Đồng Hồ Tình Yêu

Chương 7



____ An, toàn, về, rồi!

Nhìn không gian nhỏ hẹp nháy mắt biến thành phòng khách nhà mình, Chu Lâm tựa vào tường xả giận:

May mắn vừa rồi chú ý tới thời gian, kéo thêm một chút nữa e đã xảy ra chuyện.

Nhưng mà tình huống hiện tại cùng không có gì tốt hơn, kế tiếp mình “đi vào WC” còn phải trở ra một lần nữa, tiếp tục đề tài gia sư với mẹ Đoan Mộc Thanh Lỗi.

___ Khi đó thái độ nhất định phải kiên quyết, lý do từ chối thì nói mình không có kinh nghiệm, lo lắng không dạy tốt mà còn làm kết quả tệ hơn. Ừ, có vẻ không có sức thuyết phục. Vậy nói thực ra buổi tối còn bận làm việc khác? Nghe giống như nói cho có lệ, tìm lý do để khoái thác… Có thế nào là tốt nhất đây?

“Haiz___ phiền!” Chu Lâm đứng thẳng hít một hơi thật sâu, co duỗi các đốt ngón tay một chút, đi vào buồng vệ sinh rửa mặt.

Nước ấm phả trên mặt cảm giác thật thoải mái, Chu Lâm cứ như vậy đắp luôn khăn mặt nóng hôi hổi, ngửa đầu nhắm mắt tạm nghỉ.

Thân thể chậm rãi thả lỏng, trong đầu cũng trở nên trống rỗng… Đã không muốn nghĩ tìm lý do này nọ, cứ nói thẳng ra với đối phương, đối với mình việc làm gia sư cho Đoan Mộc Thanh Lỗi chính là chuyện phiền toái nhất…

___ Khoan? Từ từ!

“Ba.” Khăn mặt do cử động bất ngờ mà rơi xuống đất, Chu Lâm vẫn đứng ngốc tại chỗ không buồn nhặt. Nhìn chằm chằm biểu cảm trong gương, càng thêm rối rắm.

___Nguy rồi, đã quên địa điểm xuyên không là tuỳ ý!

Tuy rằng thời gian có thể không chế, nhưng khi quay lại không nhất định là WC nhà Đoan Mộc Thanh Lỗi, nếu bị hỏi “Vì cái gì đi vào WC, mà lại xuất hiện từ chỗ khác?” thì làm sao mà trả lời đây?

Chẳng lẽ nói mình còn kiêm thêm nghề ảo thuật gia sao?

Haiz ___ giờ càng không muốn quay lại!

Chu Lâm hận không thể lấy đầu đập xuống đất, nhưng giờ đang trong nhà vệ sinh, ngồi xổm trên mặt đất lo lắng một hồi, vẫn nhặt lên khăn mặt, tẩy tẩy rồi trực tiếp ngủ___

“Quên đi, có chuyện gì ngày mai nói sau, dù sao tuỳ thời có thể xuyên không mà… Nhưng mà, hôm nay trên hoàng lịch viết, đại khái là không nên xuyên không… gì đó đi.”

Trước khi rơi vào giấc ngủ, Chu Lâm nghĩ như vậy.

Nhớ đến một bộ truyện tranh đã từng xem qua trước đây, trong đó có nhân vật một thằng nhãi việc gì cũng thích kéo dài, hay nói nhất một câu, chính là “Để mai tính…”

Chu Lâm sâu sắc cảm thấy, mình chính là thằng nhóc kia.

_________

Cách lần xuyên không đã rất nhiều ngày, Chu Lâm vẫn chưa thu dọn rắc rối mà mình để lại 13 năm trước, chỉ không ngừng nghĩ: hôm nay không có tâm tình, vẫn chờ ngày mai rồi nói.

Thế là “Minh nhật phục minh nhật, minh nhật hà kỳ đa”(*), lờ đi lời dạy của người xưa, đảo mắt đã tới đầu tháng mười.

(*: Minh nhật ca – một bài thơ của Văn Trưng Minh, đại ý khuyên mọi người nên biết quý trọng thời gian, đừng để hoang phí. Chi tiết xem phía dưới.)

Đầu tháng mười theo pháp định có một kỳ nghỉ bảy ngày, đa số người đi làm xa đều nhân cơ hội này trở về thăm gia đình. Chu Lâm cùng mấy người bạn trung học suốt năm bôn ba đông tây đã hẹn nhau, ngày ba tháng mười cùng nhau tụ họp tại quán trà.

Người khỏi xướng họp mặt là “Thu Hương” đã lâu chưa gặp, bởi vì hồi trung học luôn làm động tác Lan Hoa Chỉ(*) mà vờ hờn dỗi, thế là bị người đặt cho “nghệ danh” này, thân hình kỳ thật cao lớn thô kệch doạ người, nên khi làm bộ Lan Hoa Chỉ lực sát thương càng thêm vô địch.

(*: động tác ngón giữa chạm ngón cái, tạo hình như hoa lan, chi tiết xem bên dưới.)

Tới lúc kéo ghế ngồi xuống, Chu Lâm mới phát giác, cái gọi là anh em tụ họp đều là giả, đại hội “khoe khoang” mới là thật___

Thu Hương hai tháng trước vừa quen bạn gái đầu tiên, thế là khẩn cấp muốn dẫn về nhà khoe với bạn bè gia đình!

Mà bạn gái học chung lại ngoài dự đoán của mọi người là một người đẹp nhỏ xinh đáng yêu hiền thục___ Nhìn một tiểu bạch thỏ thuần khiết cùng một cẩu hùng thở hổn hển như trâu ngọt ngào như mật rúc vào nhau, tất cả anh em có mặt đều không kiềm được co giật khoé miệng.

Thế là kế tiếp, “Bông hoa lài cắm bãi X trâu” trở thành câu nói có tần suất được đề cập đến nhiều nhất. Người từng được các nữ sinh phong cho hai chữ “dễ nhìn” Đấu Văn Dực Tô chụp tay lên bả vai “Thu Hương” cảm khái: “Cuối cùng cậu cũng thành một cục X trâu, thật tốt.”

Không khí tụ họp sôi nổi không ngớt đề tài, làm Chu Lâm hoài niệm tới khoảng thời gian trung học___

Khi đó mỗi ngày dường như đều có hàng giờ cùng bọn họ, cùng nhau ồn ào đi học, tan học đá cầu, ngẫu nhiên còn có núp trong phòng lấy súng bắn nước phun tung toé vào các bạn nữ, kết quả bị nữ sinh phẫn nộ cùng nhau báo giáo viên chủ nhiệm, thế là xếp thành một hàng dài quỳ gối trên hành lang chịu phạt…

Người đi ngang qua lại ánh mắt đều mang ý cười, có thiện ý cũng có vui sướng khi người gặp hoạ, ngẫu nhiên có vài ánh mắt không mang ý cười, mà chính là hâm mộ___

Mà trong đó, có Đoan Mộc Thanh Lỗi trầm tính ít nói hay không?

Không biết vì sao, hoài niệm trung học lại biến thành tìm kiếm hình ảnh Đoan Mộc Thanh Lỗi. Khi nhận ra Chu Lâm có phần hoảng sợ. Nghĩ đến chuyện còn chưa được giải quyết kia, nên tiềm thức mới thực để ý như vậy. (Tiểu Khiết: phản đối, nguỵ biện)

___ Đúng rồi, có nên nhân dịp này hỏi mọi người ấn tượng về Đoan Mộc Thanh Lỗi hay không?

Chu Lâm nghĩ vậy. Rồi lại cảm thấy như thế thì có chút đường đột. Nhưng trong lòng vẫn thuỷ chung để ý, cuối cùng chính bản thân cùng không biết mình muốn như thế nào.

Kết quả chính là Thu Hương đem đề tài dời về phía Chu Lâm mong muốn:

“Đúng rồi, hỏi một chút, còn nhớ Đoan Mộc Thanh Lỗi không? Nghe nói tết năm nay hắn sẽ kết hôn, các cậu có ai nhận được thiệp mời không?”

“Không có.”

“Không.”

“Không quen, không có.”

“Nhấc tay.”

“Có… Hửm?”

Duy chỉ có hai người nhìn nhau. Chu Lâm và Tề Chỉnh liếc mắt một cái, đồng thời thốt lên:

“Vì sao cậu lại có?”

Có nghi vấn này cũng không lạ, bởi vì thời trung học Đoan Mộc Thanh Lỗi hẳn cũng không chơi thân với ai, Chu Lâm nghĩ trong cả bọn chỉ có duy nhất y là từng học chung tiểu học nên mới nhận được thiệp mời mà thôi.

“À…” Y nghiêng đầu, thành thật trả lời, “Đại khái tôi cũng coi như bạn học tiểu học của hắn.”

“À, vậy khó trách, tôi là bạn học trường cấp 2.”

“Hả?!” Ngoại trừ Chu Lâm, tất cả mọi người ở đây đều cùng nhau trợn tròn mắt, đồng thời nhìn Tề Chỉnh, “Cho tới bây giờ cũng chưa nghe cậu nhắc tới đó.”

“Tới bây giờ các cậu cũng đâu có hỏi.” vẻ mặt Tề Chỉnh là biểu cảm khinh bỉ“có gì mà kinh ngạc”, lần lượt đáp lễ mọi người. Đấu Văn Dực Tô trừng mắt nhìn, quay về dựa lưng vào ghế, lẩm bẩm một câu “Vậy mà cũng nói”.

“Như thế sao” Thu Hương tuỳ ý buông một câu, nhân tiện muốn đáp trả mối thù X ngưu khi nãy, “Nếu không phải tên hắn có trong danh sách, tôi cũng quên mất hắn là bạn học. Tề Chỉnh thuộc giống người nguyên thuỷ, hoàn toàn không chung cảnh giới với Đoan Mộc Thanh Lỗi nha, ai nghĩ họ lại cùng một lớp chứ.”

“Tôi biết, tôi và cậu còn không chung được cảnh giới mà, nguyên thuỷ X ngưu.” Tề Chỉnh cãi lại.

Thế là hội bạn nhanh chóng biến thành cuộc chiến “đến tột cùng ai mới là X ngưu” thành ra nước miếng tung bay.

Bởi vì còn phải về nhà ăn cơm, tụ họp đến năm giờ liền giải tán. Chu Lâm lấy cớ muốn mua đồ vật này nọ, cùng Tề Chỉnh đi về hướng ngược đường về nhà.

Không khí như vầy có phần dễ dàng mở miệng hơn, Chu Lâm dùng giọng điệu nói chuyện phiếm hỏi Tề Chỉnh:

“Đoan Mộc Thanh Lỗi khi học cấp 2 có sự tích gì kỳ quái không? Kể một chút nghe xem, khi hắn kết hôn chúng ta phải bôi xấu với cô dâu.”

“Sự tích kỳ quái à, hình như không có… Hắn chính là loại người không quá thu hút, người khác muốn ăn hiếp cũng không tìm loại như hắn.”

“À, vậy sao.”

“Ừ, nhưng mà, nhớ rõ năm nhất cũng từng có một lần… Hình như là lúc thi giữa kỳ, trong lớp có một tên lưu manh giở tài liệu bị cô giáo bắt được đang gian lận, mà lần đó Đoan Mộc Thanh Lỗi ngồi ngay phía sau hắn, nên hắn nghĩ Đoan Mộc Thanh Lỗi đã ám chỉ với giáo viên nên mình mới bị bắt, liền mang theo một đám người chặn đường bao vây hắn vào ngõ nhỏ gần trường…”

“Đánh một trận?”

“Không. Nghe nói có một thân thích của hắn đi ngang qua thấy được, mới đánh bay đám người kia … Hình như bác hay là chú út gì đó…”

Chu Lâm trong lòng giật mình, “Bác hay… chú út?”

“Đúng vậy. Sau đó tên kia cũng không hay đến trường học, hai tháng sau liền bị đuổi, góp phần làm hắn đi theo con đường lưu manh luôn…”

“Này, Tề Chỉnh…”

“Hả?”

“Cậu có từng gặp qua bác hay… chú út của Đoan Mộc Thanh Lỗi không?”

“Ừm… Ngẫm lại thì… Hình như đã từng gặp qua, bởi vì tôi nhớ rõ từng có lần họp phụ huynh tôi ở lại quét dọn phòng học, nên mới nhìn thấy…”

“Hửm? Vậy bộ dáng người nọ thế nào, có còn nhớ rõ không?”

“Làm sao mà tôi nhớ được? Chính cảm thấy tuổi còn rất trẻ, chắc bằng chúng ta bây giờ, ngồi giữa một rừng cô dù chú bác quả thực nổi bật, nên ấn tượng rất sâu sắc. Sau đó tôi bị cô giáo tha đi rồi, về nhà còn vì kết quả thi mà bị mẹ đánh cho một trận… Lại nói, lần đó họp phụ huynh quả là cơn ác mộng!”

Tin nguy! Không còn tâm tư nghe Tề Chỉnh cảm khái, Chu Lâm trong đầu rối thành một đoàn___

Chẳng lẽ thân thích của Đoan Mộc Thanh Lỗi trong lời Tề Chỉnh chính là mình sao? Hay thân thích kia là người khác? Hay sau này Đoan Mộc Thanh Lỗi đã tìm được chú út thực sự? Nếu chính là mình, chẳng lẽ sau này đã đáp ứng làm gia sư? Còn lấy thân phận chú út ở bên cạnh Đoan Mộc Thanh Lỗi? Thậm chí thay hắn đi họp phụ huynh?

Rõ ràng chỉ là ký ức vụn vặt trong miệng người khác, nhưng đối với mình lại là những lời tiên đoán cho tương lai___

Loại cảm giác thần kỳ này, ước chừng cũng chỉ Chu Lâm có thể trải qua.

_______

Minh nhật ca – Khúc hát ngày mai [Văn Trưng Minh]

Minh nhật phục minh nhật, minh nhật hà kỳ đa?

Ngã sinh đãi minh nhật, vạn sự thành tha đà!

Thế nhân nhược bị minh nhật luy, xuân khứ thu lai lão tương chí.

Triêu khán thủy đông lưu, mộ khán nhật tây trụy.

Bách niên minh nhật năng kỷ hà? Thỉnh quân thính ngã 《 minh nhật ca 》.

Tạm dịch:

Ngày mai rồi lại ngày mai, ngày mai sao mà nhiều?

Cuộc sống đợi ngày mai, vạn sự sẽ phí hoài!

Thế nhân nếu bị ngày mai luỵ, xuân đến thu đi rồi sẽ già.

Sớm ngắm nước chảy về đông, chiều nhìn nắng tắt về tây.

Trăm năm có được bao nhiêu ngày mai? Thỉnh quân nghe khúc “minh nhật ca”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.