Sau tất cả mọi chuyện tôi trở về với cuộc sống thường ngày, trải qua kì nghỉ hè ngắn ngủi, tôi và mẹ cũng đã chuyển đến sống ở nhà mới, mẹ đã sớm tìm được hạnh phúc mới, hình như hai người quen nhau cũng khá lâu rồi.
Họ quyết định sống chung, tôi cảm thấy hai người họ quá vội vàng khi đưa ra quyết định như vậy nhưng mẹ tôi nói trẻ con như con không hiểu được đâu. Tôi vẫn chưa thích ứng được, mấy ngày vừa qua chúng tôi đang làm công tác chuyển nhà.
Đồ đạc cũng không cần chuyển đi vì tất cả sẽ bán lại cho bên môi giới, chúng tôi dành ra hai ngày để sắp xếp, một ngày là để ôn lại kỉ niệm sắp xếp đồ đạc, một ngày chúng tôi vận chuyển nhưng đồ dùng cần thiết sang nhà mới.
Nơi chúng tôi sống cũng khá gần với trường tôi, đó là một căn hộ lớn với đầy đủ tiện nghi, trông có vẻ như rất mắc, mẹ tôi cũng nói mẹ và người kia chia đều các khoản tiền nên tôi cũng yên tâm. Nếu như căn hộ này chỉ do một người bỏ tiền ra thì tôi không chấp nhận sống ở đây vì có rất nhiều nguy cơ sẽ bị đá ra khỏi nhà.
Bởi vì người đàn ông mà mẹ tôi quen này khá là giàu có và ông ấy còn có một đứa con trai. Vài lần tôi cùng mẹ đến chuyển một vài vật dụng cần thiết tiện thể xem xem căn hộ đã được tu sửa đến đâu rồi nhưng chưa lần nào tôi được gặp hai người họ.
Có đôi lúc tôi nhìn thấy những đồ dùng cá nhân vứt bừa trên sàn, đều là của nam, chắc là của cậu con trai, đồ dùng cá nhân mà vứt bừa bãi như rác vậy, lúc đó tôi nghĩ không biết mình có thể sống được cùng với người này không?
Hôm nay là ngày tôi chính thức chuyển vào nhà mới và cũng là ngày khai giảng của trường tôi, tôi sửa soạn từ sớm vì phải bắt xe buýt đi đến trường, mẹ bận chuyển đồ nên là không chuẩn bị bữa sáng được cho tôi vì vậy nên tôi ăn tạm một cái bánh mỳ.
Bước ra khỏi cửa nhà tôi nhìn thấy mấy người đang chuyển chiếc đàn của tôi lên xe vận chuyển, chiếc đàn sẽ được bán cho cửa hàng nhạc cụ cũ, nhìn thấy chiếc đàn tâm trạng tôi như quay về cái ngày đó. Mẹ tôi từ phía sau vỗ vai tôi nói: “Sao con còn ở đây giờ này? Mau lên không trễ xe buýt bây giờ.”
“A vâng, con đi liền đây.”
Tôi rời đi những vẫn ngoái đầu lại nhìn chiếc đàn đó lần cuối, mẹ vẫy tay với tôi, tôi cũng giơ tay lên chào tạm biệt mẹ cũng như….tạm biệt chiếc đàn dương cầm.
Cuối cùng thì ngày hôm nay tôi cũng chính thức trở thành một học sinh cấp ba, cổng trường đông nghìn nghịt, một vài học sinh còn được phụ huynh đưa đón tận nơi. Nhìn họ bước xuống từ những chiếc xe ô tô sáng bóng tôi không khỏi ghen tỵ.
Sân trường rất rộng, có thể chứa tới hàng nghìn học sinh, trường đẹp và rất mới chắc có lẽ là mới tu sửa cho năm học mới. Tôi mải mê ngắm nhìn trường nên vô tình đụng vào một người, đó là một chàng trai anh ấy cao chừng mét bảy mét tám, đeo một cái kính gọng đen trông có vẻ tri thức.
“A, em không sao chứ?”
Cậu ấy lên tiếng thì tôi mới hoàn hồn lại cúi đầu xin lỗi: “Oái, em xin lỗi là em đụng trúng anh trước.” nghe người đó xưng hô có cấp bậc như vậy tôi cũng vô thức nói chuyện theo.
Chàng trai đó cười nhìn tôi một lượt rồi hỏi: “Em là học sinh lớp 10 phải không?”
Tôi ngạc nhiên khi anh ta lại biết mình là học sinh lớp 10 tôi gặng hỏi: “Trường đông học sinh như vậy sao anh biết em học lớp 10?”
Anh ta liền cười: “Xời có gì đâu, học sinh khối 11, 12 trường này anh đều nhớ mặt thuộc tên cả nếu mà có những gương mặt xa lạ thì chỉ có thể là học sinh khóa mới thôi.”
Tôi ồ một tiếng, tôi cảm thấy anh ấy là một người khá thân thiện và dễ gần. Có vẻ là một người khá tích cực trong các hoạt động ngoại khóa, lúc này tôi mới để ý tập giấy trên tay anh ấy. Hình như đó là poster thì phải, ảnh thấy tôi chú ý đến liền vội vàng nói.
“Ặc, quên mất còn công việc của mình nữa, bọn anh đang làm công tác tuyên truyền các câu lạc bộ của trường, em có thể đi xem các câu lạc bộ trước lúc khai giảng nếu muốn, đây cho em, bọn anh đến từ câu lạc bộ Âm Nhạc, nếu em có hứng thú thì có thể đăng kí tham gia nhé.”
Anh ấy đưa tôi một tờ poster quảng cáo câu lạc bộ Âm Nhạc rồi vội vã chạy đến chỗ câu lạc bộ của mình. Tôi cầm tờ poster lên nhìn một lát, poster được thiết kế khá bắt mắt nổi bật lên tên của câu lạc bộ “Summer Highschool Music Club”
Tôi khá ưng ý câu lạc bộ này nhưng mà tôi không nghĩ mình sẽ tham gia nó. Vừa bước đi vừa xem poster tôi không biết mình đã đi qua bao nhiêu gian hàng của các câu lạc bộ. Tôi dừng lại trước gian hàng của câu lạc bộ Mỹ Thuật hứng thú xem những bức tranh của họ ở đây còn bày bán họa cụ nữa.
Phía bên kia đối diện với gian trưng bày của câu lạc bộ Mỹ Thuật có hơi ồn ào một chút, đó là gian của câu lạc bộ bóng rổ, hình như họ đang cãi nhau. Tôi không để ý cho lắm dù sao cũng không phải chuyện của mình nhưng những lời nói của các học sinh khác cứ lọt vào tai tôi.
“Lại là câu lạc bộ bóng rổ phải không?”
“Chắc lại là hai người đó nữa chứ gì?”
“Không hôm nào là họ không gây chuyện cả, thật không thể hiểu nổi hai người đó.”
Tôi cũng khá tò mò hai người trong miệng họ nói là ai nhưng thôi không nên tự chuốc rắc rối vào bản thân mình. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng rắc rối nó lại tự tìm đến tôi thì biết làm sao đây?
Khi đang xem bức tranh ở gần nơi mà các đàn anh đàn chị vẽ, đột nhiên có người đụng vào tôi từ phía sau rồi theo quan tính tôi ngã nhào về phía trước xô đổ bàn màu vẽ của các anh chị.
Màu vẽ của câu lạc bộ Mỹ Thuật lần đó mang ra là màu nước một khi đã bám vào quần áo thì khó lòng mà rửa sạch, hôm đó tôi còn mặc đồ màu nữa chứ. Nếu đem tẩy thì chẳng phải là bay hết màu luôn hay sao?
Không những thế màu còn đổ lên mặt và tóc tôi nữa, mới ngày đầu đến trường thôi mà đã xui xẻo như vậy rồi không biết sau này sẽ thế nào nữa.
Mọi người xung quanh đều nháo nhào lên hỏi tôi có làm sao không nhưng chỉ có duy nhất một người chạy đến đỡ tôi dậy. Đó là một đàn chị thuộc câu lạc bộ Mỹ Thuật chị ấy rất xinh, chị chạy lại đỡ tôi lúc đó tôi vô tình nhìn thấy thẻ học sinh của chị ấy.
Phạm Hương Giang.
Đó là tên của chị ấy thì phải, là học sinh lớp 12A5. Đàn chị cuối cấp đang làm công tác tuyên truyền cho câu lạc bộ. Chị ấy nhìn những vết màu trên quần áo và gương mặt tôi liền nhăn mặt sau đó quay ra sau lưng lên tiếng trách mắng.
“Hai đứa bây còn không mau xin lỗi người ta? Chúng mày hết chuyện để làm rồi à mà hở tý lại cãi nhau om sòm lên thế?”
Tôi ngước mắt nhìn lên liền thấy chị ấy đang đứng mắng hai tên con trai to cao, to hơn chị ấy gấp mấy lần. Nếu phải so sánh thì tôi muốn so sánh chị ấy với một cây gậy còn hai tên kia chính là hai cái cột đình.
So sánh nói quá vậy thôi nhưng thực chất cũng không đến mức đó. Hai người kia đứng nghe chị Giang nói một hồi nhưng tâm trí có vẻ như là quăng đi đâu mất rồi. Mất kiên nhẫn một trong hai người nói.
“Thôi được rồi khổ lắm chị nói nhiều thế? Xin lỗi người ta là được rồi sao cứ phải đứng đây lên lớp em? Chị mắng thằng Tuấn Anh là được rồi, em còn có việc xin cáo lui.”
Đàn anh được gọi là Tuấn Anh nghe vậy liền túm cổ người kia lại rồi nói: “Ai cho mày đi? Tao với mày chưa xong chuyện đâu, tại mày đẩy tao trước nên mày đi xin lỗi người ta đi.”
Người kia cũng hùng hổ đáp lại: “Cái giề? Mày gây sự với tao trước thì mày mới phải đi xin lỗi chứ!! Xách cái đít ra đấy mà cúi đầu bốn mươi lăm độ đê.”
Hai người họ cãi qua cãi lại một hồi cuối cùng lại xắn tay áo lao vào đánh nhau nhưng may mà mọi người kịp thời ngăn lại.