Sau Khi Bị Vị Băng Sơn Cách Vách Coi Trọng

Chương 19: Vại đường nhỏ



Thẩm Tri Ngôn đem mặt chôn nơi gối đầu, chờ đến khi có chút thở không thông, mới đứng dậy lấy quần áo đi rửa mặt.

Thẩm Hoài Minh còn chưa có rời giường, Hạ Nhất Thanh cũng không có trở về, Thẩm Tri Ngôn mở cửa phòng ra, thò đầu ra lén lút nhìn đông ngó tây, nhìn thoáng qua phòng khách.

Ngày mới tờ mờ sáng, ban mai mỏng manh từ ô cửa sổ chiếu qua, phòng khách thực yên tĩnh.

Thẩm Tri Ngôn thở dài nhẹ nhõm một hơi, kéo cửa phòng ra hướng phòng tắm nhanh nhẹn chạy qua, khi vào cửa, ngón chây đụng phải khung cửa, cậu ăn đau thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Đại khái là có tật giật mình, Thẩm Tri Ngôn không bật đèn, liền nhanh chóng cởi quần áo.

Gương trong phòng tắm rất lớn, là năm trước Hạ Nhất Thanh mới thay, nửa thân trên của Thẩm Tri Ngôn được tấm gương thu lại hoàn toàn.

Cậu thiên gầy, làn da thực trắng, Thẩm Tri Ngôn hơi nghiêng người, nhìn chính mình trong gương, đem so sánh với Giang Dữ An, cảm thấy dáng người thật chẳng ra làm sao.

Nghĩ đến Giang Dữ An, lại nghĩ tới một hồi mộng đêm qua, Thẩm Tri Ngôn mặt liền nóng lên, cậu nhìn thoáng qua gương, tuy rằng không rõ lắm, nhưng cũng có thể nhìn ra mặt đỏ.

Thẩm Tri Ngôn thở dài, đem mặt dán đến tấm gương lạnh như băng.

Mong hạ nhiệt độ.

Rửa mặt xong, người cũng đã sớm không còn buồn ngủ.

Thời gian vẫn còn sớm, Thẩm Tri Ngôn vì tránh gặp phải Giang Dữ An, tính toán liền đi học sớm.

Ngồi xổm đổi đôi giày thì khóa cửa vang lên, là Hạ Nhất Thanh đã trở lại.

Hạ Nhất Thanh trực ca đêm, mắt nhắm chẳng muốn mở, đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Tri Ngôn chuẩn bị đi học, cô bị doạ nhảy dựng, con trai cô rốt cuộc ăn trúng thuốc gì vậy, giờ này đáng lý nên ngủ nướng trên giường chứ.

“Uống lộn thuốc hả con? Dậy sớm như vậy?” Hạ Nhất Thanh đem chìa treo trên tường.

Thẩm Tri Ngôn mang xong giày, đứng lên, nhìn xuyên qua hành lang còn hơi tối, cánh cửa đối diện đang còn đóng kín mít, Giang Dữ An đại khái vẫn còn say giấc nồng.

Cậu thu mắt lại, hướng mẹ mình cười cười, nói: “Con vẫn luôn chăm chỉ.”

“Hay là con yêu sớm đi?” Hạ Nhất Thanh đối con của mình quá mức hiểu biết, Thẩm Tri Ngôn buổi sáng lăn qua lăn lại trên giường ít nhất phải 30 giây, không có nguyên nhân gì lại dậy sớm đi học.

“Không a.” Thẩm Tri Ngôn le lưỡi, nghĩ thầm con trai người “yêu thầm” một người, khả năng đời này sẽ độc thân.

“Con thật sự là vì học tập.” Thẩm Tri Ngôn ôm Hạ Nhất Thanh một cái, khoe mẽ: “Con tính lấy một cái “Trạng Nguyên”, khiến cho Thẩm gia nở mày nở mặt.”

Hạ Nhất Thanh bị cậu chọc cười, duỗi tay ở trên trán Thẩm Tri Ngôn chọc chọc vài phát, nói: “Nghịch ngợm.”

Thẩm Tri Ngôn híp mắt cười, chạy ra ngoài.

Hôm nay thời tiết rất tốt, gió nhẹ tươi mát, bầu trời lộ ra chút xanh lam.

Thẩm Tri Ngôn không ngồi xe, chậm rì rì đi bộ đến trường học.

Trên đường có cửa hàng bán bánh rất ngon, Thẩm Tri Ngôn thích nhất là bánh phô mai sữa bò.

Cậu thích ngọt, có đôi khi Hạ Nhất Thanh cảm thấy trong bụng cô là một vại đường nhỏ, hoài thai gần 10 tháng mới biết.

Từ khi thời tiết lạnh, Thẩm Tri Ngôn bắt đầu ngồi giao thông công cộng lúc đi học, liền rất ít khi được ăn bánh này.

Trải qua thời điểm hắn mua hai cái đảm đương bữa sáng, lại mua một cái cấp Vu Vi mang đi.

“Ngươi như thế nào sớm như vậy?” Vu Vi một bên trộm ăn bánh, một bên hỏi Thẩm biết ngôn.

Nghĩ thầm học bá chính là không giống nhau, nếu là nàng ngày hôm trước khảo mãn phân, ngày hôm sau khẳng định mê đầu ngủ ngon, không điều nghiên địa hình tiến phòng học đều hiện không ra mãn phân kiêu ngạo.

“Ngủ……” Thẩm biết ngôn nói, lấy ra thư bò đến trên bàn.

Vu Vi ngơ ngác, thầm nghĩ, quả nhiên là học bá, ngủ đều đến tới phòng học.

Giang Dữ An đi đến trường học, nhưng chưa vào lớp mà là đến phòng y tế, lúc đến, phòng y tế còn chưa mở, hắn đứng đợi hồi lâu, mới thấy Đào Xuyên không nhanh không chậm ngậm bánh quẩy đi đến.

“U a.” Đào Xuyên thấy Giang Dữ An rất kinh ngạc, móc chìa khóa ra mở cửa, trong miệng nhai bánh quẩy, mơ hồ không rõ hỏi hắn: “Mua thuốc à?”

“Bằng không tôi tới ăn cơm sao?” Giang Dữ An chờ đến không kiên nhẫn, tay bỏ túi quần hỏi lại một câu.

“Chậc.” Đào Xuyên nuốt xuống ngụm bánh quẩy cuối cùng, đẩy cửa ra đi vào, nói: “Nếu không phải xem mặt mũi chị cậu, anh đây một ngày tẩn cậu 800 lần.”

Giang Dữ An đi theo phía sau hắn, nghe vậy cười nhạo một tiếng: “Không cần xem mặt mũi của chị ấy, anh muốn tẩn liền tẩn.”

Đào Xuyên nhìn Giang Dữ An một cái, phỏng chừng sự chênh lệnh sức chiến đấu của hai người, hạ quyết định: ngậm miệng.

“Bị thương, phong hàn, cảm mạo bị cái gì?” Đào Xuyên mặc lên áo blouse trắng, mở ra kệ thủy tinh.

“Bị cửa kẹp tay.” Giang Dữ An nói.

“Cậu bị kẹp tay?” Đào Xuyên hướng trên tay Giang Dữ An nhìn thoáng qua.

“Không phải.” Giang Dữ An nói.

“Người khác?” Đào Xuyên hạ hạ mi, kéo dài âm điệu, rất bát quái hỏi: “Nữ sinh sao?”

“Nam.” Giang Dữ An thanh âm rất lạnh, thúc giục nói: “Nhanh lên.”

Đào Xuyên không có hứng thú, lại hỏi chút chuyện về cái tay bị thương đó, từ trong ngăn tủ lấy ra một ống thuốc mỡ: “25.”

“Tăm bông có không?” Giang Dữ An móc điện thoại ra.

“Chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều toàn.”(?) Đào Xuyên xoay người cầm hai bao tăm bông bỏ vào bao nilon, rồi đưa qua.

Chỗ ngồi của Giang Dữ An ở cuối lớp, gần cửa sổ, cả lớp cứ cách hai tuần sẽ đổi chỗ, chỉ có chỗ của Giang Dữ An là bất động.

“Giang ca, anh tới rồi!” Giang Dữ An mới từ cửa sau đi vào, Đàm Tùng Lâm liền từ trên chỗ ngồi nhảy lại đây.

“Ân.” Giang Dữ An nhìn hắn một cái, kéo ra ghế ngồi xuống, đem đồ vật ném vào trong hộc bàn, tay đụng phải cái thứ gì, hắn lấy ra mới thấy, là cái hộp hồng nhạt, phía trên thắt cái nơ bướm.

“Học muội đưa tới a.” Đàm Tùng Lâm nhìn đồ vật kia, đưa mắt ra hiệu: “Đặc biệt xinh đẹp.”

Giang Dữ An hờ hững đem hộp nhét vào trong lòng ngực Đàm Tùng Lâm.

Đàm Tùng Lâm chưa từ bỏ ý định: “Thật sự xinh đẹp, nghe nói là một đoá hoa cao cấp đó.”

“Vậy cậu theo đuổi đi.” Giang Dữ An ngồi vào ghế trên.

“Bỏ.” Đàm Tùng Lâm nhún nhún vai, nói: ” Gia đây còn phải theo đuổi Ninh Giai”.

Đàm Tùng Lâm đứng trước Giang Dữ An mở hộp ra, nhìn thoáng qua, không có gì hứng thú, nói: “Chocolate.”

Giang Dữ An ngước mắt.

“Nè.” Đàm Tùng Lâm đem hộp cho hắn xem.

Bốn nơi, bốn khối chocolate, hình dạng đều không giống nhau, không lớn lắm, nhưng đều dùng giấy gói, gói thật tinh xảo.

Giang Dữ An giơ tay từ hộp tùy tiện cầm hai khối, một khối hình vuông, một khối hình trái tim.

“Không phải.” Đàm Tùng Lâm ngẩn người, mắt thấy bốn khối chocolate còn có hai khối, hỏi: “Giang ca, anh không phải không thích đồ ngọt sao?”

“Cậu quản à?” Giang Dữ An hờ hững liếc hắn một cái.

“Kia ngài đổi một khối đi, đem khối hình trái tim cho con, con đi đưa cho Ninh Giai.” Đàm Tùng Lâm híp mắt lấy lòng cười.

Giang Dữ An không nói chuyện, đem khối hình trái tim ném vào, lấy khối hình khác ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.