Em Có Thể Bao Nuôi Anh Không?

Chương 1: Chào ngài



Có một thiếu gia thụ ngoan ngoãn dịu dàng dễ thương, chính xác là một bé ngoan phẩm học kiêm ưu (phẩm chất và học tập đều rất ưu tú), thông thạo đủ thứ cầm kỳ thi họa, bẽn lẽn hiền lành giống như quả bóng nhỏ màu trắng.

Nhưng cậu có một bí mật động trời.

Cậu thích một tên Ngưu Lang (1). Mà lại còn là chiêu bài của night club.

Chiêu bài thường rất đắt giá, nhưng mà tiểu thiếu gia lại không có gì ngoại trừ nhiều tiền.

Sau đó liền nhờ bạn gay hỏi thăm xem chiêu bài công thích kiểu người gì, kim chủ phải như thế nào thì mới có thể bao nuôi được hắn.

Kết quả công không phải là chiêu bài Ngưu Lang, mà hắn lại là ông chủ của club Ngưu Lang, cho nên thông tin hỏi thăm bị sai lệch…

Bạn gay bi thương nói cho cậu biết, chiêu bài công ưa thích mẫu người cuồng dã (điên cuồng hoang dại), càng cuồng dã càng tốt.

Tiểu thiếu gia trở về lăn qua lộn lại nghiên cứu hai chữ “cuồng dã”, ngày thứ hai đến pub (quầy rượu) lập tức đổi qua một thân quần áo trang sức mà bạn gay đã tốt bụng cung cấp, áo ba lỗ da báo và quần bò rách tung tóe, trên cổ còn có một sợi dây chuyền vàng cực lớn, mười ngón tay đeo tròn tám cái nhẫn.

Sau đó cậu “cuồng dã” đi vào pub, cuồng dã đi tới chỗ ngồi trước mặt công, cuồng dã móc thẻ đen ra.

Công nhíu mày, thầm nhủ tên ngốc này từ đâu chạy tới, tính đập cửa phá quán hay sao, nhưng mà lớn lên lại rất hợp khẩu vị của hắn.

Kết quả, hắn trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng trắng nộn nộn của thụ trở nên ửng hồng, dáng đứng đoan chính, hai tay dâng thẻ đen lên, giọng nói thỏ thẻ mềm nhũn.

“Chào ngài, xin hỏi tôi có thể bao nuôi ngài không?”

Công dụi điếu thuốc lá trên tay, dưới ánh mắt hoảng sợ của đám đàn em chợt nở nụ cười, “Được.”

2.

Ngay từ đầu công chỉ cho rằng thụ là một tiểu thiếu gia nhà giàu bình thường, có thể một mình chạy tới night club như vậy, chắc cũng không phải một đứa nhỏ thích học tập rồi, tuy rằng nhìn có vẻ rất ngoan.

Công là một người đàn ông trưởng thành, lớn hơn thụ khoảng một giáp, cũng coi như một nửa người giám hộ rồi, cho nên cần phải giám sát thụ học hành thật tốt, bắt thụ làm bài tập xong mới được đi hẹn hò.

Kết quả sau nửa giờ thụ đã làm xong, nét chữ còn cực kì đẹp đẽ ngay ngắn, ngoan ngoãn giao cho công kiểm tra, còn nhu nhược hỏi, “Xin hỏi chúng ta có thể hẹn hò được chưa?”

Công nhìn chữ viết thanh thoát xinh đẹp của thụ, lặng lẽ gật đầu.

Công còn ước định với thụ, nếu lần sau thụ vượt qua mười người, sẽ có thưởng cho cậu.

Đôi mắt thụ sáng như đèn pha, nhưng lại khó xử nhìn công.

Công bị ánh mắt đáng yêu của cậu chọc đến hoang mang lo sợ, nghĩ thầm yêu cầu này đúng là có hơi quá đáng, “Vậy năm người được không?”

Thụ nhỏ giọng hết cỡ thương lượng với hắn, “Chỉ vượt qua ba người thôi có được không, lần trước em đứng thứ nhất toàn trường, thứ ba toàn thành phố, thật sự không vượt thêm được nữa.”

Công, “… Không thể hiểu nổi thế giới của đám chăm chỉ học giỏi điểm cao như mấy người.”

Công có ý trêu ghẹo, hỏi thụ, “Làm một thiếu niên cuồng dã bất lương, sao việc học của cậu vẫn tốt được như vậy?”

Thụ hơi nghẹn, nghiêm trang trả lời, “Em là thiếu niên bất lương học giỏi.”

Vì muốn chứng minh việc mình thật sự ‘cuồng dã bất lương’, lập tức vén tay áo lên để lộ hình xăm dán giấy, trên cánh tay nhỏ tinh tế mịn màng in chi chít đủ loại hình xăm.

Công tập trung nhìn vào, phân biệt được chuột Mickey vịt Donald và chú chó Snoopy.

Cũng may còn chưa có lợn con Becky.

3.

Tiểu thiếu gia vừa mới bao nuôi công không lâu, ngày nào cũng tới night club tìm công.

Có vị khách nào đó tới tìm công, bị thụ bắt gặp. Công đang lo lắng thụ sẽ hiểu lầm, lại thấy thụ mím môi, chạy tới, kéo tay công giấu sau lưng.

Nhưng mà tiểu thiếu gia quá lùn, chỉ đứng tới bả vai của công, vốn dĩ không che giấu được gì.

Cậu nghiêm túc nói với vị khách kia, “Đây là người của tôi, phiền ngài tránh xa hắn ra, cảm ơn.”

Đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt che chở cho công, nghiêm túc muốn bảo hộ.

Công xuất thân là côn đồ, nhờ ‘ánh đao bóng kiếm’ mà bò tới vị trí này, mấy năm nay đã ăn vô số quả đắng, nỗi đau nào cũng từng phải nhẫn nhịn, ai cũng biết Ngu Hành Chu hắn là kẻ tàn nhẫn, chỉ biết sợ hắn, lén gọi hắn là Diêm La ở sau lưng.

Mà hiện giờ lại có một tiểu thiếu gia chẳng lớn hơn mèo con được bao nhiêu, cả người đều mềm như bông, còn mang theo hương sữa, lại muốn dùng thân hình nhỏ bé của mình che chở cho hắn.

Công cảm thấy thật mới lạ, cũng thật thú vị.

Vị khách này thật ra là anh bạn A của công, bọn họ cũng biết gần đây công bị một tiểu thiếu gia không biết từ đâu chạy ra “bao nuôi”. Hiện giờ được gặp tận mắt tiểu thiếu gia, gương mặt ngoan ngoãn nhưng lại mặc một thân áo da báo và quần da, không nhịn được phì cười.

“Anh đây tiêu mất năm mươi vạn bao một ngày của hắn, nhóc con chơi được không?” Anh bạn A cố ý trêu tiểu thiếu gia, bọn nhóc tuổi này, dù cho trong nhà có tiền, nhưng tiền tiêu vặt cũng không thể quá nhiều.

Không ngờ rằng tiểu thiếu gia lại nhanh chóng gật đầu, lập tức móc ngân phiếu ra giống như sợ hắn đổi ý, ký tên, “Một trăm vạn, mua hai ngày của hắn.”

Sau đó kéo công chạy biến.

Tay cậu rất nhỏ, lúc nắm lấy tay công có hơi cố gắng quá sức, nhưng mà vẫn nắm lấy tay công rất chặt.

Công bị cậu kéo chạy một mạch ra ngoài, chạy đủ xa, tiểu thiếu gia mới dừng lại thở hổn hển.

Tiểu thiếu gia vừa thở dốc, vừa lo lắng sờ soạng khắp người công, hỏi, “Bọn họ có bắt nạt anh không? Anh có bị chuốc rượu không, có khó chịu không?”

Dưới ánh trăng, tiểu thiếu gia còn giữ nguyên quả đầu dập xù tấu hài kia, trên cổ treo dây xích vàng thật lớn, ngón tay sơn móng tay màu đen, trông vô cùng mắc cười.

Nhưng công nhìn gương mặt sạch sẽ trắng bóc của tiểu thiếu gia, lại cảm thấy bộ dạng hiện tại của hắn có phần đáng yêu.

Hắn xoa đầu tiểu thiếu gia, do dùng keo xịt tóc nên có hơi cứng.

Hắn cúi đầu xuống, rất gần tiểu thiếu gia.

“Muốn hôn không, tiểu thiếu gia?” Hắn thấp giọng hỏi.(1) Ngưu Lang club thật ra là một loại văn hóa chính quy, phục vụ viên bên trong đều là phái nam, trên cơ bản những người vào chơi đều là kẻ có tiền, công việc của Ngưu Lang chính là uống rượu nói chuyện phiếm với những người này, giúp họ quên đi áp lực trong sinh hoạt. Ngưu Lang chính quy chắc chắn sẽ không bán thân, tất cả thu nhập đều dựa vào phần trăm hoa hồng trích từ việc châm rượu cho khách. Nhưng Ngưu Lang ngày xưa lại là từ dùng để chỉ trai bao, trong truyện này mình không chắc là tác giả có ý chỉ loại Ngưu Lang nào nên sẽ để nguyên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.