Tổng Tài Chẩm Ma Hội Thị Băng Sơn

Chương 7: Mỹ nhân ngoan ngoãn



Thiên Nam lại chở Bạch Viễn tới trong nhà mình.

Vừa mở cửa ra, Bạch Viễn đã trao cho nó một cái ôm tràn ngập tình yêu, hắn cũng bật người đưa thay sờ sờ đầu Bạch Thỏ.

Thiên Nam  trong trẻo lạnh lùng đứng ở một bên, mặt không chút thay đổi nhìn một người một chó thân thiết.

Bạch Viễn đang muốn mang theo Bạch Thỏ hướng phòng bếp đi, Thiên Nam đột nhiên đến gần Bạch Thỏ, ngồi xổm người xuống, ánh mắt lạnh lùng, “Ngươi làm đủ chưa.”

Bạch Thỏ sửng sốt, hiển nhiên bị dọa đến sâu, nhất thời miệng há to, trong mắt tràn ra nước mắt.

【 Ai náo loạn ai náo loạn, ngươi một điểm cũng không yêu gia! 】

Bạch Viễn hồ nghi liếc mắt nhìn Thiên Nam một cái, khuôn mặt cơ thể hơi có chút run rẩy.

Tổng tài ngươi bị ngu sao? Ngươi nghĩ động vật có thể hiểu lời ngươi nói?

Ai ngờ ánh mắt của hắn dời đến trên người Bạch Thỏ, lại có thể chứng kiến bộ dạng Bạch Thỏ đáng thương rơi lệ.

Ách…

Đại khái có lẽ có thể nghe hiểu được đi…

Bởi vì có vẻ như vẹt thối nhà hắn là có thể…

Thiên Nam nhìn thấy nước mắt Bạch Thỏ, trong lòng nơi nào đó nhất thời liền mềm nhũn, có chút buồn bực đứng dậy đến ban công hút thuốc.

Bạch Viễn tiến lên sờ sờ đầu Bạch Thỏ, ngồi xổm xuống đang nghĩ ngợi tới an ủi Bạch Thỏ như thế nào.

Kết quả Bạch Thỏ vui mừng vươn đầu lưỡi liếm liếm mặt của hắn.

Bạch Viễn: “…”

Fuck, quả nhiên một khắc đều không được sơ sẩy.

Bạch Thỏ được thể cọ của chân hắn.

【 Ai nha quá hạnh phúc. Chủ nhân quả nhiên khuất phục, sau này vẫn có thể tiếp tục xem tiểu mỹ nhân! 】 cho Bạch Thỏ ăn no, Bạch Viễn đi đến ban công,

“Tổng tài, tốt lắm.”

Thiên Nam dụi thuốc, đi vào phòng khách lấy chìa khóa.

Bạch Viễn đứng ở tại chỗ lăng lăng nhìn vài cái tàn thuốc trong thùng rác, đuôi lông mày khẽ run.

Nguyên lai, tổng tài còn hút thuốc a.

Trong xe.

Tĩnh mịch một mảnh.

Bạch Viễn áp lực quả thực muốn cào tường.

“Sau này mỗi ngày sáng sớm bảy giờ, phía dưới cổng nhà, ta đúng giờ tới đón ngươi.”

Thiên Nam đột nhiên mở miệng, trong giọng nói có cỗ cường thế không thể chống lại.

Bạch Viễn không thể tin ngẩn đầu, kinh ngạc nói,

“Cái gì?”

“…”

Lại là liếc mắt băng lãnh ngàn năm không thay đổi.

Bạch Viễn nhất thời có chút ủy khuất than thở,

“Sao có thể như vậy, vốn mỗi ngày đi ngủ thời gian còn thiếu… Còn…” Thanh âm về sau dần dần nhỏ đến nghe không được.

“Ta sẽ trả cho ngươi tiền lương.”

Thiên Nam thản nhiên mở miệng.

Bạch Viễn bĩu môi,

Thêm tiền lương thì sao, tuy rằng bồi tiếp Bạch Thỏ là chuyện tình rất vui vẻ, chính là dùng thời gian ngủ quý giá của mình để đổi, nghĩ như thế nào mà không tính a.

Lại là một đường không nói gì, không khí trong xe lạnh như băng.

Xuống xe, Bạch Viễn cố ý hung hăng dập mạnh cửa như muốn phá cửa, không hề quan tâm xe này giá trị xa xỉ, phát tiết bất mãn của mình.

Đang muốn hướng cửa công ty đi đến, một bàn tay đột nhiên kéo lại cánh tay hắn.

Bạch Viễn quay đầu lại, đập vào mắt chính là bộ dáng Thiên Nam hơi hơi nhíu mi.

“Đợi lát nữa đến phòng làm việc của ta một chuyến đi. Hảo hảo nói chuyện.”

Nói xong liền buông lỏng hắn ra.

Bạch Viễn không nói được lời nào, nghiêng qua hắn liếc mắt một cái, ly khai.

=========

“Bạch Viễn. Tổng tài gọi ngươi đến văn phòng một chuyến.”

Một người đi tới trước bàn hắn, thanh âm rõ ràng mang theo vài phần khinh thường, truyền lời đến.

“Nha.”

Bạch Viễn cũng không ngẩng đầu lên, cũng không có hành động tính toán.

Người nọ có chút không quá bình tĩnh,

“Nhanh đi a.”

Bạch Viễn ngẩng đầu mỉm cười,

“Tiên sinh, ta thực cảm tạ ngươi truyền lời, ngươi truyền lời tới, nhiệm vụ cũng hoàn thành xong, cho nên ta thế nào cũng không thuộc phạm vi của ngươi đi.”

Cái người kia sớm đã bị tươi cười xinh đẹp trước mắt làm cho kinh diễm, lăng lăng nhìn Bạch Viễn, Bạch Viễn nói gì đó, một chữ cũng không còn nghe vào.

Bạch Viễn nhíu mày, chui đầu tiếp tục làm việc.

Kỳ thật hắn cũng không gấp cái gì, chính là không muốn đi gặp tổng tài thôi.

Coi như hắn là tổng tài, nhưng là thế nào điều công ty quy định có nói tổng tài có thể an bài thời gian riêng của nhân viên? Hắn chính là cần kháng nghị, hắn chính là bất mãn.

Người nọ phục hồi tinh thần lại cảm thấy một trận xấu hổ, nhưng vẫn là lại thúc giục một tiếng, “Mau đi đi.”

Tuy rằng thiếu niên xinh đẹp mị lực lớn, nhưng là mệnh lệnh tổng tài còn lớn hơn nữa a.

Bạch Viễn mắt điếc tai ngơ.

Người nọ tiếp tục xấu hổ.

Cứ như vậy giằng co trong chốc lát, văn phòng làm việc vốn đang ồn ào huyên náo đột nhiên yên lặng, hơn nữa vài phần hàn ý nhảy lên.

Bạch Viễn kinh ngạc ngẩng đầu.

Là Thiên Nam hiện tại đứng trước bàn làm việc của hắn, bộ dạng cao ngạo lạnh lùng trước sau như một.

Bạch Viễn không nói được lời nào, mải miết.

“Ngươi muốn như thế nào.”

Thiên Nam thanh âm mơ hồ có chút không kiên nhẫn.

Ở đây quần chúng nhất thời dựng lên cái lỗ tai nghe lén.

Bạch Viễn châm chọc cười,

“Tổng tài, ngươi trừ bỏ quan tâm Bạch Thỏ, có thể hay không lo lắng một chút cảm nhận của ta.”

Lời này vốn không có hàm ý đặc thù gì, nhưng là hủ nữ ở đây vừa nghe mắt liền loé sáng, mẫn tuệ ngửi ra hương vị JQ (gian tình).

Có biến a có biến.

Thiên Nam nhíu mày,

“Ta không phải nói thêm tiền lương sao.”

“Trời đất bao la, ngủ là nhất, này không gì có thể đổi được.”

“Chín giờ.”

Bạch Viễn hừ lạnh,

“Có thể nào…” Đột nhiên kịp phản ứng đối phương nói gì đó, vội vàng sửa miệng kích động hỏi “Ngươi nói chín giờ?”

Thiên Nam thản nhiên gật gật đầu.

Bạch Viễn tâm tình bỗng nhiên hảo, chuyện xui xẻo này tốt,

Có tiền lại có chó ~

Vì thế hắn mạnh mẽ gật gật đầu, sắc mặt biến đổi tốc độ so với giở giời còn nhanh hơn.

Thiên Nam lạnh lùng quét mắt nhìn hắn một cái, đi ra cửa.

Tổng tài vừa đi, quần chúng lập tức vây lại đây bát quái.

“Bạch Viễn, thật mãnh liệt a, đối tổng tài còn có thể như vậy.”

Bạch Viễn sờ sờ cái mũi,

“Ách… Này…”

Một hủ nữ nói leo,

“Bạch Viễn, kỳ thật ngươi cùng tổng tài có cái gì đó đi.”

Bạch Viễn lông mày dựng lên bật người phản bác,

“Không có không có.”

Hủ nữ kia nhất thời liền ý vị thâm trường nở nụ cười,

“Giải thích chính là che dấu, che dấu chính là sự thật.”

Bạch Viễn: “…”

Mọi người: “…”

Kỳ thật mặc kệ hắn đáp như thế nào, cũng đều bị hiểu sai đi.

Bởi vì hủ nữ chẳng hạn, cường đại nhất…

Bạch Viễn khoát tay, cao giọng hét lên,

“Tan tan, nhanh chóng làm chuyện của mình đi.”

=========

Hoàng hôn hạ xuống.

Màu đỏ mềm mại đốt lên không trung, trời chiều giãy dụa đem ấm áp cuối cùng đẩy lùi, nền trời như một bức tranh sao chổi bàng bạc.

Bạch Viễn vội vã công tác xong thì văn phòng sớm đã không còn một người.

Hắn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn lên ngoài cửa sổ, nhất thời xuất thần, tựa hồ đắm chìm vào đó.

Vì thế Thiên Nam đi ra văn phòng, nhìn thấy chính là bức họa này ——

Thanh niên đang nhìn ngoài cửa sổ, đường nét gương mặt tinh tế dịu dàng, ánh mặt trời nhu hoà, vì da thịt trắng nõn mà ảm đạm.

Mi mục như vẽ, tuấn mỹ như vậy.

Thanh niên quay đầu lại, đột nhiên lộ ra biểu tình gặp quỷ.

Thiên Nam không được tự nhiên sau khi từ biệt ánh mắt.

“Tổng… tài…?” Bạch Viễn kinh ngạc.

Cư nhiên còn chưa về?

Thiên Nam khóe mắt không hiểu vừa kéo, ừ một tiếng, thần sắc có chút phức tạp.

“Ngươi còn chưa đi a.” Bạch Viễn hỏi.

“…”

Thiên Nam không nói được lời nào, mặt không chút thay đổi nhấc chân đi ra cửa.

Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì đó, cước bộ dừng lại

“Nhà ngươi ở đâu.”

“A?” Bạch Viễn có chút kinh ngạc, đột nhiên đang nhớ lại sáng nay Thiên Nam nói, lúc này mới rầu rĩ đáp trả, “Lâm Lâm tiểu khu, nhà số 1.”

“…”

Lâm Lâm (ngấm nước) tiểu khu? Cái tên quỷ quái gì?

Thiên Nam ánh mắt trầm xuống, không hề dừng lại tiếp tục bước ra ngoài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.