Từng ngày vẫn cứ thế trôi qua, rất mau chóng, liền đến kỳ thi trung khảo*.
*Từ gốc là ‘期中考试’ Kỳ thi giữa học kỳ, chỗ này mình cũng ko hiểu lắm vì lẽ ra theo thời gian trong truyện thì phải là thi cuối kỳ mới đúng
So với học sinh năm hai có đôi chút lười nhác, khoảng cách đến kỳ thi đại học của các học trưởng học tỷ năm ba ngày càng gần, mỗi ngày đều vội vàng đi, đến mức học sinh năm hai chỉ nhìn cũng có thể cảm giác được bầu không khí khẩn trương của bọn họ.
Có người cảm thán năm ba cao trung quá vất vả, cũng không biết được tương lai sắp tới chờ bọn họ là cái gì nữa?
Kiều Điềm cười nói, “Cố gắng học tập, không hoài phí thanh xuân của chính mình là đủ rồi, chuyện khác cứ phó thác cho thời gian, nhiều năm sau nhìn lại, ai sẽ trở thành người thế nào, giờ cũng chưa biết được, dù sao thì nghề nào cũng có trạng nguyên mà.”
Lời học bá nói ra, luôn nghe có đạo lý như vậy.
Có người lại phản bác nói: “Cậu là đại học bá, lại còn là học sinh nghệ thuật, đương nhiên là không lo lắng, những môn văn hoá các cậu chỉ cần đạt tiêu chuẩn là được, chủ yếu là thi các môn năng khiếu mà thôi, cậu có gì để lo lắng chứ.”
“Mọi chuyện cậu nói nghe thì nhẹ nhàng, người khác học tập không tốt như cậu, có thể không lo lắng được sao? Chắc cậu cho rằng ai cũng giống như cậu thành tích tốt vậy nhỉ!”
Đang nói chuyện chính là hai cô gái cùng lớp chúng ta thuộc ban văn học, ngày thường Kiều Điềm rất ít khi nói chuyện cùng bọn họ, nữ sinh trong lớp từng người đều có nhóm bạn riêng, Kiều Điềm xem như đột nhiên gia nhập vào lớp, ngẫu nhiên còn chơi cùng hội ma đầu trong lớp, lại còn tự mình nỗ lực học tập mỗi ngày đều hướng về phía trước, cho nên cũng không hề biết, có vài người ngấm ngầm đã có không ít ý kiến với cô.
Đây cũng giống như loại cảm giác ganh đua, học sinh có thành tích quá tốt cũng sẽ phải chịu cảnh bạn học đố kỵ và xa lánh.
Giống như lúc này.
Kiều Điềm chớp chớp mắt, bản thân cô cũng không ngốc, nhưng cũng không hiểu đối phương mang ngữ khí tràn đầy ghét bỏ nói chuyện với cô như thế này là sao chứ?
Học tập giỏi cũng sai rồi sao?
Cô mím môi cười cười, “Nếu mà không trả giá bằng nỗ lực và cố gắng mà chỉ biết nói đến thành tích, thì có cái gì gọi là thể diện nữa chứ, cần cù bù thông minh, ngạn ngữ đó trăm ngàn năm nay các cậu không thể không biết được, thành tích của mình có tốt, cũng là nhờ vào công sức của mình nghiêm túc nghe giảng khi đi học, nghiêm túc ôn tập cho năm học sau, so với các cậu thì mình tập trung thời gian vào việc học tập nhiều hơn không biết là bao. Nếu các cậu không nỗ lực được như vậy, thì có tư cách gì ai oán than vãn thành tích kém thi không đậu vào đại học tốt chứ? Đấy không phải là do mình gieo gió gặt bão sao? Có tư cách gì so đo cùng với người khác thế.”
“Này cậu……”
Hai người hiển nhiên cũng không ngờ tới Kiều Điềm đột nhiên phản bác lại, nhất thời tức đến nói không ra lời.
“Chuyện gì mà xôn xao thế?” Thẩm Dục từ hành lang đi tới, theo sau anh là hai tuỳ tùng, đi đứng cực kỳ huênh hoang.
Hai cô bạn học lập tức trở nên lúng túng, vội vàng trở về phòng học.
Thẩm Dục đến gần, “Cậu được lắm, Kiều Điềm, không nghĩ tới bình thường thâm tàng bất lộ, đến lúc tức giận cũng ra dáng ghê đấy.”
Vừa rồi đối thoại giữa Kiều Điềm và hai người kia, Thẩm Dục nghe thấy được. Nhìn đôi mắt tròn mở to vì giận, anh còn nghĩ rằng có khi nào lúc anh bị Kiều Điềm chọc tức cũng sẽ thành như vậy.
Đối mặt với lời khen của anh, ánh mắt Kiều Điềm lẳng lặng, “Người không phạm ta, ta không phạm người, huống hồ gì mình cũng không phải ngốc nghếch, con thỏ nhỏ khi nóng nảy cũng sẽ cắn người.”
“…………” thật ra cậu có khi còn ranh ma hơn so với con thỏ nhiều.
“Mình đi ôn bài, sắp phải thi trung khảo rồi.”
Mà trước khi kỳ thi trung khảo diễn ra, lớp phó học tập của lớp đột nhiên xuất ngoại du học, lập tức, vị trí lớp phó học tập liền không có người đảm nhiệm.
Vị trí này hiện đang trống, tất nhiên sẽ lại phải tìm ra một bạn khác thay thế vào. Bất kể là ở nơi nào, cũng đều cần phải có trật tự, có ban quản lý, dù cho là lớp học cũng như vậy.
Cô Lục chủ nhiệm lên lớp vào tiết tự học, đem việc này nói cho cả lớp, “Bạn học Lâm Tiểu Nhã sắp chuyển sang trường khác ở nước ngoài, hiện tại lớp chúng ta thiếu một ủy viên lớp phó học tập, cần phải chọn ra một bạn khác thay thế. Các em cảm thấy ai thích hợp vị trí này?”
Làm lớp phó học tập thì đều là do các bạn học có thành tích tốt đảm đương, dù sao thì làm chức vụ này, khẳng định phải có liên quan đến bài vở.
Liêu Bằng người đầu tiên giơ tay nói: “Cô ơi, em thấy Kiều Điềm có thể làm khá tốt, cậu ấy thành tích giỏi, em thấy cậu ấy rất phù hợp.”
Lời này của Liêu Bằng xem như lập tức nói trúng vào tâm cô giáo Lục, cô vốn cũng nghĩ như vậy.
Học sinh có thành tích học tập tốt, lại ngoan ngoãn nghe lời, vĩnh viễn là học sinh được giáo viên yêu thích nhất. Kiểu học sinh học giỏi giống như Kiều Điềm, đảm nhiệm vai trò uỷ viên lớp phó học tập là thích hợp nhất.
Ngay khi Liêu Bằng phát động, liền có không ít bạn học hưởng ứng.
“Kiều Điềm học tập tốt, làm ủy viên học tập là vừa vặn nhất!”
Nhưng có người đồng ý, tất nhiên cũng có người phản đối.
“An Nhiễm Nhiễm thành tích cũng không tệ đâu, so sánh với Kiều Điềm, cũng chưa chắc thua kém.”
Kỳ kiểm tra mỗi tháng lần trước, có một môn Kiều Điềm không tham gia, tổng điểm quả thật không cao hơn An Nhiễm Nhiễm là bao, nhưng ngoại trừ môn không kiểm tra kia, kết quả kiểm tra của Kiều Điềm so với An Nhiễm Nhiễm thật sự cao hơn.
Liêu Bằng nhất thời mở miệng nói: “Thành tích của Kiều Điềm tốt hơn An Nhiễm Nhiễm mà nhỉ?”
“Ai nói thế?” Bạn học đứng dậy phản bác đột nhiên nói, người này thật ra chính là cô gái ở ngoài hành lang bị Kiều Điềm nói đến phát tức, Âu Dương Lâm Lâm.
Âu Dương Lâm Lâm ngược lại nói: “Điểm số Kiều Điềm tốt thật, nhưng cậu cũng đã nói, cậu ấy có một môn không kiểm tra, tuy rằng lúc trước so với An Nhiễm Nhiễm thì cậu ấy thành tích cao hơn, nhưng một môn đó cậu ấy lại không bằng An Nhiễm Nhiễm mà! Sao có thể trực tiếp phủ nhận thành quả An Nhiễm Nhiễm đạt được như thế chứ?”
Sau một phen Âu Dương Lâm Lâm phản bác, ngược lại làm cho lớp học chia ra mỗi người mỗi ý.
Lập tức mọi người đều lên tiếng, có người muốn cho An Nhiễm Nhiễm phụ trách làm uỷ viên lớp phó học tập, có người lại muốn để Kiều Điềm đảm đương.
Cô Lục thấy thế, đành phải vội vàng kêu bọn họ trước tiên ổn định lại một chút, “Âu Dương Lâm Lâm nói cũng rất đúng, như vậy đi, vừa lúc thứ hai tuần sau là đến kỳ thi trung khảo, đến lúc đó rồi lại quyết định, như vậy được chứ?”
Mà mọi người dường như không ai hỏi đến ý kiến của hai người được đề cử.
Kiều Điềm nhìn Lý Kiều Kiều ngồi cùng bàn ở bên cạnh vì để mình có thể lên làm lớp phó học tập mà dốc hết sức lực tranh chấp với các bạn học bất đồng ý kiến khác.
Đầu cô muốn nở to gấp đôi rồi, nhịn không được mở miệng nói: “Thưa cô, em không muốn làm.”
Cả một lớp cãi cọ ồn ào, có ai ngờ được Kiều Điềm chưa bao giờ suy nghĩ muốn làm ban cán sự lớp.
Đối với cô mà nói, tập trung học tập, tập trung vẽ tranh, sau đó thì chơi đùa, thuận lợi tốt nghiệp cao trung, chính là việc tốt nhất, về phần cái gì mà ban cán sự, xã đoàn, cô tham dự hay không tham dự cũng không có gì đặc biệt, cô cảm thấy thời gian đó không bằng dành ra bên ngoài tìm tòi thức ăn ngon, cuộc sống như vậy có khi càng được thêm chút ý nghĩa.
Mà mọi người đang ầm ĩ vì Kiều Điềm mở lời cự tuyệt mà đột nhiên ngừng lại im ắng.
Lý Kiều Kiều kích động nói: “Kiều Điềm, cậu sao lại không muốn làm uỷ viên học tập chứ, chuyện này đối với cậu hay đối với lớp chúng ta đều là chuyện tốt mà.”
Ngay cả chủ nhiệm lớp là cô Lục cũng nghi hoặc, quả thật mặc kệ là học sinh như thế nào, cô đều hy vọng có thể thể hiện năng lực của mình ở phương diện quản lý lớp, học sinh có cá tính hiếu thắng mà có thể trực ban cán sự lớp, có đôi khi có thể có tố chất lãnh đạo tốt hơn người khác.
Nhưng không hề nghĩ tới, Kiều Điềm cư nhiên lại hoàn toàn không có suy nghĩ như thế này.
“Kiều Điềm, em không muốn làm ủy viên lớp phó học tập à?” cô giáo Lục hỏi.
Liêu Bằng ngồi phía sau, thật vô cùng bất đắc dĩ nhìn học bá trước mặt, anh muốn học bá được đảm nhiệm vị trí uỷ viên học tập, như vậy mới có thể có càng nhiều lý do để tìm Kiều Điềm.
Nhưng không ngờ người ta một chút cũng không nghĩ tới việc trực ban cán sự.
Kiều Điềm gật gật đầu, “Cô ơi, em không có nhiều thời gian như vậy, cho nên nếu đem trọng trách này giao cho bạn học khác, có lẽ sẽ tốt hơn.”
Âu Dương Lâm Lâm đương nhiên cũng không nghĩ tới chuyện Kiều Điềm sẽ vứt bỏ vị trí lớp phó như thế này. Nói cho cùng thì đừng nói là Kiều Điềm mà ngay cả chính cô cũng muốn được làm một chân trong ban cán sự lớp, chứng minh năng lực của chính mình.
Nhưng đâu ngờ, có người có thể làm ban cán sự dễ như trở bàn tay, thế mà nói bỏ liền bỏ.
Nhưng nói thật ra nếu Kiều Điềm thật sự muốn làm lớp phó học tập, lấy thành tích An Nhiễm Nhiễm cơ bản là vô pháp so hơn thua cùng Kiều Điềm, người ta một môn không kiểm tra, nhưng thành tích cũng không kém đi một điểm nào, càng đừng nói nếu như tất cả các môn đều kiểm tra toàn bộ, thành tích còn có thể tốt đến thế nào nữa?
Vốn dĩ cho rằng có thể tranh chấp một chút, tranh thủ cho An Nhiễm Nhiễm, khỏi phải cho Kiều Điềm vênh mặt kiêu ngạo, nhưng không ngờ được người này lại không cần.
Âu Dương Lâm Lâm bây giờ cảm giác thật vô lực giống như đem một quyền đánh vào bông gòn, mình ở chỗ này tranh giành mặt đỏ tai hồng, nhưng người ta đối với chuyện này căn bản là không coi trọng.
Vì thế tấm vé uỷ viên lớp phó học tập sau khi được Kiều Điềm đề cử, trực tiếp dừng trên tay An Nhiễm Nhiễm, cô Lục còn bận việc khác, để lại tiết tự học cho học sinh tự quản.
Tuy được vị trí ban cán sự như thế, nhưng trong lòng An Nhiễm Nhiễm lại không thoải mái.
Kỳ thật cô lại càng hy vọng có thể cùng Kiều Điềm cạnh tranh công bằng, mặc dù nếu đem thành tích của chính mình so với Kiều Điềm, dường như kém quá xa, nhưng ít nhất để bản thân mình có thể nỗ lực một chút, không chừng có thể đuổi đến càng gần vị trí của Kiều Điềm.
Đáng tiếc, Kiều Điềm lại từ bỏ.
Thẩm Dục nằm trên bàn, nhìn cả lớp cãi cọ ồn ào một hồi lâu rốt cuộc cũng an tĩnh lại, Kiều Điềm phía trước anh, sau khi ngồi xuống, phảng phất như vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh liền nhếch miệng cười.
“Xì……” Chàng trai từ trong cổ họng phát ra một tiếng cười khinh thường.
Kiều Điềm nghe được giọng anh quay đầu lại nhìn, cô hỏi: “Bị gì vậy?”
Hai người có được một lần làm cộng sự cách mạng hữu nghị sau hoạn nạn như vậy, quan hệ cũng được kéo gần lại, nên bình thường nói chuyện với nhau cũng không cần khách sáo như lúc trước nữa, Thẩm Dục so với trước kia cũng ngày càng thích phản ứng với chuyện của cô hơn.
Anh hơi hơi ngẩng đầu, đôi tay đặt dưới cằm mình, “Vì sao cậu không làm uỷ viên học tập?”
Kiều Điềm còn tưởng là chuyện gì, cười nói: “Là việc này á?”
“Ừ.”
“Cậu lo lắng cho mình sao?” Kiều Điềm cười hỏi anh, ngữ khí này không phải nghi vấn, mà là chắc chắn.
Thẩm Dục ghét bỏ, “Cậu suy nghĩ nhiều thế làm gì? Tôi chỉ tò mò, sao lại không muốn làm uỷ viên học tập, phụ trách ban cán sự như vậy, người khác có muốn làm cũng chưa chắc có thể đảm đương.”
Lúc trước Lâm Tiểu Nhã vì học tập giỏi, tính cách lại hiền lành, rất nhiều bạn học đến hỏi bài, cũng vui vẻ làm tròn trách nhiệm của mình, cho nên chủ nhiệm lớp liền chọn cô làm lớp phó học tập, một lần chọn này chính là làm đến hai năm.
Lớp phó học tập tượng trưng cho năng lực nhất định của học sinh, hiện tại nếu bồi dưỡng loại năng lực quản lý này, đối với tương lai học sinh về sau phát triển sẽ càng tốt hơn.
Mà cơ hội tốt như vậy, Kiều Điềm lại thản nhiên chắp tay nhường cho người khác, Thẩm Dục cũng cảm thấy có chút không hiểu nỗi.
Kiều Điềm cười cười, “Mình biết cậu nghĩ gì mà. Cậu cảm thấy mình không làm ủy viên của lớp thật không ổn.”
Thẩm Dục không nói chuyện, Kiều Điềm tự mình tiếp tục phân tích, “Cậu cảm thấy làm lớp phó học tập có thể từ những phương diện khác mà chứng minh được năng lực của mình, việc này đối với hành trang đại học về sau của chúng ta, thậm chí là con đường tương lai trong cuộc sống, thật ra đều là có lợi đúng không?”
Thẩm Dục như cũ vẫn không nói chuyện.
Nếu biết vậy cậu còn ung dung dâng hai tay nhường cho người ta, cậu bị ngốc à?
Kiều Điềm vẫn cười, “Mình cũng không cần đâu, mình học tập vốn không tồi, vẽ tranh cũng được, ngoài ta còn có những điểm mạnh khác, cũng không cần phải tốn tâm tư vào ban cán bộ của lớp, nếu mình có thời gian như thế, không bằng ăn thêm một cái bánh quy, ngậm thêm một viên kẹo.”
“…………”
Ý tứ này xem như Kiều Điềm nói vu vơ cho anh biết là cô rất lợi hại sao?
Thế mà vẫn tỏ vẻ cô lười biếng?
Cái này nghe như thế nào Thẩm Dục cũng đều cảm thấy, cô chính là cố ý làm vậy để kích thích anh, biết rõ anh thành tích không cao, biết rõ anh muốn có vị trí trong ban cán sự, nhưng dù muốn cũng không làm được.
Kiều Điềm nói rồi từ trong balo đột nhiên móc ra một viên kẹo, “Cậu muốn ăn cái này không? Anh mình mới cho đấy, mùi vị cũng không tồi.”
Thẩm Dục vốn dĩ định nói không cần, nhưng nhìn bộ dáng cô thành tâm như vậy, vẫn cứ duỗi tay nhận lấy, sau đó vùi đầu úp xuống hai cánh tay, lẩm bẩm, “Cảm ơn.”