Thanh Xuân Cho Anh

Chương 28: Thử giường



Giản Bình kéo tay anh chạy vào sân nhà…vừa bước vào Trương Hải đã thấy được vườn rau mà cô luôn miệng khoe anh…Giản Bình nhanh chóng mở cửa….kéo tay anh vào nhà….

-” Chào mừng anh đến nhà của em…”

Trương Hải bước vào trong…quan sát xung quanh…căn nhà rất nhỏ có thể nói…chỉ bằng căn phòng ngủ của họ ở thành phố…đơn sơ mộc mạc…đổi lại nó có sự ấm áp và thoáng đảng….Căn nhà có hai gian….phòng khách và phòng ngủ…mọi vật dụng rất đơn giản…

trong phòng khách là chiếc bàn học được đựng rất nhiều sách vở của cô…kế bên là chiếc ghế mây…cùng bộ ván nhỏ….

-” Ôi..thật nhiều bụi.”

Gần một năm không ai ở…căn nhà phủ đầy bụi..

Giản Bình để balo lên ghế…cột tóc lên cao…bắt đầu dọn dẹp….

Trương Hải tiến vào phòng ngủ….đập vào mắt anh là chiếc giường bằng gỗ….

-” Chiếc giường nhỏ này…có chứa được hai chúng ta? “

Giản Bình đi theo sau anh….nghe anh hỏi…cô nghiêm túc suy nghĩ…đây là giường đôi ngày trước cô và mẹ ngủ chung…tuy không lớn bằng giường của anh…nhưng chứa hai người chắc cũng ổn…

-” Sao lại không…tuy hơi chật tý…nhưng em nghĩ vẫn ổn…Còn không anh ra ngoài bộ ván để ngủ “

Nói xong còn thích thú cươi khúch khích…

Trương Hải liếc xéo cô…Anh chẳng quan tâm..tiến đến bên giường…ngồi xuống…còn làm động tác run giường…Giản Bình khó hiểu cau mày…

-” Anh làm gì thế?”

-” Thử giường…sợ buổi tối khi anh quá sức nó có bị sập hay không “

-” (…………)

Giản Bình hết nói nổi….cô quay lưng bỏ ra ngoài…không thèm mói chuyện với anh nữa

..Trương Hải nhếch môi…bật cười…Rồi cũng theo sau….Xăng tay áo….giúp cô dọn dẹp….

Sau một ngày vất vả…Hai người cũng được ăn tối…do Thím Vương chuẩn bị sẵn để họ đem theo…chỉ hăm nóng lại là có thể dùng..

tắm rửa sạch sẽ…cuối cùng cũng được lên giường….

Trương Hải vóc dáng cao lớn…khi anh nằm lên, chiếc giường trở nên nhỏ bé vô cùng…

Anh cầm cuốn album hình của Giản Bình say mê nhìn vào mỗi tấm ảnh. Qua những bức ảnh, có thể tưởng tượng ra được cuộc sống khi còn bé của cô trôi qua như thế nào…Tưởng tượng ra khi đó bảo bối của anh ngây thơ hồn nhiên ra sao……

Giản Bình cũng vừa tắm xong….cô nghiêng đầu lau mái tóc vừa gội….rồi bỏ khăn qua một bên…leo lên giường…Trương Hải liền thuận tay kéo cô lại để cô nằm lên khủy tay mình.

-” Tấm này lúc em mấy tuổi…?”

Trương Hải chỉ vô tấm hình…cô bé béo úc trắng trẻo….hai mắt to tròn rất đáng yêu…

-” Hai tuổi ạ.. “

-” Còn tấm này?”

-” Hình như bốn tuổi….hihi…lúc nhỏ em thật béo “

Giản Bình nhìn hình ảnh béo ù của mình…

tự bật cười…..

-” Nhưng bây giờ có nhiều chỗ béo hơn ngày xưa….”

-“(……………)

Khuôn mặt người đàn ông vẫn say sưa nhìn từng tấm hình của cô…không ai nghĩ khuôn mặt nghiêm túc đấy vừa thốt ra lời nói vô lại vừa rồi…..

-” Sao không xem nữa…?”

Thấy anh gập cuốn album lại cất ở đầu giường….Giản Bình chu môi lầm bầm….

-” Thử giường thôi em…”

Trương Hải xoay người là có thể giam cô dưới thân…Anh liền hôn cô, tay vừa vạch vạt áo ngủ Giản Bình ra luồn vào, chụp lên mềm mại của cô xoa nắn tới lui…

-” Bảo bối…nơi này không cách âm…một chút em nhỏ tiếng thôi để hàng xóm nghe thấy nhé….”

-” A….Nhóc con…em dám cắn anh…”

Giản Bình bị anh trêu ghẹo…cô tức giận phùng má cắn vào cổ anh….cố tình đùa dai….nhả ra rồi lại cắn…day day cổ anh…còn hầm hự hăm dọa…

-” Nói…còn dám trêu ghẹo em nữa không?”

Trương Hải buồn cười….tiếng cười trầm thập vang trong đêm…..vô cùng phối hợp với cô vợ nhỏ, sự khiêu khích ngây ngô không biết trời cao đất dày là gì của cô…càng khiến máu anh thêm sôi trào….

-” Bảo bối…em sẽ hối hận…á….”

Nhóc con không sợ chết phập mạnh anh một cái…

-” Tiểu quỷ…xem anh xử lý em thế nào….”

Anh kéo áo cô lên….vùi đầu vô ngậm lấy bầu ngực trắng muốt của cô…Giản Bình cong người hưởng lấy khoái cảm ập đến…miệng nhỏ vểnh lên…muốn nói gì đó những chẳng thốt nên lời….

Tay anh từ từ trườn xuống dưới, bàn tay mạnh mẽ chỉ trong mấy giây đã cởi bỏ quần lót của Giản Bình, ngón tay cũng mò xuống dưới.

-” Á….Hải…ư…em…sai rồi…nhẹ nhẹ thôi anh”

Mặt Giản Bình đỏ ửng, đôi mắt to tròn bắt đầu mơ màn theo động tác của Trương Hải…. tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ yêu kiều bật ra không dằn nổi.Trương Hải không vội…anh cố tình trừng phạt cô…bàn tay ra vào ngày càng nhanh….miệng không ngừng mút lấy ngực cô…như một đứa trẻ khát sữa…

-“Vợ à….thả lỏng đi em “

Tiếng ” vợ à ” làm tim Giản Bình mềm nhũng… từ ngày hai người kết hôn…mỗi lần lên giường anh thường gọi cô như thế..

Những lúc như vậy Giản Bình như bị thôi miên…cô sẽ thuần phục anh vô điều kiện…

Giản Bình khó chịu uốn éo thân mình…bàn tay nhỏ nhắn gấp gáp cởi áo của Trương Hải…..Trương Hải ngồi dậy cởi phăng đồ mình…hai cơ thể trần trụi quấn chặt lấy nhau…Bàn tay vụng về vuốt ve từ cơ ngực xuống bụng anh….Giản Bình tuy non nớt trong chuyện chăn gối…nhưng cô biết được Trương Hải rất thích cô làm thế với anh…

mỗi lần như vậy hơi thở anh lait trở nên nặng nề..thở dốc.Trương Hải không ngừng khiêu khích cô gái nhỏ…

-” Huhu…anh đi vào đi mà “

Cô rất khó chịu bị anh trêu đùa cả người sắp bùng cháy mà anh vẫn không đi vào….

-” Gọi anh là gì…hửm…?”

Anh không ngừng hôn liếm khắp mặt cô…cả cơ thể nơi nào cũng để lại dấu vết của anh….

-” Chồng…chồng ơi “

Giọng cô mềm mại, dịu dàng đáng yêu đến cực điểm, Trương Hải nghe mà đầu đầy mồ hôi, bên dưới đã sắp bùng nổ rồi, người như ngọn lửa, hận không thể lập tức tiến quân thần tốc, hung hăng càn quét một trận.

-” Ngoan…ôm anh…”

Đầu óc Giản Bình trở nên u mê, Trương Hải nói sao hay vậy, nghe lời quấn cánh tay mềm mại của mình lên thắt lưng cường tráng của anh, Trương Hải canh ngay vị trí đâm thẳng vào trong nơi khít chặt của cô….bắt đầu nhẹ nhàng ma sát….

-” Ừm…ừ….a….”

-“Vợ à…Thả lỏng đi em…nếu không anh sẽ chết vì em đấy…”

Cô bắt đầu hùa theo động tác càng lúc càng nhanh của anh.Chiếc giường gỗ ngày càng run mạnh…tiếng rên rỉ ngày càng lớn hòa vào tiếng kêu ” kẻo kẹt ” của chiếc giường…

theo nhịp điệu vận động ngày càng nhanh của anh…..

-” A….ư….”

Tư vị cao trào thật sự là quá quá tuyệt vời, Trương Hải chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân dựng hết lên, mỗi lỗ chân lông đều mở hết cỡ tham lam hít lấy không khí nơi mới mẻ….một cảm giác không gian lạ lẫm mang đến.Cả đêm Giản Bình tội nghiệp không ngừng bị anh lăn qua lộn lại….Trong căn nhà gỗ…mộc mạc đơn sơ…không ngừng vang lên tiếng nức nở của người con gái và tiếng thở dốc của người đàn ông…đến trời hừng sáng mọi thứ mới yên tĩnh trở lại….

Hai người ở được hai ngày rồi trở về thành phố….Khi hai người lên xe…bắt đầu trở về…Nhìn qua kính hậu…Trương Hải bắt gặp hình dáng của Trần Kiệt đứng từ xa dõi theo…Ánh mắt không giấu nỗi đau lòng…

Trương Hải nhìn sang bảo bối của anh vô tư vô lo miệng đang ngâm nga lời bài hát nào đó…

Anh tự nhận mình là người đàn ông có sự chiếm hữu vô cùng mãnh liệt….Anh không rộng lượng đến mức bỏ qua cho những người cố tình phá hoại hạnh phúc của anh…cũng không rảnh rỗi nói cho vợ anh biết hắn ta muốn hối lỗi hay gì đó…Nếu hắn nghĩ có thể gặp được Giản Bình để nói lời ăn năn…anh nghĩ cơ hội đó anh không tốt bụng để cho hắn…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.