Yêu Quái Chúng Ta Không Được Độc Thân

Chương 13-2: Giận dỗi



Anh đương nhiên biết mấy năm nay cơ quan bảo an trung ương nhét không ít nhân thủ vào các bộ phận cơ sở, phần lớn cán sự đều là yêu quái hoặc tán tu nhân tộc, tui vi không quá cao, phía trên cũng không trông cậy họ có thể lập nên công trạng gì, chỉ cần phát hiện ra điểm dị thường mà người thường không thể sau đó kịp thời báo cáo là được. Cấp trên phái người xác minh dị thường xong sẽ xem xét tình huống mà tính tiền thưởng cho họ, xem như phúc lợi thêm vào.

Đây cũng là một cách phòng hoạn khi chưa xảy ra.

Ứng Kiệu từng nghe Thái Phùng càu nhàu, hiện giờ rất nhiều cán sự cơ sở đều học tật xấu từ nhân loại, sau khi thi đậu vào biên chế sẽ bắt đầu tranh thủ thời gian lười nhác, hoàn toàn đánh mất chí tiến thủ.

Nghiêm túc nhiệt tình công tác như Khương Lam ngược lại biến thành số ít.

“Chờ vụ án kết thúc, tôi sẽ nhắc lão bản xin giúp cậu một phần tiền thưởng.” – Ứng Kiệu nói.

Tiểu yêu quái yêu nghề kính nghiệp như vậy, hẳn là nên được khen.

Khương Lam quả nhiên vui sướng hẳn lên, mắt to sáng long lanh, nét mặt như muốn nói mà lại xấu hổ:

“Tôi cũng không giúp được gì, làm vậy không sao chứ?”

Ứng Kiệu không chút do dự gật đầu:

“Đương nhiên không sao.”

Nói xong lại nghĩ tới mình chỉ là một ‘nhân viên quèn’, vội vàng nhắc tới Trần Họa:

“Sếp tôi làm ở Tổ Đặc Vụ, tôi nói với ông ấy một tiếng, ông ấy có thể xin giúp cậu.”

Khương Lam ngẩn ngơ, hoài nghi mình đang nghe lầm:

“Tổ Đặc Vụ?”

Trong lòng cậu lúc này đang điên cuồng la hét, sếp của Ứng Kiệu lại là người của Tổ Đặc Vụ?

Tuy rằng các đại yêu trong tổ đều xuất quỷ nhập thần, hành tung bất định, hiếm khi trình diện đầy đủ, nhưng nếu lỡ như ngày nào đó đụng phải, chẳng phải càng thêm xấu hổ sao!

Khương Lam bắt đầu hối hận bản thân mình nói dối lúc trước.

Một khi đã nói dối một câu thì phải dùng một ngàn câu nói dối khác che lấp nó.

Cưỡi lên lưng cọp khó xuống chính là tình cảnh lúc này của cậu.

Ứng Kiệu chỉ cho rằng Khương Lam đang quá mức kinh ngạc mà thôi.

Người của Tổ Đặc Vụ đều là các đại yêu tu vi cao thâm, phần lớn có tính cách kiệt ngạo, đối với tiểu yêu bình thường mà nói, đây chính là biểu tượng của sức mạnh.

Mày Ứng Kiệu bất mãn nhăn lại, chỉ là rất ít mà thôi, ít đến khó mà nhìn ra, lơ đãng hỏi:

“Cậu rất thích Tổ Đặc Vụ?”

Cái này.. nên nói ‘phải’ hay ‘không’ đây?

Khương Lam do dự một chút, gật đầu.

Ứng Kiệu nhấp môi, từng bước dụ dỗ:

“Những đại yêu quái trong Tổ Đặc Vụ có tính cách rất quái lạ, hơn nữa ai nấy đều hung dữ khủng bố.”

Tiểu yêu quái mềm mại ôn hòa, đến Tổ Đặc Vụ chẳng phải sẽ bị dọa khóc.

Lại nói, Tổ Đặc Vụ có gì hơn người đâu? Ứng Kiệu khinh thường nghĩ, tể tể nhà mình vẫn phải ở trong tầm mắt mình mới yên tâm. Không bằng sau này cho cậu ấy lên làm trợ lý riêng của anh, tiền lương đãi ngộ cao hơn so với ở Tổ Đặc Vụ nhiều.

Nhưng Khương Lam lại không lộ ra chút sợ hãi nào, cậu còn rũ mi, nhỏ giọng phản bác:

“Không phải.. ai cũng hung.”

Ví dụ như tôi đây, không hung chút nào, còn dễ nói chuyện.

Mắt Ứng Kiệu lóe lóe, cho rằng cậu vẫn còn ôm kỳ vọng gia nhập Tổ Đặc Vụ, quyết định cho cậu một liều thuốc thật mạnh để dập tắt ước vọng ấy đi.

“Thượng cổ hung thú Thao Thiết, cậu biết không? Nghe nói hắn ta cũng ở trong Tổ Đặc Vụ, tính tình rất xấu, tiểu yêu quái như cậu, hắn một ngụm có thể nuốt sống vài cái.”

Nói xong, anh vừa lòng mà chờ xem gương mặt hoảng sợ của Khương Lam, nghĩ thầm tiểu yêu quái lần này hẳn là sẽ không muốn đi nữa?

Khương Lam nghe xong thì chỉ cảm thấy: “!” – Vừa khiếp sợ vừa tủi thân.

Cậu không ngờ yêu quái biết lý lẽ như Ứng Kiệu cũng có thành kiến với Thao Thiết!

Rõ ràng mình xem anh ta là bạn tốt, anh ta lại chính mặt nói xấu mình, còn nói bậy nói bạ! Thật quá đáng!

Khương Lam tức giận, nhưng không thể nói cho Ứng Kiệu mình chính là Thao Thiết.

Nín thở một lúc lâu, cậu quyết định đơn phương tuyệt giao với Ứng Kiệu một ngày.

Cậu trừng mắt liếc Ứng Kiệu một cái, ném xuống một câu “Anh nói hươu nói vượn”, rồi chạy vào trong khu nhà.

Ứng Kiệu: ?

Đang yên đang lành, sao bỗng dưng lại giận?

Ứng Kiệu nghĩ trăm lần cũng không ra, chỉ có thể quy cho tâm lý phản nghịch tuổi dậy thì.

Tiểu yêu quái rốt cuộc còn quá nhỏ, đại khái đang trong thời kỳ nổi loạn tâm lý. Rõ ràng rất háo hức gia nhập Tổ Đặc Vụ, chính anh lại trực tiếp đánh vỡ ảo tưởng của cậu nhóc, chẳng trách cậu lại tức giận.

Ứng Kiệu đứng trước khu nhà suy ngẫm trong chốc lát, bỗng nhiên bất đắc dĩ mà đỡ trán cười rộ lên.

Nuôi con trẻ quả nhiên không dễ dàng chút nào.

Còn phải nghĩ cách dỗ dành mới được.

* * *

Khương Lam không vui, phiếu cơm dài hạn bị mất không nói, còn bị bạn mới hiểu lầm.

Không vui x2.

May mắn về nhà còn có Toan Nghê nghe được mà cất bốn chân ngắn nhỏ chạy ra đón.

Khương Lam bế em trai lên, chôn mặt vào phần bụng mềm mại cọ cọ, trong miệng lẩm nhẩm lầm nhầm:

“Ai bảo anh nói xấu tôi, chờ sau này hóa thành chân thân hù chết anh!”

Tưởng tượng đến bộ dạng Ứng Kiệu hoảng hốt sợ hãi tay chân luống cuống sau khi biết cậu là Thao Thiết xong, Khương Lam mới thấy vui vẻ một chút, bế mèo sư tử lên về phòng ngủ.

* * *

Ứng Kiệu đứng trước cửa khu nhà một lúc, cuối cùng gọi cho Thái Phùng, dùng giọng điệu khoe khoang hỏi:

“Ông biết tiểu tể tử trong nhà tức giận nên dỗ thế nào không?”

Thái Phùng: “?”

Hắn nhìn lại người gọi điện, là Ứng Kiệu không sai a.

“Hơn nửa đêm ông không ngủ mà đi ra mộng du hả? Nhà ông cô đơn một mình ông, con cháu từ đâu ra?”

Ứng Kiệu dùng giọng điệu mang đầy ưu việt ‘xì’ một tiếng khinh thường:

“Ông không có, chẳng lẽ cũng không cho người khác có sao? Gần đây mới nuôi.”

Thái Phùng: “…”

Hắn đại khái đã biết thằng nhãi này hơn nửa đêm không ngủ lại gọi điện cho hắn là có ý gì. Hắn lạnh nhạt nâng điện thoại ra xa, lên tiếng:

“Alo? Alo? Ông nói gì cơ? Tui nghe không rõ.. tín hiệu chỗ tui không tốt, ngày mai gặp sau a..”

Dứt lời, hắn lãnh khốc vô tình mà cúp máy.

Ứng Kiệu nhìn chuông báo ‘tít tít tít’ kết thúc cuộc gọi, cười khẩy một cái, lục lọi trong danh bạ, tìm một dãy số khác bấm gọi đi.

* * *


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.