Chap 1
Sáng sớm của thời tiết mùa đông, sương vẫn còn đọng trên lá, mờ mờ ảo ảo như những làn khói hun, thấp thoáng những bóng người đi tập thể dục quanh bờ hồ. Một ngày mới lại bắt đầu, nhộn nhịp nhưng se se lạnh.
6 giờ 30 phút.
Cổng trường Trung học phổ thông Chu Văn An đã được mở theo như đúng qui định.
– Bịch…..á á á…. Tiếng một đứa con gái kêu lên hình như bị ngã.
Mọi việc vẫn cứ tiếp diễn bình thường mặc cho cô gái kia ngồi ôm chân xuýt xoa đau.
– Mày sao vậy Linh? Tiếng nói thứ hai cất lên từ một cô gái.
– Tao bị tên điên nào đụng trúng nên bị ngã vậy mà hắn ta còn không thèm xin lỗi lấy một câu. Giọng nói bực bội của Linh.
– Hắn là ai để tao lên tìm bắt xuống xin lỗi mày.
– Thôi Ngọc, bỏ đi. Coi như hôm nay tao gặp xui xẻo vậy! Đỡ tao đứng dậy vào lớp đi.
– Ừ. Chắc mày đau lắm. Chân mày chảy máu rồi kìa. Vừa nói Ngọc vừa đỡ Linh dậy.
Đỡ được Linh vào trong lớp ngồi phịch xuống cái ghế kế bàn trước Linh rồi thở:
– Linh ơi mày ăn cái gì mà nặng zữ zậy. Mệt nhưng Ngọc vẫn cố nói một câu chọc Linh.
– Ý mày là tao béo chứ gì. Linh lườm Ngọc.
– Ừ ấy. Biết thừa là chân Linh đang đau không làm gì được nên Ngọc cố tình trêu để nàng tức.
– Á……Sao mày véo má tao. Ngọc vừa xoa má nhăn mặt nói.
– Mày tưởng là chân tao đau không làm gì được mày à. Linh nói sau đó cả hai cùng cười toe toét dần dần rồi thành vô cùng duyên dáng.
Từ cửa lớp đi vào Ngọc bắt gặp ánh mắt khó chịu của một người
– Này…con kia, biết là mày đang ngồi chỗ ai không hở? Một tên con trai đứng trước mặt Ngọc nhăn mặt nói.
Định bụng quát lại tên đó thì Ngọc hơi đơ…..vì tên này đẹp trai thật, có chút gì đó giống với Yoo Seung Ho mà nó thích chính là đôi mắt sâu thẳm hút hồn này.
– Xin lỗi. Tôi không biết. Nó cố nói ngọt nhất có thể.
– Không biết là không có tội à. Tên đó nhếch mép nói:
– Tôi ở lớp khác nên tôi mới không biết….. cũng chả tội gì. Ngọc nhịn không nổi. Nói xong câu đó cũng về lớp của nó luôn, khiến Linh chưa biết phản ứng sao nữa chân đau không chạy theo được đành miễn cưỡng ngồi xuống ghế an phận chửi tên kia.
– Khánh. Cậu điên à?
– Ranh con dám chửi tao điên! Tao ghét đứa nào ngồi ghế của tao. Hiểu chưa? Không nể ai nên hắn cũng chửi lại.
– Đồ hách dịch khó ưa.
– Mày thái độ hả con kia.
– Thì sao?
– Ăn đòn bây giờ.
– Giỏi thì cứ việc
– Đéo mặn động vào mày. Nói xong hắn bỏ ra ngoài lớp học chơi cùng mấy thằng bạn.
Ngọc và Linh đều “vì” tên này mà bị “ức chế”. Hai nàng học khác lớp nhau, ít khi vào lớp nhau nên cũng không rõ lắm.
Tại quán ăn vặt ngoài đường
Thường thì bọn con gái mới thích ăn vặt nhưng riêng trường này con trai ngược lại như kiểu 3D ấy vì cứ ngồi ở cái quán này thì nữ sinh trường Trung học phổ thông bên cạnh lại đi qua…..tha hồ mà ngắm gái xinh…..mà nam sinh trường này lại hám gái….thế nên cơ hội có 102…..thời cơ đến…. cứ ra quán này mà ngồi. Chê căng tin trường vào buổi sáng luôn.
Cuộc bàn tán chuyện phiếm của một đám nam sinh
– Chúng mày ơi giờ tao biết làm sao mà girl trường mình không nổi bằng girl trường Lý Tự Trọng rồi cơ. Cậu bạn này gật gù nói sau một hồi quan sát trực tiếp.
– Mày nói cho bọn tao cùng nghe đi. Một tên tỏ vẻ hóng
– Nhìn thử mà xem. Ví dụ hai đứa trường mình đang ăn xôi ở kia kìa. Ăn như kiểu lợn chết đói đấy. Kinh khủng. Vô duyên. Còn mấy em trường bên. Ôi! Thật là diệu kì! Đẹp làm sao! Không tả được *mắt long lanh như hạt chanh*
– Mày được. Chết chắc rồi. Tý vào lớp tao bảo hai con kia. Mày chỉ nhầm người rồi….con Mỹ với con Thanh ấy. Một tên trong hội phản kháng.
– Thằng kia. Anh em thế đấy. Mày bảo thì mày được gì? Tên này sợ rồi.
– Tao bảo thì tao được nhìn thấy mày bị hai đứa nó xử đẹp chứ sao nữa. Hô hô….
– Nam tử hán đại trượng phu. Mày không thể làm thế với tao. Tao còn mẹ già, bố già ở tuổi chín mươi và vợ đẻ con chưa đầy tháng. Tên này nói xong cả đám cùng cười phá lên.
– Tởm quá. Ông bà già mày chưa đến sáu mươi, mảnh tình rách vắt vai còn chưa có nữa là vợ lại còn đẻ con chưa đầy tháng nữa. Tôi lạy ông.Tên này vừa nói vừa lạy.
Reeng…..reeng……reeng…..
Đúng 7giờ tiếng chuông reo vào lớp. Cả “đàn” con trai đang từ quán ăn vặt trước cổng trường ùa vào sân rồi lên lớp.
…………………………………………………………………………………………..
Kết thúc 2 tiết học.
Cổng trường lúc này đã đóng. Căng tin lại đông đúc, ồn ào như thường lệ.
Đang đi từ trên cầu thang tầng hai xuống thì Ngọc gặp Mỹ và Thanh, nó lấy tay vẫy vẫy hai đứa kia
– Ê nãy con Linh bị ngã ấy. Tao quên chưa băng cho nó. Giờ chả biết nó sao rồi. Hai đứa mày vào lớp nó xem thử đi tao xuống căng tin mua đồ ăn cho cả bốn. Ngọc vẫn còn tức chuyện hồi sáng nên mới đẩy Mỹ và Thanh vào thăm Linh chứ thực ra nó lo cho Linh lắm.
– Ờ nhưng mày sao vậy Ngọc, tao tưởng mày phải là người vào chứ?. Mỹ thắc mắc vì thường ngày couple Linh and Ngọc luôn luôn dính lấy nhau mà.
– Không nói nhiều, chúng mày đi đi. Ngọc sốt ruột nói.
Mỹ và Thanh vào lớp Linh thì thấy chân Linh đã được băng bó gọn gàng nên cũng đỡ lo lắng hơn
– Chân mày đỡ đau chưa Linh.Thanh hỏi han rất ân cần.
– Tao đỡ rồi gần như khỏi luôn. Ngã nhẹ mà. Chảy máu có chút xíu.Linh cười tươi khi được đứa bạn thân quan tâm.
Như chợt nhớ ra điều gì nên Mỹ hỏi Linh:
– Mày với Ngọc giận nhau hay sao bọn tao rủ nó vào lớp mày mà nó không chịu vậy?
– Không phải giận nhau mà là như thế này………
Sau một hồi nghe Linh kể thì Mỹ và Thanh cũng hiểu “sơ sơ”
– Linh. Để tao đỡ mày ra căng tin không con Ngọc lại chờ khổ thân nó. Sau đó cả Thanh và Mỹ đỡ Linh ra ngoài căng tin đến chỗ tụi nó vẫn thường ngồi – dưới gốc cây phượng thì thấy Ngọc đã chờ sẵn ở đó. Cả bốn đứa, mỗi đứa ăn một suất cơm đậu phụ nhồi thịt và một cốc nước đậu.
Đang ăn ngon lành thì từ đâu một trái bóng rổ lao tới đụng trúng đầu của Thanh. Theo như phim vẫn xem thì cảnh này sẽ có một hotboy chạy đến lấy lại trái bóng và xin lỗi nhưng trong tình huống này thì khác.
Từ khá xa có một tên con trai chạy đến, cũng đẹp trai đấy nhưng thấy Thanh cầm trái bóng rổ hắn bỗng tỏ vẻ khó chịu:
– Không định trả trái bóng đó lại cho tôi hay sao mà cứ giữ khư khư lấy vậy?
– Không. Phép lịch sự của cậu thế sao? Thanh hỏi ngược lại.
– Lại còn lịch sự nữa, phép tắc quá đấy bạn ơi. Hắn nói giọng mỉa mai.
– Cậu không biết à? Thanh nói khinh bỉ.
– Không. Trả bóng lại đây. Hắn nói thẳng luôn.
Trước khi ném bóng trả lại cho tên kia thì Thanh cũng cố nói nốt câu cuối cùng:
– Không biết lịch sự cũng không sao. Để bữa nào rảnh tôi dạy lại cậu. Cái đồ ngu như con cóc ngốc như con milu.
Tên đó nhận được bóng và nghe câu nói đó thì ném lại cho nó một ánh mắt giễu cợt và câu nói:
– Tớ chờ cậu dạy tớ đấy!