Vì đường xa, cũng vì chênh lệch múi giờ, khiKhinh Vãn tỉnh dậy đã là buổi sáng của ngày hôm sau, nhìn căn phòng xalạ, có cảm giác hơi bỡ ngỡ, quay đầu nhìn sang bên cạnh, hơi ấm củangười nằm bên cạnh đã tan đi, có lẽ Như Sênh đã dậy từ lâu.
Không ở trong phòng ngủ, hay đang ở trong phòngkhác? Cô lười biếng trở mình, bắt gặp tờ giấy nhắn để trên đầu giường,nét chữ cứng cáp rất thân thuộc, Khinh Vãn cầm trên tay đọc, sau đó cẩnthận gập vào, cất trong túi áo ngủ.
Không biết vì sao cảm thấy hơi hụt hẫng, hoặc cólẽ vì thiếu ngủ, đầu vẫn hơi choáng váng, vẫn muốn ngủ tiếp, nghĩ vậynên cô lại rúc đầu vào gối, chăn, tiếp tục ngủ nướng.
Mảnh giấy viết, trên bàn có đồ ăn sáng, nếu như bị nguội thì cho vào lò vi sóng hâm lại. Anh ra ngoài có chút việc.
Cô cầm lên đọc một lần nữa, trên môi thoáng hiện một nụ cười, giống như thiếu nữ nhận được thư tình khi lần đầu yêu.
Không ngủ được, cô cứ mặc áo ngủ đến va li hànhký ôm máy tính xách tay vào giường để lên mạng, mạng ở nước ngoài hoàntoàn bằng tiếng Anh, xem ra rất vất vả, cô lướt mạng một lúc mắt đãkhông chịu được, còn nhớ lúc thi tiếng Anh cấp sáu đủ điểm đỗ, mấy nămgần đây cũng chẳng dùng đến tiếng Anh nên giờ đã quên mất một nửa.
Chán ngắt, cô quẳng máy sang một bên, lại rúc đầu vào chăn, ngắm nghiền mắt.
Không biết bao lâu sau, cô mơ màng nghe thấytiếng chìa khóa tra vào ổ, sau đó là tiếng mở cửa, tiếng bước chân, càng lúc càng gần, đi đến cửa phòng, dừng lại, rất nhẹ nhàng đưa tay đẩycửa, cửa bật mở, mang theo chút gió mùa hạ nhè nhẹ.
Khinh Vãn trốn trong chăn giả vờ đang ngủ, nghethấy tiếng bước chân tiến thẳng đến và dừng bên giường, cúi xuống bêncạnh thành giường, sau đó là hơi thở ấm áp phả tới khiến cô cảm thấybuồn buồn, hơi thở dần dần lan tỏa trên tóc cô, bên tai cô.
Khinh Vãn khẽ động đậy, thò mặt ra khỏi chăn, mởbừng đôi mắt, khuôn mặt đẹp đẽ và dịu dàng của Như Sênh hiện ngay trongtầm nhìn của cô.
-“Anh nhìn cái gì?”, cô hỏi.
-“Tai của em!”.
-“Tai thì có gì mà đẹp!”.
Anh không trả lời, chỉ chuyển qua một đề tài khác, “Tỉnh rồi thì dậy đi, không nên ngủ nướng!”.
-“…Sao anh biết là em đã tỉnh?”, cô đang muốn hỏi tiếp, lẽ nào trong phòng có lắp camera? Nhưng vẫn chưa kịp mở miệng,đôi môi đã bị người trước mặt bịt kín.
-“Hừm…”, người vốn vẫn còn mơ mơ màng màng lầnnày đã tỉnh táo hoàn toàn, cố gắng đẩy người đang ép vào mình ra, dịudàng trách móc: “Em vẫn chưa đánh răng!”.
-“Anh đâu có để ý!”, Như Sênh mỉm cười, xem ra hôm nay tâm trạng anh rất phấn chấn.
-“…”. Khinh Vãn vẫn còn nằm dài trên giường.
Như Sênh hai tay chống hai bên sườn cô, đôi mắt chăm chú nhìn người bên dưới: “Dậy đi nào, anh đưa em đi chơi!”.
-“Thật chứ!”, vừa nghe thấy đi chơi, mắt Khinh Vãn sáng bừng lên, bật dậy khỏi giường, “Được, em dậy ngay lập tức!”.
Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Khinh Vãn bị NhưSênh ép ăn chút bánh mỳ nướng kẹp dăm bông và uống sữa, cô chỉ mong cóthể cùng anh ăn xong còn đi chơi nên ăn rất nhanh, cuối cùng bị Như Sênh nghiêm mặt giáo huấn, nói rằng ăn như thế sẽ không tốt cho dạ dày.
Chẳng phải là cô quá phấn khích sao? Những lầnhai người đi chơi với nhau ít đến mức đáng thương, Như Sênh không muốnlãng phí thời gian cho việc chơi bời, ngày nghỉ cuối tuần bọn họ đều đến trung tâm mua sắm, cũng chỉ có vài lần như vậy, phần lớn thời gian NhưSênh đều ở trong phòng làm việc còn cô ngồi bên cạnh ngắm anh mà thôi.
Tuy nói khi người đàn ông chăm chỉ làm việc chính là lúc họ đẹp nhất, nhưng ngày nào cũng nhìn như vậy có lẽ thẩm mỹ cũng bị quá tải. Cũng có vài lần cô nhìn mãi, nhìn mãi rồi ngủ mất, cuốicùng khi Như Sênh gọi dậy, cô liền lên giọng oán trách, sau này nếu nhưbị mất ngủ sẽ giữ lấy anh để ngắm, một lúc sau thì sẽ ngủ được ngay. Như Sênh lực bất tòng tâm, chẳng hợp logic chút nào và cũng chỉ có mình cômới có thể nghĩ ra được.
Vừa ra đến cửa, bên ngoài đã có một chiếc Audiđợi sẵn. Người ta thường nói Thượng Đế rất công bằng, bạn đã từng có thứ nào thì nhất định sẽ mất đi những thứ tương tự như vậy. Khi xưa đừngnói đến ô tô, chỉ chiếc xe đạp Như Sênh cũng chẳng có nữa là, nhưng hiện nay, bước ra khỏi cửa đã có vị thế của người giàu có.
Như Sênh mở cửa để cô bước lên trước rồi mình vòng qua bên kia ngồi vào vị trí của người lái xe.
Trong xe cách âm rất tốt, điều hòa xua đi sự nóng nực ở bên ngoài. Khi xe khởi động, Khinh Vãn cảm thấy vô cùng yên tĩnh, cô mở to mắt nhìn phong cảnh đang lùi dần về phía sau qua cửa sổ, giống như đang say xưa ngắm vật báu nào đó, ngay cả ánh mắt của Như Sênh nhìn cô khá lâu mà cô cũng chẳng hay biết.
Đột nhiên dường như nhớ ra điều gì cô liền quay sang Như Sênh hỏi: “Chúng ta đang đi đâu đấy?”.
-“Đến rồi sẽ biết!”, Như Sênh nói.
-“Em nhìn một lúc khá lâu, cảm thấy đường ở nướcngoài và ở Trung Quốc chẳng khác nhau là bao, chỉ có gương mặt người làkhông giống nhau thôi, nhưng ở đây đều phải dùng tiếng Anh hả? Vậy thìchẳng phải em sẽ luôn phải bám rịt lấy anh sao, nếu lạc đường thì biếtlàm thế nào?”.
Như Sênh bật cười: “Tiếng Anh cấp sáu của em lẽ nào là do quay cop?”.
-“Chẳng phải là vừa đủ điểm qua hay sao?”, cônhăn nhăn mũi, “Hơn nữa đã lâu thế rồi, em chỉ nói những câu đơn giản,mà trước đây khẩu ngữ tiếng Anh của em cũng đâu có ra gì!”. Cô nói nhưng mắt vẫn bận rộn nhìn ra ngoài khung cửa, lúc đèn đỏ, nhìn thấy bà mẹmang bầu đang đẩy chiếc xe nôi theo đoàn người vượt qua đường, trong xelà một đứa bé đang giương cặp mắt xanh biếc hiếu kỳ nhìn ngó xung quanh, cô đột nhiên hỏi: “Như Sênh, anh thích con trai hay con gái?”.
-“Con trai!”.
-“Tại sao? Cái đồ trọng nam khinh nữ!”, cô lầu bầu bất mãn.
Như Sênh bật cười: “Con gái giống em có mà nguy, bám người thế cơ mà!”.
-“Người già thường nói: Con gái giống cha, contrai giống mẹ, anh chưa nghe bao giờ à? Em thích con gái, con gái giốnganh nhất định sẽ rất thông minh, rất xinh đẹp, sau này có thể làm cảđống con trai say mê, chẳng giống em cứ phải đi theo đuổi người ta!”. Cô ám chỉ, vì trước đây mình đã phải theo đuổi anh, không ngờ Như Sênhnhíu mày nói: “Có người cầm dao ép em phải theo đuổi sao?”.
Khinh Vãn: “…”.
Cô biết ngay rằng, biệt danh “Extreme cold” tuyệt đối không phải là hư danh.
Hai người nói chuyện một hồi, xe đã đi vào mộtkhu yên tĩnh và nhiều cây cối, Khinh Vãn đưa mắt nhìn, đó là một biệtthự rất đẹp mang phong cách châu Âu, xe dừng lại ven hồ phía trước ngôibiệt thự, Như Sênh dắt tay cô xuống xe, hai người cùng bước vào trongphòng khách, Khinh Vãn nhìn thấy ngay Mạt Lạc ngồi trên ghế sofa, phongthái của cô ấy vừa cao ngạo mà vẫn đem lại cảm giác thoải mái dễ chịucho người đối diện, bên cạnh còn có một quý bà trang nhã thoát tục.
-“Dì à, dì xem này, cô gái này chính là con dâucủa dì, là người con gái mà con trai dì yêu nhất!”, Mạt Lạc ngọt ngàogiải thích với quý bà bên cạnh.
Ánh mắt của người phụ nữ đó ngay từ đầu đã dừnglại trên người Khinh Vãn làm cho cô bối rối. Sau câu nói của Mạt Lạc, sự bối rối của cô đã chuyển sang mơ hồ, cố gắng lấy lại dũng khí để đốidiện với người phụ nữ đó, sao trông quen đến vậy – A, bà ấy chẳng phảilà Tô Mỹ Kỳ – vốn là một ngôi sao ca nhạc cùng thời với mẹ cô đó sao?…
Cô ngẩn người ra một lúc, thấy ánh mắt của mọingười đều dán chặt vào mình, trong khoảnh khắc áp lực càng gia tăng,hắng giọng, cô nói rất dõng dạc: “Bác, chào bác, cháu là Khinh Vãn!”.
Tuy trong lòng đang rất mông lung, nhưng cáchxưng hô gọi là “bác” có thể xem là rất lịch sự và cũng không đến nỗiphải ngượng ngập khi gọi sai.
Khi Như Sênh kéo cô ngồi xuống ghế, Mạt Lạc nhìnvề phía cô chớp chớp mắt: “Liệu có phải thay đổi cách xưng hô không nhỉ? Nên gọi là “mẹ” mới đúng!”.
Như có tiếng sét ngang tai, Khinh Vãn chầm chậm quay sang nhìn Như Sênh.
-“Đó là mẹ anh!”. Như Sênh nói một cách đơn giản.
Một lần nữa, lại như có sét đánh ngang tai KhinhVãn, ngôi sao ca nhạc một thời là mẹ của Như Sênh? Có ai nói cho cô biết có phải cô vẫn còn đang ngủ mơ hay không? Sao cô càng nghe càng cảmthấy hồ đồ thế này?
Có lẽ đọc được sự nghi ngờ trong mắt Khinh Vãn,bà Tô Mỹ Kỳ bật cười rất thoải mái. Khinh Vãn ngẩn ngơ, cô cảm thấy sovới sự cao ngạo và xa cách lúc đầu, trong chốc lát bà ấy đã trở nên vôcùng thân thiết.
-“Về việc này. chắc Như Sênh chưa nói với cháu,hôm nay nó đưa cháu tới đây có lẽ là cũng muốn cho cháu biết, để bác nói cho cháu nghe!”.
Thế là, Khinh Vãn đặt hai tay trước gối, ngồithẳng lưng, giống như tư thế ngồi chuẩn của một học sinh tiểu học dũngcảm nhìn thẳng Tô Mỹ Kỳ.
Bà Tô Mỹ Kỳ mỉm cười nói: “Cứ xem đây như nhà cháu không nên quá gò bó như vậy!”.
Cô cũng muốn thế lắm, Khinh Vãn thầm tự nhủ, lúcđầu Như Sênh nói là đưa cô đi chơi, đâu có biết chuyến đi chơi này lạibất ngờ như thế này, cô không cẳng thẳng sao được?
Câu chuyện được kể lại, Khinh Vãn lắng nghe mà trong lòng cảm thấy xót xa.
Khi còn trẻ Tô Mỹ Kỳ quen với cha của Như Sênh,đó là một tình yêu sét đánh, nhưng lúc đó cha của Như Sênh đã có giađình, bà cũng không muốn phá hoại hạnh phúc của người khác nên cam tâmtình nguyện làm một nhân tình bé nhỏ, sau đó đã sinh ra Như Sênh. Lúc đó Tô Mỹ Kỳ mới có mười mấy tuổi, một thiếu nữ đang là thần tượng như vậy, về cơ bản không đủ khả năng nuôi Như Sênh. Chiếc kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, người vợ chính thức của cha Như Sênh chính là mẹ của MạtLạc biết được chuyện đó, nếu như thông báo cho giới truyền thông thìdanh tiếng của bà lúc đó sẽ bị sụp đổ. Phụ nữ đều như vậy cả, vì tìnhyêu thì danh tiếng cũng có đáng gì đâu, lúc đó Tô Mỹ Kỳ đã sẵn sàng đểtừ bỏ, nhưng lúc bấy giờ bị cha của Như Sênh ngăn cản. Vì cho rằng những chuyện xấu của gia đình không nên rêu rao ra bên ngoài, để tâm trạngcủa bà Mạt được thăng bằng, ông đã hứa với bà một điều kiện, đó là giaođứa con nhỏ là Như Sênh cho bà chăm sóc. Phụ nữ thường bị sự đố kỵ vàghen tuông làm cho mờ mắt, nhân lúc cha Như Sênh đi công tác xa, vào một ngày đông lạnh giá bà Mạt đã mang Như Sênh đến bỏ lại dưới gầm cầu. Sau khi cha anh về, biết chuyện đã vô cùng giận dữ, lập tức lái xe đến cầuđể tìm kiếm, đi đi lại lại nhiều lượt mà không thấy bóng dáng Như Sênhđâu. Sau Khi Tô Mỹ Kỳ biết chuyện, quá đau lòng đến mức chia tay ngườitình sang Mỹ để phát triển sự nghiệp. Những ngày tháng sau đó, bà Mạtđều sống trong tâm trạng bất an bởi vì mình đã trực tiếp làm hại mộtsinh linh bé bỏng, lúc bấy giờ bà đang mang thai Mạt Phỉ, tối nào cũnggặp ác mộng, cuối cùng bà khó sinh, khi đứa trẻ bình an ra đời cũng làlúc bà ra đi mãi mãi.
Vì thế có thể lý giải tại sao ngay từ đầu cựuviện trưởng Mạt đã đối xử tốt với Như Sênh như vậy. Mạt Lạc lúc nào cũng chăm sóc anh giống như một người chị lớn, khi Mạt Phỉ bị tai nạn quađời, viện trưởng Mạt không trách móc gì Như Sênh vì ông luôn cho rằng đó là những điều mà vợ con mình mắc nợ Như Sênh, huống hồ Mạt Phỉ từ khisinh ra đã mắc bệnh tim, bác sĩ nói sống lâu nhất cũng chỉ được hai mươi năm tuổi.
Nếu như nghĩ như người bình thường, có lẽ Mạt Lạc sẽ rất hận Tô Mỹ Kỳ, nhưng nhìn cách bọn họ thân mật với nhau như haimẹ con như vậy thật khiến người ta cảm thấy rất vô lý.
Cũng có thể coi Mạt Lạc là một người khác thường, tính cách của cô đến cả cựu viện trưởng thân sinh cũng không thể hiểuđược, cô không những không hận bà Tô Mỹ Kỳ mà ngược lại còn cảm phục bà. Một người phụ nữ dành cả đời để yêu một người đàn ông như vậy, mà lạikhông dùng bất kỳ thủ đoạn nào để phá hoại hạnh phúc gia đình người đó,tình nguyện vất vả tha hương nơi đất khách và mất đi đứa con dứt ruột đẻ ra của mình, cũng chẳng muốn làm khó cho người đàn ông của mình. Ngườiphụ nữ như thế thật vĩ đại biết bao.
Cuối cùng Khinh Vãn cũng đã biết, Như Sênh đến Mỹ chính là để thăm mẹ đẻ của mình. Cô biết rằng anh vốn không khéo léotrong việc thể hiện tình cảm, trước khi đến Mỹ, chắc chắn anh đã phảiđấu tranh tư tưởng rất nhiều, trên trán anh những ngày đó mớ xuất hiệnnhiều nét âu sầu.
Nhưng trong lúc Như Sênh đang mâu thuẫn như vậy,cô đã chẳng giúp gì được cho anh, thậm chí trong lòng còn có ý nghi ngờanh lén lút ngoại tình. Giờ đây, sự áy náy trong lòng Khinh Vãn càng lên đến cực điểm.
Buổi trưa hai người ở lại biệt thự dùng bữa, sauđó Như Sênh muốn đi luôn, lúc đầu nói muốn đưa người nào đó đi chơi, nếu không giữ lời, e rằng nỗi bất an tồn tại trong lòng người đó càng trởnên mãnh liệt hơn.
Anh có biết đâu rằng, suốt buổi trưa hôm ấy sự áy náy khiến người ấy cảm giác như bị trừng phạt, đến cả lúc ăn cơm đầu óc vẫn còn để đâu đâu.
Vừa ra đến cửa, Như Sênh đã hỏi: “Em muốn đi đâu?”.
Người bên cạnh lại rất lơ đãng, không hề có tâmtrạng vui vẻ như trước khi ra khỏi nhà, thấy cô như sắp va phải biển chỉ đường, một đôi bàn tay to lớn kịp thời giữ cô lại.
-“Em lại làm sao vậy? Không vui à?”. Như Sênh chau mày.
Khinh Vãn ngẩng đầu, vì ánh mặt trời chói quákhiến cô phải nheo mắt lại, “Có gì đâu…”, cô nói: “Em không quen ởđây, anh muốn đi đâu, em đi cùng anh đến đó là được rồi!”, nói đến đó,tâm trạng cô đột nhiên vui vẻ trở lại, “Như Sênh, về sau cho dù anh ởđâu, em cũng sẽ ở bên anh, được không?”.
-“Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó?”.
Lòng Khinh Vãn thắt lại, một câu bày tỏ lãng mạn thế mà anh lại có thể nói thành như thế này sao?
-“Được rồi, được rồi!”, anh kéo tay cô đi về phía xe, nỗi đau và sự áy náy trong lòng đã giảm đi ít nhiều.
Thành phố này thực sự rất rộng lớn, nếu nói đi chơi có lẽ là đếnnửa ngày này cũng chẳng đi được đến đâu. Hai người lái xe đi loanh quanh một hồi, Khinh Vãn đề nghị được đến thăm trường của Như Sênh học trướcđây. Như Sênh không phản đối, hai người cùng đi dạo trong trường, cảmgiác như thời gian đang quay ngược trở lại, họ nhắc lại những kỷ niệmkhi còn ở trường đại học, hai bên như ngầm hiểu nhau, những chuyện trong năm năm đó đều không hề nhắc đến. Thời gian như gió thổi hoa rơi, cônắm tay anh đi trong ngôi trường nơi đất khách, ngắm phong cảnh và những âm thanh ồn ào xa lạ, bất giác những đau đớn và mất mát mà họ đã tốnbao tâm sức để quên đi đã được hạnh phúc bù đắp.
Ngồi trên thảm cỏ đến tận khi trời tối, Như Sênh đưa cô đến nơi phồn hoa nhất ở trung tâm thành phố.
Hai bên con đường dài dằng dặc là những công trình kiến trúc mang đậmphong cách Âu – Mỹ, trung tâm mua sắm rộng lớn với các loại thương hiệuthời trang nổi tiếng,.v.v. Khi màn đêm, chúng cùng nhau tỏa sáng, cả khi phố đều thấm đẫm vẻ đẹp hoa mỹ tràn đầy màu sắc. Thoang thoảng gần xamùi bánh mì, mùi pho-mat nồng nặc cùng hơi nóng bảng lảng trong khôngtrung, đám đông nhộn nhịp, những người đang đi tới nói tiếng Anh cô nghe không hiểu, một nghệ sỹ đường phố đang chơi accordion, tiếng nhạc dudương khiến tâm trạng của Khinh Vãn càng trở nên vui vẻ.
Hóa ra hạnh phúc không phải là một thứ được định nghĩa ở nơi đâu, lúcnào hay lãng mạn ra sao. Mà là dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào chỉcần có anh bên cạnh thì đó chính là niềm hạnh phúc giản dị và viên mãnnhất.
Đến một ngã rẽ, Như Sênh dắt tay Khinh Vãn đi vào một cửa tiệm có tủkính rất đẹp, vô cùng thu hút, khi cửa mở sẽ kéo những chiếc chuông nhỏphía trên phát ra những tiếng leng keng lanh lảnh nghe rất vui tai.
Khinh Vãn bước vào mới phát hiện ra đây là một tiệm trang sức rất lớn,cô không hiểu, quay sang nhìn Như Sênh hỏi: “Đến đây để làm gì?”.
Như Sênh cười đáp: “Em không có lỗ tai!”.
Cô không có lỗ tai vì đã từng nghe người ta nói rằng: Con gái xuyên lỗtai thì kiếp sau vẫn là con gái, lúc bấy giờ vì muốn kiếp sau làm contrai nên cô đã không xuyên. Nhưng đâu có liên quan gì đến chuyện đến nơi này?
-“A!”, người nào đó cuối cùng cũng nhận ra: “Anh, không phải anh muốn em đến đây để xuyên lỗ tai đấy chứ!”.
Nụ cười trong mắt Như Sênh càng trở nên nồng nàn, anh nói: “Yên tâm đi, nghe nói là không đau đâu!”.
“Nghe nói!”.
Chỉ là “Nghe nói”thôi mà.
Một nhân viên mắt to, tóc vàng lịch sự mỉm cười chào họ, khi họ đến trước quầy liền dùng tiếng Anh lịch sự hỏi han.
Khi về nhà, trên tai Khinh Vãn đã có thêm một đôi khuyên nhỏ, tùy theotừng góc độ đá trên đó cũng phát ra thứ ánh sáng lấp lánh, thoắt ẩnthoắt hiện.
Sau khi tắm xong, Như Sênh ngồi trên giường dùng bông giúp cô lau chỗ tấy đỏ bên tai.
Mặt Khinh Vãn trắng bệch, quả nhiên cái kiểu “nghe nói” này không thểtin được. Lúc mới đầu đúng là không đau, nhưng khoảng nửa tiếng sau thìtai cứ như bị lửa đốt đỏ rực lên, lại còn phát nóng nữa chứ.
Động tác của Như Sênh nhẹ nhàng, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Khinh Vãn nghịch ngợm đôi khuyên tai bằng đá tinh xảo trên tay, vui vẻnói: “Thấy anh lén lút mua quà tặng cho em thế này, em sẽ không tráchanh nữa!”.
Tay Như Sênh ngừng lại nhưng anh không nói gì.
Khinh Vãn cho rằng anh vẫn còn áy náy, nghiêng đầu mỉm cười với anh: “Em thật sự không trách anh đâu, anh đâu cần tỏ ra như thế chứ!”.
Như Sênh quẳng miếng bông vào sọt rác, nhìn cô: “Anh tỏ ra như thế nào?”.
-“Tỏ ra rất hối lỗi”.
-“Hối lỗi?”. Như Sênh hỏi, “ Sao anh phải thấy có lỗi?”
-“Ầy…”, được rồi! Cứ xem như cô tự tưởng tượng đi, Dù sao đây cũng đâu phải là lần đầu tiên.
Khinh Vãn quay người lại, rúc người vào trong chăn, kín như bưng. Độnóng trên tai dường như đã dần lan lên mặt, thật đáng ghét, tại sao lúcnào cô cũng mất mặt trước anh như thế?
-“Khinh Vãn…”.
Trong lúc cô đang muốn giấu mặt trong gối để che đậy sự xấu hổ trong lòng thì giọng của Như Sênh lại vang lên bên tai.
-“Sao vậy?”, vì bị vùi trong gối nên giọng cô có vẻ nghèn nghẹn.
-“Em đánh rơi đồ rồi!”.
Đánh rơi đồ? Theo bản năng cô ngóc đầu dậy, “Sao…”, vẫn chưa kịp nóixong thì bị người ta lao đến ôm chặt rồi đặt lên đùi, bị giam trong vòng tay anh.
Hơi thở ấm áp của Như Sênh phả bên tai cô, buồn buồn: “Tai còn đau không?”.
Cô ngẩng đầu, chỉ cảm thấy trong đáy mắt sâu thẳm như giếng nước kiađang ánh lên một tâm tư khó đọc thành tên, thậm chí đến thân thể anhcũng đang căng ra như một sợi dây đàn.
-“Không đau!”, cô thật thà trả lời.
-“Lúc nãy Mạt Lạc có gọi điện đến!”, giọng nói của anh khàn khàn.
-“Vâng…Chị ấy nói gì?”, Khinh Vãn cảm thấy thân thể trở nên mềm nhũn, toàn thân nóng bừng một cách lạ thường.
-“Chị ấy nói ngày mai đi…Arapahoe Basin…”, hơi thở của anh ngày một gần hơn.
Khuôn mặt cô dần dần ửng đỏ, hơi thở cũng ngắt quãng: “Gì…là ý gì vậy?”.
-“Nơi trượt tuyết mùa hè!”, làn môi anh đã gặp vành tai cô, có cảm giác hơi đau, đầu cô ngọ nguậy.
Một giây sau, đã bị anh cướp mất làn môi một cách mãnh liệt.
Đêm nay thuộc về họ, nhục cảm dẫn dụ con người, ánh mắt mơ màng, bờ môihé mở, không chỉ thân thể mà đến cả tâm hồn cũng dần dần hòa quyện làmmột. Hơi thở gấp gáp, cơ thể nóng bỏng, tiếng rên trầm bổng, động tácmạnh mẽ, chiếc rèm cửa sổ xanh biếc phản chiếu hình bóng hai người trùng lên nhau, âm thầm đưa đối phương lên đỉnh cao.
Chuyện tình yêu muôn đời vẫn vậy, chẳng qua chính là việc chúng ta gặpgỡ, sau đó ly tan, rồi lại tái hợp, với nhiều cách gặp gỡ không giốngnhau, nếu như bạn vẫn ở nơi đây.
Khi Khinh Vãn mơ màng mở mắt, trời đã sáng bạch.
Như Sênh ở bên cạnh, một tay ôm lấy eo cô, vẫn còn ngủ rất say.
Chiếc chăn mỏng mềm mại vắt hờ ngang qua em, làn da nõn nà được phủ lênmột lớp ánh sáng lấp lánh, làn môi mỏng hơi sáng lên trong ánh sáng rạng ngời của sớm mai. Trong đầu Khinh Vãn vẫn còn ấn tượng về sự chà xátcủa làn môi đó lên thân thể và đưa cô hết lần này đến lần khác cập bếnbờ của sự ngọt ngào và đắm say.
Thực tế đã chứng minh, những người đàn ông lạnh lùng khi phấn khích lạivô cùng nhiệt tình, anh ghì chặt lấy Khinh Vãn đáng thương và liên tiếptấn công đến mấy lần, thực sự cô rất mệt, chỉ muốn chối từ nhưng khi bắt gặp đôi mắt mơ màng của anh nhìn mình đắm đuối và tình tứ, rốt cuộc côcũng không thể thoát khỏi sự cám dỗ từ nơi anh rồi ngoan ngoãn giơ tayđầu hàng.
Trước đây, cô chưa bao giờ cảm thấy Như Sênh là người phóng túng.
Hay bởi vì anh muốn bù đắp lại tất cả những lần chưa “trả bài” trong suốt một tuần xa cách vừa qua?
Không có câu trả lời vì Như Sênh ngủ một mạch đến tận hai giờ chiều, sau khi tỉnh dậy lại vội vã kéo cô đến gặp Mạt Lạc.
Arapahoe Basin (khu trượt tuyết mùa hạ) là khu trượt tuyết đóngcửa muộn nhất ở Mỹ, hàng năm khu này bắt đầu mở cửa từ cuối tháng mườimột và kéo dài đến tận tháng sáu, thậm chí có năm còn kéo dài đến tậntháng bảy, là khu trượt tuyết cao nhất ở Bắc Mỹ, phải đi lên bằng cáptreo, giá cả cũng phải chăng.
Cuộc hẹn vào lúc hai giờ ba mươi phút, tất nhiên họ đã đến muộn,khi thay xong quần áo trượt tuyết thì Mạt Lạc và mọi người đã đứng đợi ở đó.
-“Anh Phạm, lần nào anh cũng đến muộn, thật khiến người ta giận dữ!”.
Như Sênh giải thích: “Ngủ quên mất!”.
-“Lại phóng túng quá độ chứ gì?”, anh chàng cao to đứng gần trêu anh.
Mọi người ngẩn ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía KhinhVãn theo sự ám chỉ của anh chàng đó, khuôn mặt cô đang đỏ bừng sau máitóc dài. Khi thấy mặt cô trở nên đỏ lựng, tất cả đều không nhịn được đều phá lên cười, chỉ tiếc là không có cái lỗ nào để cô chui xuống.
Khi mọi người ào ào hỏi về thân phận của Khinh Vãn, Như Sênh trảlời rất tự nhiên: “Đây là cô dâu mới của mình!”. Tuy đây là một lý do vô cùng chính đáng để lý giải cho sự phóng túng quá độ, nhưng Khinh Vãnvẫn không tránh khỏi cảm giác xấu hổ, cũng may mọi người ở đây đều làlưu học sinh Trung Quốc qua Mỹ du học, tính cách cởi mở, quan niệm kháthoáng, trong lúc nói chuyện cô dần dần trở nên bạo rạn hơn.
Khinh Vãn chưa bao giờ trượt tuyết, nên khi tất cả mọi người đềuchơi đùa rộn rã thì Như Sênh kiên nhẫn dạy cô, đương nhiên anh là mộtvận động viên trượt tuyết có hạng.
-“Anh vẫn hay đi trượt tuyết hả?”, cô hỏi.
Anh gật đầu, sống ở Mỹ bốn năm, xung quanh có cả một đám bạn đềuthích trượt tuyết, nói không biết thì sao có thể chấp nhận được?
Dạy một lúc, Như Sênh nói: “Bây giờ em thử đi, thực ra trượt tuyết cũng tương tự như trượt băng, cần chú ý giữ thăng bằng, em trượt băngcũng rất cừ mà, trượt tuyết chắc cũng chẳng thành vấn đề gì đâu!”.
Nói như vậy cũng chẳng có gì là sai, nhưng cũng lâu rồi cô khôngtrượt băng, huống hồ đây lại là tuyết, băng và tuyết cũng khác nhaunhiều chứ! Cô thử trượt vài lần, những lần đó đều không tránh khỏi bịngã, cũng may có Như Sênh ở ngay đằng sau, khi cô sắp ngã anh đều kịpthời giữ lại được, nếu có ngã cũng không đến nỗi khó coi lắm.
Tập một hồi, cũng chầm chậm trượt được một đoạn ngắn, cô bức bốitrong lòng bèn nói với anh rằng: “Anh ra đằng trước cách một trăm mét,đợi em ở đó, em sẽ trượt tới chỗ anh!”.
Như Sênh có vẻ không yên tâm: “Em có làm được không đấy?”.
-“Có một thầy giáo “đỉnh” như anh dạy, lẽ nào em không làm được!”. Vẻ mặt Khinh Vãn như đang muốn nói với Như Sênh “Anh yên tâm đi!” rồiđẩy anh ra đằng trước đợi mình.
Như Sênh không nói gì, làm ra vẻ không thèm quan tâm đến cô, mộtmình lướt lên phía trước, nhưng vẫn dừng lại ở nơi cách chỗ Khinh Vãnđứng khoảng một trăm mét.
Khinh Vãn nhìn Như Sênh cách không xa lắm, ánh nắng đang đổ xuốngthân thể anah, mái tóc ngắn đen nhánh tương phản với máu tuyết trắng tạo thành bức tranh đen-trắng, chàng trai tự cơn gió đứng cách đó không xa, lúc này đây trong mắt cô chỉ có mình anh.
Cô giơ tay, hua hua trên mặt đất trượt xuống phía dưới, tốc độ gió bên người cô ngày một nhanh, mười mét, hai mươi mét, ba mươi mét… Tât cả các sợi dây thần kinh của anh đều căng lên và nhạy cảm hơn bao giờhết, nhưng tốc độ của cô ngày càng nhanh, nhanh đến mức cô cũng khôngdừng lại được, dường như theo phản xạ, cô quăng chiếc gậy trượt tuyếttrong tay ra xa rồi đột nhiên kêu toáng lên: “Như Sênh- ôm, ôm!”.
Hai cánh tay dang rộng, trượt thẳng về phía anh.
Đôi mắt sâu thẳm của Như Sênh lạnh băng, thầm rủa một tiếng, đứngvững tại chỗ rồi ôm chặt cô vào lòng, vì lực đẩy quá mạnh nên hai tayvừa ôm chặt lấy Khinh Vãn, đồng thời xoay một vòng tại chỗ.
-“Đồ ngốc!”, khác với vẻ mặt hớn hở của cô, mặt Như Sênh lại trởnên khó coi hơn bao giờ hết, “Sao lại làm loạn lên như vậy, ngộ nhỡ anhkhông giữ được em thì sao?”.
-“Sao lại có ngộ nhỡ được, em biết chắc chắn anh sẽ giữ được em, không phải à?”.
Cô cười híp mí nói.
Vốn hành động của hai người đã thu hút sự chú ý của mọi người, lại thêm những lời đối thoại như vậy khiến cho tất cả không ngừng vỗ tay cổ vũ và tán thưởng.
Lúc này, chợt Cố Tân đứng gần đó, dang rộng hai cánh tay, héttoáng lên: “Tiểu Lạc, đừng xấu hổ! Nào, đến đây, đến với vòng tay anh!”.
Mạt Lạc ngẩn người, đỏ bừng mặt, vốc vội một nắm tuyết ném trúng trán anh ta.
Đám đông rộ lên tiếng cười sảng khoái, Khinh Vãn cũng không nhịnđược bật cười, đột nhiên như nhớ ra điều gì, cô nghi hoặc ngẩng đầu hỏianh: “ Cô bạn gái của bạn học anh nói lần trước…liệu có phải là…”.
Như Sênh cười ấm áp: “Đúng như những gì “phu nhân” nghĩ!”.
-“Như Sênh…”, Khinh Vãn lặng đi, trước ánh mắt chăm chú của mọingười, anh quỳ gối, đôi mắt đen láy như ngưng đọng thành băng trongtuyết trắng.
-“Khinh Vãn!”, anh nói: “Chúng ta kết hôn nhé!”.
Khinh Vãn đứng ở đó, ngây ra như một khúc gỗ. Đột nhiên một dảicầu vồng dừng xuất hiện, tâm trí cô dường như xuyên thẳng qua các đámmây, bảy sắc cầu vồng rực rỡ phát tán, một màu, hai màu, ba màu…sắcmàu rung động tràn ngập trong trái tim cô. Khinh Vãn nghẹn ngào nói:“Anh thấy đấy, trước đây rất lâu Tiểu Nghệ đã nói với em rằng: Anh không hề tốt một chút nào, nhưng em chỉ muốn lấy anh!”.
Khi nói ba từ cuối cùng, đầu lưỡi líu lại, âm điệu như đang thì thầm.
Đột nhiên một sức mạnh cuốn lấy eo và ôm chặt cô vào lòng, bên tai vang lên những lời chúc tụng và tràng pháo tay còn giòn giã hơn cả lúctrước.
Cô gục đầu lên vai anh, mặt đỏ bừng bừng, môi mím lại thật chặt,sau đó dường như không kìm được, cô ngẩng đầu lên, rồi lại cúi xuống,cúi xuống thật thấp và cười giòn tan.
Khu trượt tuyết mênh mông rộng lớn dường như dự cảm được niềm vui và hạnh phúc sẽ tràn ngập cuộc sống trong tương lai.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng một cái đã đến cuối năm.
Khinh Vãn quyết định chọn ngày mùng một tháng một năm tới để cửhành hôn lễ, cô nói đó là ngày sinh nhật của Tô Nghệ, người đầu tiên làm chứng cho cuộc hôn nhân này chính là Tô Nghệ. Cô muốn ở trên thiênđường, người bạn tốt nhất đó có thể chứng kiến hạnh phúc của cô.
Như Sênh không hề phản đối, dù sao thì người cũng đã là của anh, hôn nhân chẳng qua chỉ là hình thức.
Tết năm đó, tuyết rơi ở rất nhiều thành phố, Khinh Vãn đưa NhưSênh về thăm cha mẹ ở thành phố H. Hình như đã hơn một năm nay ông Tốngkhông được gặp con gái, lúc gặp gỡ ở sân bay cứ nói nói cười cười, bàTống lại càng xúc động hơn, nước mắt vòng quanh, khóe mắt hoe đỏ, rồicòn trách con gái đã lâu như vậy mới về thăm nhà một lần, đúng là chẳnghiếu thuận chút nào. May mắn thay, khi họ thấy con rể tương lai, ánh mắt họ hiện lên vẻ hết sức hài lòng.
Buổi tối, mọi người quây quần quanh bàn ăn, Khinh Vãn trổ tài nấumón canh sở trường của mình và được cha mẹ hết lời khen ngợi, không khívô cùng đầm ấm. Sau bữa ăn, Khinh Vãn nói muốn đưa Như Sênh đi thăm thúxem thành phố H có những thay đổi gì.
Khi xuống đến dưới lầu mới nhớ ra quên đem theo chìa khóa nhà, để Như Sênh đợi ở đó, cô vội vã chạy lên lấy.
Chìa khóa đặt ở bồn hoa trước cửa nhà, khi cô chuẩn bị đóng cửathì đột nhiên nghe thấy tiếng nói từ bên trong vọng ra, “Chẳng tráchTiểu Vãn luôn phản đối khi em nhắc đến chuyện bạn trai, cậu con rể tương lai này chẳng phải chính là bạn trai của nó khi còn học đại học đấysao? Nghe đâu đã đi Mỹ và cũng đã chia tay rồi mà!”, đó là giọng của bàTống.
Ông Tống nói: “Thanh niên mà, chuyện hợp tan cũng là thườngtình.Chàng trai có thể khiến cho con gái rượu của chúng ta vui vẻ vàobếp nhất định không phải là người tầm thường!”.
Khinh Vãn khép cửa lại, lúc quay người đi, khóe mắt ngân ngấn nước nhưng trên miệng lại nở nụ cười tươi rói như hoa.
Cô chạy xuống dưới lầu, không thấy bóng dáng Như Sênh đâu, ra khỏi tòa nhà, cô đưa mắt tìm kiếm, mặt đất mênh mang một màu trắng tinhkhiết, hai người tuyết đang nhìn về phía cô.
Cô chạy đến xem, chỉ trong một lúc Như Sênh đã đắp được hai người tuyết lớn, nhìn kỹ hơn, ở giữa còn có một người tuyết nho nhỏ.
-“Nhanh thế sao? Lẽ nào anh có phép thuật?”.
Như Sênh cười: “Trước đây mỗi lần đến Tết, vì không mua được pháonên anh đều đi đắp người tuyết cùng Như Tiêu, từ đó mà tích lũy đượckinh nghiệm!”.
Anh nói rất tự nhiên, trong giọng nói không hề phảng phất chút bi thương nào.
Đột nhiên Khinh Vãn cảm thấy xót xa trong lòng, cô ngước đôi mắtsáng như sao nhìn anh: “Như Sênh, anh dạy cho em bí quyết đắp ngườituyết thật nhanh đi, sau này em sẽ cùng anh đọ sức!”.
-“Được!”. Như Sênh gật đầu, dắt tay cô đến trước mặt người tuyết.
Khinh Vãn quỳ xuống, nhìn bé người tuyết vẫn còn chưa được tạo mắt mũi, chân tay, cô cười nói: “Con yêu ngoan, mẹ đến rồi, con sẽ có mắtvà mũi ngay thôi!”.
Mỉm cười nhìn cô, trong sâu thẳm đôi mắt Như Sênh ngập tràn niềm yêu thương vô bờ bến.
Có trời đất chứng giám, trong giờ khắc này đây, tình yêu đã trở thành vĩnh hằng.♥
Hết.