Thích Anh Là Điều Duy Nhất Em Biết Làm

Chương 17



Editor: Trần Huy

Beta: Nguyệt Nguyệt

20

Vào mùa hè năm 2016, tôi sắp đi du học ở Bắc Kinh, lão Trần muốn bay đến Indonesia làm phiên dịch cho bất cứ công ty nào.

Tôi muốn đi du học ba năm, amn theo lĩnh vực ấy cũng hơn một năm.

Tôi hỏi anh: “Anh ở nơi đất khách nơi người, anh có sợ không?”

“Sao anh phải sợ?”

“Em đã trưởng thành với nhan sắc tuyệt trần như vậy, anh có thể không sợ sao?”

Anh dường như có chút suy nghĩ, gật đầu kiểu biết nghe lời, trả lời: “Sợ, chắc chắn là sợ.

Tại sao em lại làm ra bộ mặt như vậy, bản thân lại không tự hiểu, không biết phải đắc tội bao nhiêu người. Anh thật sự sợ em đắc tội với quá nhiều người, đến lúc đó sợ anh sẽ không nhận ra em.”

“Cút đi!” Tôi không thể nhịn được nữa mà thét lên.

21

Hôm sau, tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại lôi kéo lão Trần tiếp tục đề tài này.

“Nói thật, em bây giờ đã xinh đẹp hơn rồi, tính cách cũng rất tốt, tài năng lại không ít, tính tình lại hài hước, năng động đáng yêu……” Sau một hồi những câu khen ngợi, tôi lại nói vấn đề chính, “Anh thật sự sẽ không sợ em chạy theo người khác sao?”

Anh nhìn từ trên cao xuống, không chút để ý mà nhìn lướt qua chân tôi: “Chân en rất ngắn, có thể chạy rất xa? Một giây là anh sẽ đuổi kịp em.”

“Cút đi!”

22

Lần thứ ba lúc tôi đề cập đến chuyện này là khi chúng tôi đang ăn lẩu.

Tôi vừa xoa bụng vì no vừa hỏi anh: “Anh nhìn xem, bản thân em biết tìm chỗ ăn uống, sống ở thành phố đã 4 năm nên món ăn từ ngõ lớn hẻm nhỏ đều bị em ăn hết rồi. Anh sợ có sợ giống em như vậy, có khả năng bị thức ăn quyến rũ, tương lai lên thành phố, các chàng trai sẽ dùng thức ăn mà dụ lấy em hay không?”

Lão Trần vừa gắp miếng chả cá bỏ vào chén tôi vừa hơi mỉm cười: “Không sợ. Em tham ăn như vậy, vừa đến Bắc Kinh, ăn mỹ thực tám phương, cơ thể phình to ra như húp sạch nước. Em là kẻ ngốc hay sao mà nghĩ có chàng trai khác tranh con heo non này với anh?”

“Cút đi!”

23

Sau khi năn nỉ ỉ ôi thật lâu tôi lôi kéo tay lão Trần, nói với vẻ mặt u ám: “Anh thật sự không sợ em sẽ bị người khác cướp đi sao?”

Trong lòng là thật sự rất lo.

Đối với sự lưu luyến này, tôi rất khó xác định, chẳng sợ sớm đã biết được tâm ý của nhau, lại vẫn cứ khắc chế không được nghĩ tới.

Lão Trần dừng bước lại, lấy ánh mắt như đèn soi nhìn tôi một cái, trầm tư trong chốc lát.

Sau một lúc, anh duỗi tay nắm lấy tay tôi, hạ giọng nói: “Anh sẽ call video trò chuyện vào mỗi đêm với em, sẽ nói cho em biết anh làm gì mỗi ngày, sẽ đem tiền lương giao cho em, mua vé máy bay cho em tới đảo Bali tìm tôi, anh sẽ tiết kiệm tiền để có thể làm em ngạc nhiên ……”

Câu cuối cùng, rất là ổn, rất ổn…

“Ngoan, em đừng sợ.”

Tôi ngửa đầu nhìn anh, đèn đường soi tới chỉ thấy được đôi mắt long lanh ấy, trong lòng trở nên mềm nhũn.

Người này, tôi hỏi rõ ràng là anh có sợ không, anh lại tặc lưỡi bỏ qua, liếc mắt một cái nhìn rất là đáng sợ.

Tôi cúi đầu, bĩu môi: “Ai sợ, anh không lo khi em quá xinh đẹp sao, em còn sợ gì nữa?”

Anh bật cười, giữ chặt tôi: “Được được, em không sợ, em không sợ trời không sợ đất, thì anh sợ. Anh sợ ngươi xinh đẹp như vậy, tính cách khác người, cùng lắm thì chạy cùng em, anh nên làm cái gì bây giờ?”

Tôi cười đến không khép miệng được, vừa nhấc đầu, có cái hôn không nghiêng không lệch dừng ở trên trán.

24

Sau đó có một ngày ngồi xe chạy quanh thành phố đến cái bến xe đường dài, bạn thân bỗng nhiên trêu ghẹo: “Nơi này có bao nhiêu hồi ức của cậu cùng lão Trần, nhìn thấy cậu đi Bắc Kinh, lão Trần ra nước ngoài, sau này khó mà có cơ hội quay lại nơi này.”

Tôi thấy nhà ga ngoài cửa sổ xe, bỗng nhiên có chút buồn bã.

Là thật sự, rất nhiều rất nhiều lần chia tay rồi gặp nhau tại chính nơi này.

Cơn gió lành lạnh thổi theo tôi từ trường học tới nhà ga, một giờ chạy xe thì chúng tôi đều không nói tiếng nào, hai mắt nhắm lại.

Dù trời có nắng gắt như lửa vào mùa hè thì anh cũng chịu khó đến đưa đón tôi, vốn tính tôi rất nhút nhát không bận tâm đến dòng người qua lại tại nhà ga mà hôn lên trán tôi.

Tôi nhiều lần đều nhìn thấy anh phất tay về hướng tôi trên xe buýt, cuối cùng biến mất ở trong tầm mắt, nhớ lại muốn phát khóc.

Tôi cũng nhiều lần muốn chiếc xe buýt ấy mau mau đến trạm, làm tôi muốn thấy trong đám người kia có hình ảnh người đang chờ, cũng thật thấy, tôi chỉ biết ngây ngốc cười, ngượng ngùng nói cái gì.

Hiện tại rời khỏi thành phố, chúng tôi phải bắt đầu hối hả ngược xuôi, không chỉ là khoảng cách hai thành phố mà giờ đã là hai quốc gia.

Rất khó quay trở lại nơi này.

Thời gian trôi qua quá nhanh, đột nhiên nhớ lại, những lần vượt qua nỗi buồn tại nhà ga làm tôi vô cùng hoài niệm.

Trong trí nhớ cái thì thiếu niên mỉm cười đứng ở nhà ga đám đông chen chúc, anh nhìn tôi không chớp mắt, tôi hy vọng anh vĩnh viễn đều giống với khoảnh khắc đó.

Cho dù tương lai cách xa vạn dặm, tôi cũng ngóng trông khi chúng tôi thấy được đối phương ở sân bay, vẫn sẽ có một cái hôn nhẹ ở trên trán.

Tôi sẽ cay cay khoé mắt khi nghe anh nói ở bên tai tôi: “Anh rất nhớ em.”

25

Mùa hè năm 2016, tôi bay đi Nha Trang du lịch cùng lão Trần.

Tôi cảm thấy từ lúc đi đến giờ không được khoẻ lắm, máy bay gặp dòng khí ở trên đường bay, thường sẽ gặp rung lắc.

Tôi nhắm mắt lại cả người căng chặt mà dựa vào ghế, lúc này liền bắt đầu oán trách sao bản thân xui xẻo đến vậy 《 Tử Thần tới 》.

Dọc cabin tối sầm lại, có một bàn tay trống rỗng đưa đến, cầm tay tôi thật chắc.

Tôi trợn mắt, nhìn thấy ánh mắt bình tĩnh của lão Trần đang nhìn.

Anh thấp giọng nói: “Có anh ở đây.”

Tôi từ từ mà thả lỏng lại, không sợ hãi như lúc ban đầu nữa.

Từ xe buýt sân bay xuống dưới đó đã là 3 giờ sáng, du khách rất nhiều, đám đông chen chúc. Lão Trần cũng không quay đầu lại mà duỗi tay dắt tôi, sau đó tôi trơ mắt nhìn anh không chút do dự cầm…… tay một dì.

Anh còn chưa phản ứng lại không đúng chỗ nào, dì đã kêu lên, sau đó anh đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng rút tay về sau đó gào to lên.

Tôi thấy anh đứng với dì ở phía sau, cười đến nỗi không giữ được hình tượng.

Xong việc anh vác cái mặt đen sầm: “Cười, còn cười! Bạn trai em bị người ta cướp, em còn tự nhiên cười được!”

“Rõ ràng là anh chiếm dì của người ta mà!”

“Nói bậy! Em không nhìn thấy dì vừa gọi vừa cười sao? Bị anh đẹp trai dắt tay, trong lòng dì đã có tình cảm thật rồi sao!”

“…”

26

Cửa sổ khách sạn sát mặt đất, thị trấn nhỏ ven biển hiển thị bức hoạ cuộn tròn nồng đậm với bầu trời xanh mây trắng.

Tôi nằm trên chiếc giường mềm mại, nghiêng đầu nhìn lão Trần đang yên tĩnh nhìn ra xa mặt sườn.

Thời gian gió thổi ngang cũng nặng nề mà lại bay xa.

27

Ngày đi ra biển, trong đoàn người chỉ có tôi nóng lòng muốn thử báo danh tham gia khám phá sâu.

Anh Mạc – hướng dẫn viên du lịch gãi đầu, không rành tiếng Trung, khen tôi: “Cô gái này thật là dũng cảm!”

Tôi vỗ bộ ngực, nói tôi đã bắt đầu bơi lội lúc 6 tuổi, thời điểm mười tuổi đã tinh thông ba loại vịnh tư, còn chưa khoe khoang xong, lão Trần từ phía sau bắt đầu liều mạng kéo tôi. Tôi không thể hiểu được mà quay đầu lại, liền thấy sự lo lắng sốt ruột trên mặt anh.

“Đừng lặn, đừng đi lặn sâu.”

“Vì sao?”

“Lỡ như bình dưỡng khí bục thì làm sao bây giờ? Trong biển có cá mập thì làm sao bây giờ? Nếu em gặp nguy hiểm thì sao? Không về được thì làm sao…” anh nguyền rủa tôi liên tiếp.

Tôi tức giận: “Anh không thể nói lời tốt sao? Nào có như vậy thì nên làm sao bây giờ?”

Anh nghẹn nghẹn, cuối cùng hạ thấp giọng, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu em gặp nguy hiểm, anh phải làm sao bây giờ?”

28

Nhà thờ lớn Nha Trang nằm ở trong thành phố Nha Trang, lại ngăn cách với sự ồn ào náo động của thành phố.

Tôi đã đi mệt, ngồi dựa ghế ở trong vườn hỏi lão Trần: “Sau này chúng ta sẽ kết hôn ở giáo đường sao?”

Anh dài mắt nói với tôi, ra vẻ giật mình: “Anh nói muốn cưới em khi nào?”

Tôi trừng mắt chất vấn anh: “Chẳng lẽ anh còn dám không cưới em?”

Anh giả vờ trầm tư, một lát sau buông tay: “Thôi bỏ đi, anh vốn rất tốt bụng, không hay gây hoạ giống em, em rất không yên tâm khi gả em cho người khác. Lúc này Jesus Marry gì đó đều ở đây, anh cũng chỉ có thể đại phát từ bi cố mà làm quên mình vì người khác.”

29

Trong giáo đường người đến người đi, du khách không dứt.

Khi hoàng hôn đã lên, tôi xách theo váy đỏ chuyển động khắp nơi, lão Trần cầm camera đi theo phía sau tôi.

Ta chỉ vào hoàng hôn muốn anh nhìn, vuốt gạch đá bảo anh nhìn, bò trên thang cuốn muốn anh nhìn, chuyển động rất lâu ngẫu nhiên quay đầu lại mới phát lúc tôi ở khắp nơi anh lại chỉ nhìn mình tôi.

“Thật vất vả, ngắm phong cảnh đi, nhìn em làm cái gì?”

Anh chỉ khẽ mỉm cười, lại không nói lời nào.

Trở lại khách sạn, tôi mở camera ra, mới phát hiện camera không hề có ảnh phong cảnh… bóng dáng đều là của tôi.

Người này…… Chẳng lẽ là dùng hành động nói cho tôi biết, phong cảnh mà anh muốn ngắm chính là tôi?

30

Bầu trời xanh thẳm, vách tường ố vàng, đám người nối liền không dứt, tiếng chuông lúc hoàng hôn.

Tôi nghiêng đầu, thấy biểu cảm dịu dàng của lão Trần.

Đây vốn là ý gì.

31

Khi tôi mải ngắm cảnh, lão Trần không đợi được mà ngồi xuống, cùng tôi nếm thử món ăn vặt không biết tên.

Dì nói ngôn ngữ gì đó mà chúng tôi nghe không hiểu, cười bỏ hai cái bánh mới làm vào mâm của chúng tôi.

Tôi học bà cố nội bỏ bánh phao vào nước canh, nếm thử một ngụm, không nghĩ tới hương vị chua chua ngọt ngọt, không được ngon lắm!

Nghiêng đầu nhìn theo lão Trần, không nghĩ tới anh đã ăn hai miếng bánh, ánh mắt ngại ngùng mà đưa cho dì: “One more, please.”

Sau đó người này đã từ chối anh trong nháy mắt lại một hơi ăn hết sáu cái bánh.

Dì thấy anh cổ vũ vừa cười vừa bỏ miếng bánh vào mâm của anh, còn vui vẻ trả lời bằng tiếng Anh: “Free. This one, free.”

32

Lão Trần không phải là người thích đi khắp nơi, nhưng từ khi quen với tôi, anh đã bị tôi lôi đi du lịch khắp nơi, thậm chí còn đi du lịch nước ngoài.

Thời khắc hoàng hôn rọi vào khách sạn, tôi cùng lão Trần ngồi tựa vai nhau trên chiếc xe buýt, nghiêng đầu nhìn phong cảnh thay đổi, thật lâu cũng không nói chuyện.

Tôi bỗng nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu hỏi anh: “Hiện tại còn sẽ cảm thấy du lịch không có gì thú vị sao?”

Anh đáp: “Đã sớm cảm thấy như vậy.”

“Từ khi nào bắt đầu cảm thấy thú vị?”

“Từ ngày bắt đầu gặp được em.”

33

Khi rời xa Nha Trang được một ngày, sắc hồng trên biển xuất hiện.

Tôi phiền muộn mà quay đầu lại nhìn thị trấn nhỏ ven biển, nói: “Có thể đời này sẽ không trở lại.”

Anh Trần vừa xách hành lý vừa nắm tay tôi: “Chỉ cần em muốn, sau này anh và em lại đến.”

“Lại đi Nha Trang một lần nữa?”

“Em muốn đi đâu.”

34

Lão Trần là bạn tốt nhất trong nhóm cao thủ.

Cho nên rất nhiều lần tôi bị đùa giỡn, trừng mắt nói anh: “Cao thủ, tuyệt đối là em mèo bé nhỏ rồi!”

Anh mở to hai mắt vô tội mà nhìn tôi: “Anh làm sao lại là cao thủ?

Cao thủ là anh em tốt của anh!”

Tâm trạng không tốt.

35

Lão Trần thường nói với tôi về thời cấp ba, nghe nói thành tích khi đó của anh rất tốt, mời mọi người đi ăn, là nam sinh được hoan nghênh với một số bạn.

Tôi không tin, chọc mặt anh: “Anh khoác lác đi! Nhan sắc của anh, còn không đủ để được hoan nghênh đến cái kia trình độ đi?”

Ai biết lần trước ăn sinh nhật chủ tịch, sau khi cùng bạn ăn cơm, tính rời đi thì tình cờ gặp bạn học cùng cấp hai với lão Trần.

Người nọ giơ chén rượu kính hắn, còn không quên nghiêng đầu nói với tôi: “Lão Trần lúc ấy rất được hoan nghênh, tính cách rất tốt, mỗi lần từ bên cửa đi qua, đều thấy cậu bị một đám nữ sinh vây quanh.”

Thế nhưng thật sự là?

Tôi mở to hai mắt nhìn lão Trần: “Bị một nhóm nữ sinh vây quanh?”

Các bạn xung quanh cười trộm ồn ào: “Oa, vạn bụi hoa tung toé!”

Lão Trần chạy nhanh uống một ngụm rượu, vẻ mặt thành khẩn mà nói với ta:

“Không không không, anh chỉ có thành tích cao, mọi người đều tới hỏi đề thi mà thôi.”

Dù sao thì tôi không tin.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.