Bạo Sủng Cuồng Thê: Thần Y Ngũ Tiểu Thư

Chương 14: Giận đánh nạp lan kỳ!



“Sau này xin Phong phu tử quan tâm nhiều hơn.” Tư Mã U Nguyệt nhìn Phong Chi Hành nói.

Tuy rằng hành vi này của Mục phu tử khiến nàng không vui, nhưng nàng cũng cảm thấy mình chưa từng học tập trong học viện, đi theo tân sinh cùng nhau học tập cũng không tồi.

“Đây là chìa khóa phòng ngươi.” Phong Chi Hành ném cho Tư Mã U Nguyệt một chiếc chìa khóa. 

“Chìa khóa?”

“Học trò của ta, ta đều yêu cầu bọn họ phải ở trong học viện. Ta biết gia gia ngươi là hộ quốc tướng quân, nhưng ngươi cũng cần phải ở trong  học viện. Ngày thường có thể đi ra ngoài, nhưng lúc buổi tối đi ngủ phải ngủ ở ký túc xá. Lúc không có nhiệm vụ, một tuần có thể về nhà ở một đêm.” Phong Chi Hành giải thích.

Tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Tư Mã U Nguyệt vẫn ngoan ngoãn đồng ý. 

“Được, bây giờ ngươi có thể trở về, ngày mai chuyển đồ đạc đến học viện, ngày mốt chúng ta chính thức đi học.” Phong Chi Hành nói.

Tư Mã U Nguyệt nhìn hai người hành lễ rồi lui về phía sau đi ra ngoài, dù sao hiện tại cũng không cần lên lớp, vậy nàng sẽ tranh thủ thời gian để tu luyện. Nhưng mà trước khi về nàng phải nói với Tư Mã U Nhạc một tiếng. Nhưng nàng không ngờ còn chưa đi tới phòng học cấp cao niên thì đã bị người ngăn cản.

“Tư Mã U Nguyệt, ngươi đứng lại!” 

Tư Mã U Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy người đang đứng chắn trước mặt mình, chính là người hôm đó đã ra đòn hiểm, nàng nhớ rõ ngày đó có rất nhiều người đánh mình, nhưng người này ra tay nặng nhất. Nhìn thấy hắn, nàng giống như lại nhìn thấy chuyện đời trước bị bọn họ đánh chết, ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tránh ra.”

Người ngăn nàng lại là kinh thành đệ nhất gia tộc thiếu gia Nạp Lan Kỳ. Nạp Lan gia ở Phượng Minh quốc cũng là gia tộc tương đối có thực lực, lão tổ tông của bọn họ cũng sắp đến cảnh giới linh tôn, cho nên không coi Tư Mã gia ra gì. Rốt cuộc Tư Mã Liệt lợi hại, chẳng qua cũng chỉ có một người, mà Nạp Lan gia có hẳn một đám người lợi hại!

Chuyện Nạp Lan Kỳ cùng Tư Mã U Nguyệt đối mặt mau chóng hấp dẫn người chung quanh, mọi người tuy rằng không dám chọc Tư Mã U Nguyệt, nhưng lại thích xem náo nhiệt, vây lại xem cũng sẽ không bị bọn họ tính sổ. 

Nạp Lan Kỳ nhìn thấy chung quanh nhiều người vây lại xem, cười nhạo nói: “Tư Mã U Nguyệt, có phải ngươi lại muốn tìm Mộ Dung An hay không? Ngươi lại muốn quấn lấy hắn? Chẳng lẽ lần trước đánh ngươi còn chưa đủ? Ta nói ngươi sắp chết tới nơi cũng không biết xấu hổ, rõ ràng là nam nhân, vậy mà cứ quấn lấy Dung An không tha! Quả nhiên là loại người không biết xấu hổ!”

Lời Nạp Lan Kỳ nói làm người chung quanh đang xem náo nhiệt bộc phát ra từng trận tiếng cười, sôi nổi nhìn Tư Mã U Nguyệt, không cần nói cũng biết là đang cố ý cười nhạo nàng.

Tư Mã U Nguyệt nhìn Nạp Lan Kỳ, trong mắt ẩn chứa tức giận. 

Nạp Lan Kỳ không bị ánh mắt Tư Mã U Nguyệt dọa sợ, kêu người cầm một cái ghế lại, dẫm một chân lên, nói: “Nếu hôm nay ngươi muốn đi qua thì cũng có thể, nhưng phải từ nơi này chui qua, ta sẽ không ngăn cản ngươi.”

Gã vừa nói vừa chỉ chỉ dưới háng mình.

Tư Mã U Nguyệt nhìn Nạp Lan Kỳ, không nói lời nào, chỉ là đứng yên tại chỗ, nếu là người kiếp trước thì sẽ biết, bộ dáng hiện tại của nàng là đang tức giận. 

“Sao hả, không bò qua phải không? Không muốn hay là không dám? Loại người không có can đảm như vậy, cho dù có được gọi là Tư Mã tướng quân cũng chẳng ra gì! Ha ha ha… A!”

Nạp Lan Kỳ nhìn Tư Mã U Nguyệt, định cười nhạo nàng một phen cho thỏa thích, nhưng không ngờ nàng đột nhiên chạy tới, một tay kéo quần áo của gã xuống, chân đá lên trên, hung hăng đá vào hạ thân của gã, khiến gã phát ra tiếng kêu thảm thiết, người cũng bị ném xuống mặt đất.

Không ai dự đoán được Tư Mã U Nguyệt sẽ đột nhiên phản kích, hơn nữa tất cả mọi người đều không rõ nàng đến bên cạnh Nạp Lan Kỳ như thế nào, đến lúc bọn họ phản ứng lại, Nạp Lan Kỳ đã bị đánh ngã xuống mặt đất. 

Vốn cho rằng Tư Mã U Nguyệt sẽ kết thúc như vậy, nhưng nàng lại dùng đầu gối đè lên người Nạp Lan Kỳ, bẻ quặt tay phải hắn ra sau, chỉ nghe rắc một tiếng, tiếp theo đó là một tiếng thét chói tai vang vọng học viện.

“Tiểu gia hôm nay không có thời gian chơi với ngươi, lần sau đừng tiếp tục xuất hiện trước mặt ta, bằng không nhìn thấy ngươi một lần đánh ngươi một lần!” Tư Mã U Nguyệt bình tĩnh đứng lên khỏi người Nạp Lan Kỳ, hung hăng đá gã hai cái, sau đó mới xoay người bỏ đi.

Tất cả mọi người bị hành động của Tư Mã U Nguyệt dọa cho sợ ngây người, đây là Tư Mã U Nguyệt mà người ta đồn là nhát gan yếu đuối chỉ biết mê trai sao? 

Xôn xao trước phòng học cấp cao mau chóng lan truyền khắp học viện, tất cả mọi người đều không thể tin được vào tai mình, nếu không phải những người đó luôn miệng bảo đảm nói lời tuyệt đối là sự thật, chắc chắn sẽ không một ai tin tưởng.

Trên một tòa lầu cách đó không xa có hai người đang quan sát động tĩnh bên này, một người trong đó chính là Phong Chi Hành mà Tư Mã U Nguyệt vừa gặp.

“Đúng là một chú mèo con lợi hại!” Phong Chi Hành nhìn động tác mới rồi của Tư Mã U Nguyệt, mỉm cười nói, nhưng mà trong lòng lại căng thẳng, một cước vừa rồi cũng thật tàn nhẫn mà! 

“Sao ngươi lại đồng ý cho y học lớp của ngươi?” Người bên cạnh Phong Chi Hành hỏi.

“Trực giác.” Phong Chi Hành nói: “Ngươi xem, không phải y không giống như những lời đồn đãi sao? Tốc độ lúc công kích người ta, chậc chậc, ta đối với y thật sự rất hiếu kì. Hơn nữa lúc vừa mới nhìn thấy ta, y cũng không có chút gì là mê trai.”

“Tùy ngươi, dù sao ta cũng tìm ngươi tới, những sự tình này toàn bộ sẽ giao cho ngươi xử lý.” Người nọ nói. 

“Hiệu trưởng, ngươi tín nhiệm ta như vậy sao? Sẽ không sợ ta dạy hư đám hài tử kia?” Phong Chi Hành nhìn người nọ có thâm ý khác.

“Có cái gì mà sợ, ta còn không hiểu ngươi sao?” Hiệu trưởng rời khỏi cửa sổ, đến ngồi trở lại vị trí của mình, vừa nãy lúc đang nói chuyện với Phong Chi Hành, bị y kêu tới nhìn cảnh Tư Mã U Nguyệt đánh người.

“Ha ha, ngươi không sợ, ta cũng sẽ không sợ. Trước tiên ta sẽ xem những đứa trẻ nào sẽ xui xẻo rơi vào tay của ta.” Phong Chi Hành nói. 

“Lớp của ngươi chính là đám trẻ có thiên phú tốt nhất lần này, ngươi phải để ý hơn chút.”

“Ừm, ta sẽ tận lực, ta sẽ làm cho bọn họ có được nhiều thứ thật khó quên ở nơi này!” Phong Chi Hành nói xong thì rời khỏi văn phòng hiệu trưởng.

Trước phòng học, sau khi Tư Mã U Nguyệt đạp Nạp Lan Kỳ hai cái thì đi tìm Tư Mã U Nhạc, còn chưa tới phòng học đã nhìn thấy Tư Mã U Nhạc từ trong phòng học vọt ra, đến Tư Mã U Nguyệt ở ngay trước mặt y cũng không nhìn thấy. 

“Tứ ca, huynh đi đâu vậy?” Tư Mã U Nguyệt tay mắt lanh lẹ bắt lấy y.

“Nguyệt nhi, sao đệ lại ở chỗ này?” Tư Mã U nhạc nhìn thấy Tư Mã U Nguyệt, kinh ngạc nói.

“Đệ tới đây tìm huynh mà.” Tư Mã U Nguyệt cười trả lời nói: “Lúc nãy huynh chạy nhanh quá vậy, huynh muốn đi đâu?” 

“Huynh nghe nói đệ và Nạp Lan Kỳ phát sinh xung đột, sắp đánh nhau rồi, đang muốn qua đó xem đệ có bị thương hay không.” Tư Mã U Nhạc nói.

Tư Mã U Nguyệt vui vẻ cười, nói: “Tứ ca huynh yên tâm đi, đệ không có bị thương. Đệ còn đánh Nạp Lan Kỳ một trận tưng bừng.”

“Thật sao?” 

“Đương nhiên! Huynh xem không phải đệ đang ở đây sao.” Tư Mã U Nguyệt nói.

“Vậy là tốt rồi.” Tư Mã U nhạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: “Sao đệ lại tới đây?”

“À, đệ tới nói với huynh một chuyện.” Tư Mã U Nguyệt kể chuyện mình bị giáng cấp và phải ở lại trong trường nói với Tư Mã U Nhạc, sau đó nói: “Đệ định trở về nói với gia gia, ngày mai sẽ dọn vào học viện.” 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.