“Không được nói bậy!” Sắc mặt Cố lão gia có chút khó coi, nhìn Diệp Tinh Bắc liếc mắt một cái: “Ta cảm thấy được đại sư nói rất đúng, con cùng con gái nhà họ Giang là trời ban duyên phận, con không thấy con cùng Bắc Bắc ngủ một đêm, khí sắc đã tốt một chút rồi, còn có thể nở nụ cười, đây chứng minh đại sự nói đúng, con và Bắc Bắc là ông trời tác hợp cho, đây đều là công lao của Bắc Bắc!”
Diệp Tinh Bắc: “…”
Cô cũng không muốn loại công lao tốt này sao?
Cô dằn lại tính tình hỏi: “Bác Cố, cháu ở nước ngoài công tác năm năm, ngày hôm qua mới vừa từ nước ngoài trở về, còn chưa có về nhà, đã bị Giang Tư Du lập kế, hôn mê bất tỉnh, người có thể nói cho cháu biết, đây là có chuyện gì không?”
Cố lão gia nhíu mày “Cháu không biết?”
Diệp Tinh Bắc lắc đầu “Cháu cái gì cũng không biết, cháu ở lại nước ngoài cực kỳ tốt, nếu không phải người nhà họ Giang ở các quốc gia đăng thông báo tìm người, nói bệnh tình ông nội con nguy kịch, hấp hối hết sức muốn gặp cháu lần cuối, cuộc đời này cháu đều sẽ không quay lại nơi đây!”
Cố lão gia nhíu mày càng khẩn căng, trùng điệp đập bàn một cái: “Lão Giang này, thật sự là lão hồ đồ, sao ông ta có thể làm ra loại việc hồ đồ này chứ!”
Ông thở dài, nhìn về phía Diệp Tinh Bắc, thành khẩn nói: “Nha đầu, nhà họ Cố chúng ta và nhà họ Giang cháu vốn dĩ là có một đoạn nhân duyên, nhưng bởi vì con gái ta hủy hôn, đoạn nhân duyên kia không giải quyết được. Từ khi con gái ta hủy hôn, mấy năm nay nhà chúng ta việc gì cũng không thuận lợi, vận rủi trong nhà không ngừng, người lớn suy yếu, ta đi cầu đại sư, đại sư nói, nhà họ Cố nợ nhà họ Giang một nhân duyên, rõ ràng việc nhân duyên này, nhà họ Cố chúng ya mới có thể qua kiếp nạn này, cho nên, ta mới có thể đi nhà họ Cố, giúp A Trục cầu hôn con gái nhà họ Giang các cháu.”
Nói tới đây, ông lại ảo não vỗ bàn một cái “Lúc ấy ta nói cực kỳ rõ ràng, toàn bộ dựa vào tự nguyện, tuyệt không miễn cưỡng, ta không biết, bọn họ vậy mà cái gì đều không nói với cháu, mạnh mẽ đưa cháu qua, khó trách nhà họ Giang ngày càng sa sút, lão Giang này thật sự càng ngày càng hồ đồ rồi!”
Thì ra là thế!