại nhìn cái bánh. Không phải là cô tham ăn nhưng mà thực sự, thực sự cô rất, rất, rất tiếc! Đó là bản năng của người nghèo.
Phía đằng xa, có người con trai tóc màu hồng rượu nhìn thấy cảnh đó mà buồn cười. Cái cô gái cứ há hốc mồm nhìn bánh kem rên tiếc thực sự rất dễ thương nha! Thảo nào chẳng ai nói cho cô ta biết phần ruột của cái bánh kem đó làm bằng xốp cả!!
-Kia rồi! Anh Key, xin mời đứng lại!
Anh chàng tóc hồng rượu thấy có người gọi thì vụt trốn đi. Hôm nay anh muốn đi siêu thị sắm đồ chứ không phải là đi để chụp ảnh quảng cáo. Anh quản lí của anh thực phiền.
Đoàn Nhật Hạ đi sắm hết thứ này đến thứ khác. Lúc Nhật Hạ và Nguyệt Đông qua quầy chọn áo trong thì 3 anh chàng kia mặt đỏ tía tai, đầu óc bắt đầu liên tưởng tới những hình ảnh không nên nghĩ tới. Tất nhiên, để giữ phép lịch sự, 3 chàng vẫn “phải” quay lưng đi khi mấy nàng đi “ướm đồ“.
-Oa, em mặc màu xanh biển nhạt này rất đẹp nha!-Nhật Hạ reo, Shiki bắt đầu liên tưởng.
-Màu đen làm làn da của chị nổi bật hơn đó!-Nguyệt Đông ghẹo, Sukei và Dạ Thiên sắp xịt máu mũi.
-Này mấy cái tên kia, chê chị em tôi xấu hay sao mà không chịu quay lại nhìn người ta một cái hả?-Nguyệt Đông trách móc, chị em cô chỉ ƯỚM chứ không MẶC à nha!
Mấy chàng mang tai đã đỏ gắt, đỉnh đầu bốc khói, nghe Nguyệt Đông trách thì hai tai xì ra khói, phát ra tiếng ‘tuu…’ dài. Đồng loạt mấy chàng lắc đầu nguầy nguậy, vẫn nhất định không quay lưng lại:
-Không không, hai chị em cứ thử, cứ ướm. Bọn anh là đàn ông, không nên quay lại nhìn!-Trăm miệng một lời, 3 chàng đồng thanh.
-Cái gì vậy? Hôm nay mấy người bị làm sao thế?-Nhật Hạ hỏi.
-Cố giữ phép lịch sự!!-Rất đồng thanh, rất hợp nhau.
Hai chị em Nhật Hạ quay qua nhìn nhau chả hiểu gì. Mấy cái tên này hôm nay bị trúng gió độc hết lượt nên lên cơn à?
-Hai em mặc hai màu này rất hợp nha!-Ở đâu xen vào một giọng nói nam yêu mị.
Mấy tên con trai đang ngượng nghịu xấu hổ kia giờ tự nhiên lại bừng bừng khí thế khác thường, nhất loạt quay lại xem xem kẻ nào cả gan dám khen người trong mộng của họ ƯỚM áo trong. Nhưng khi quay lại, ba anh chàng hối hận, xấu hổ vô cùng, chỉ muốn đào lỗ mà chui xuống. Thực ăn dưa bở! Hai cái người con gái kia là đang thử áo phông, mà tủ đựng áo trong kia lại cách tử đựng áo phông có 1 dãy làm bọn họ cứ tưởng….A xấu hổ quá đi!!!
Hai cô gái thấy có giọng lạ thì quay lại. Một anh chàng cực kì đẹp trai a~ Anh ta có tóc hồng rượu sóng sánh, thân hình cũng gần giống Sukei, người Việt Nam mà da trắng vô cùng! Anh ta mặc cái bộ đồ quỷ dị đầy gai, hai tay xỏ túi, miệng cười cười lộ ra hai cái răng nhọn khểnh rất vampire. Ánh mắt sắc bén đeo kính áp tròng nửa hồng nửa vàng nhìn Nhật Hạ thích thú. Nếu nói Sukei và Dạ Thiên đẹp kiểu băng giá lãnh khốc thì anh chàng này với Shiki lại cùng đẹp kiểu yêu nghiệt quỷ dị, tuy nhiên, cái chàng trai tóc hồng rượu này có vẻ mộng mị hơn Shiki. Từ đâu có người đẹp trai lai vampire chạy ra khen Nhật Hạ, lại còn nhìn cô đắm đuối làm Dạ Thiên và Sukei nhướng mày đề phòng.
-Cái người này từ đâu chui ra vậy?-Nguyệt Đông khó chịu nói. Nhìn cái bản mặt của tên này thật gian.
Nhật Hạ vì phép lịch sự nên huých tay em gái, miệng khẽ thốt:
-Cảm ơn!-Song, Nhật Hạ đặt hai cái áo vào giỏ, kéo Nguyệt Đông đi làm 3 chàng kia phải chạy theo. Ở cái thế kỉ 21 này mà có chuyện tự nhiên một người lạ ở đâu xông ra nhận xét mình thử áo thì một là người lạ kia có ý đồ xấu, hai là người lạ kia bị dở hơi. Cả hai loại người này đều không nên tiếp xúc, tốt nhất là tránh xa.
Anh chàng tóc hồng rượu kia ngơ ngẩn. Không ‘A, anh Key!’, không ‘Cho em xin chữ kí!’ sao? Cô gái kia lạ thật! (bạn trẻ ơi, Nguyệt Đông cũng không biết bạn là ai, 3 chàng kia cũng không biết bạn là ai mà?)
Cả lũ Nhật Hạ sau khi thoát khỏi anh chàng có nghi vấn tâm thần thì đi ăn chơi xả láng. Đương nhiên, tuy Nhật Hạ kiên quyết đòi trả tiền nhưng chi phí chuyến đi ngày hôm đó vẫn do Sukei, Shiki và Dạ Thiên bao trọn với lí do: Đi chơi với phái nữ mà không giả tiền không nhục cũng là bị xúc phạm. Và không xảy ra ngoài ý muốn, Nhật Hạ ngoan ngoãn cho 3 chàng trả tiền.
***
-Key, cậu chạy đi đâu đấy hả?-Anh chàng quản lí hỏi.
-Anh điều tra cho em về cô gái kia nhé!-Key chỉ về phía bóng dáng Nhật Hạ.
-Rất xin lỗi, nếu chỉ có thế thì tôi không thể điều tra được! Đi thôi, chúng ta phải chụp ảnh quảng cáo!-Anh quản lí đẩy đẩy lưng Key. Key nhìn theo bóng dáng đã khuất dần mà tiếc nuối. Sao trên đời này còn có người hồn nhiên thế nhỉ???
***
#Warning: Ở Royal City chưa bao giờ xảy ra những sự kiện trên, nó hoàn toàn chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng.