Sáng hôm sau, Tiết Mông tỉnh lại, đầu choáng não trướng, toàn thân mỏi nhừ đau nhức, còn mệt hơn cả chạy bền tám trăm mét.
Đặc biệt là chuông báo thức di động reo dai dẳng bên tai không dứt, mà tiếng chuông này còn là hắn tự mình đặt thành tiếng gà trống gáy sáng, kêu xuyên màng tai, đánh thẳng vào linh hồn. Tiết Mông trợn mắt ngồi dậy, sờ soạng tắt báo thức đi, bực bội cào cào tóc, ném di động sang một bên.
Điện thoại dừng lại trên tủ đầu giường phát ra tiếng vang nặng nề. Hắn ngẩn ngơ một lúc mới ý thức được đây không phải phòng ngủ nhà mình.
Xoa xoa trán, Tiết Mông đang định đứng dậy, bỗng bắt gặp Khương Lam đi tới.
Khương Lam còn mặc áo ngủ, trong túi áo ngủ có một chú mèo con ủ rũ héo úa nằm bò, mèo con chưa tỉnh ngủ, uể oải mà lộ đầu ra, gác lên mép túi gà gật.
“Dậy rồi hả? Hôm qua ông say quá nên tui dẫn ông về nhà tui luôn.”
Tiết Mông nỗ lực hoạt động dây thần kinh đã cuộn lộn xộn lại trong đầu mình, rốt cuộc nhớ tới chuyện hôm qua, ngượng ngùng gãi gãi đầu:
“Làm phiền ông quá.”
“Không phiền không phiền.” – Khương Lam lắc đầu – “Bàn chải đánh răng và khăn mặt tui đã chuẩn bị hết rồi, ông nhanh rửa mặt đi, tui làm bữa sáng.”
Chín giờ bắt đầu giờ làm, Tiết Mông nhìn thoáng qua đồng hồ, vèo một cái nhảy dựng lên đi rửa mặt.
Trong nhà tắm, gương mặt tiều tụy của Tiết Mông hiện rõ mồn một trên gương, dưới bọng mắt còn đọng lại hai cái quầng thâm thật to. Tối hôm qua hắn mơ một giấc mơ hết sức lạ kỳ về một pho tượng và một đám người quỳ bái, cầu nguyện với pho tượng kia hết sức thành kính. Tượng thần thì quái dị, giống như đang sống vậy, còn sẽ thì thầm nói chuyện bên tai hắn. Trong giấc mơ, hắn cũng không biết vì sao mà lại không muốn cầu nguyện, đang sợ hãi không biết làm thế nào thì Khương Lam bỗng nhiên xuất hiện cứu hắn đi.
Cũng không biết cuối cùng Khương Lam và tượng thần trong mơ ai là người thắng.
Tiết Mông vừa đánh răng vừa nghĩ.
Chờ rửa mặt xong, Khương Lam đã hâm nóng hai chén sủi cảo làm bữa sáng, gọi hắn qua ngồi ăn.
Tiết Mông ngồi xuống đối diện Khương Lam, vừa xì sụp húp sủi cảo, vừa kể lại giấc mơ lạ kỳ đó cho Khương Lam nghe:
“.. Ông không biết đâu, giấc mơ kia thật đến mức làm tui không tin nổi đây là mơ, từng chi tiết tui đều nhớ rất rõ ràng. Thiệt là đáng sợ mà, may mắn chỉ là giấc mơ..”
Nói xong, hắn há mồm cắn hết toàn bộ sủi cảo, mới xua tan cảm giác lạnh lẽo rợn tóc gáy trong mơ.
Khương Lam cầm ly nước ấm, nghe vậy liếc nhìn hắn một cái, chậm rì nói:
“Vậy sao ông chắc chắn, giấc mơ đó không phải thật sự?”
“Móa, sáng sớm tinh mơ, đừng kể chuyện ma dọa người nha.”
Tiết Mông sợ đến rớt cả sủi cảo, nước canh nóng bỏng trong chén bắn lên tay, nóng đến làm hắn la oai oái.
Rút một tờ khăn giấy lau tay, động tác hắn đột nhiên khựng lại, hai mắt nhìn chằm chằm cổ tay trống rỗng, dường như muốn nhìn xuyên thấu cả cổ tay mình:
“Vòng tay của tui đâu?”
Hắn còn nhớ rõ ràng, hôm qua sau buổi liên hoan xâu chuỗi vẫn còn trên tay trái hắn.
“Cái vòng tay kia có vấn đề, đã nộp lên cho quốc gia rồi.” – Khương Lam trả lời.
Tiết Mông nhìn chằm chằm cổ tay trống không, lại nhìn thái độ Khương Lam vô cùng bình tĩnh, lại lại liên tưởng đến cảnh tượng quỷ dị trong mơ, mặt hắn tái xanh.
“Hôm qua.. không phải nằm mơ sao?”
Khương Lam thả ly nước đã uống hết xuống, cười tủm tỉm:
“Ông đoán xem.”
Tiết Mông rất muốn trả lại một câu ‘Ông đoán xem tui có đoán không’, nhưng hắn không dám, cảm thấy việc này thật sự có chút tà hồ. Dựa theo kịch bản thường thấy trong tiểu thuyết, nhân vật nào thường xuyên hiếu kỳ chuyện gì cũng phải hỏi cho ra nhẽ như vậy, hơn phân nửa sẽ đi bán muối sau khi phó bản mới mở ra.
Tiết Mông cảm thấy chính mình không thể làm vật hy sinh như thế, hắn còn muốn lết đến tập cuối cùng của phim.
Ngay cả cổ nhân cũng có câu, khó được hồ đồ. Lúc nên hồ đồ thì phải hồ đồ. Đây mới là đại trí tuệ.
* * *
Ăn xong bữa sáng, Tiết Mông thu dọn chén đũa, hai người cùng nhau đi làm.
Sự tồn tại của Toan Nghê đã được thừa nhận hôm qua, Khương Lam hôm nay cũng thoải mái mà chở nhóc em đến tòa nhà tổ dân phố.
Lúc hai người đến nơi, chỉ còn năm phút là vào giờ làm, chú Chu đã pha trà xong, Tiêu Hiểu Du cũng trang điểm hết toàn mặt.
Thấy Khương Lam vào cửa, chú Chu vẫy vẫy tay, từ bên cạnh cầm ra một cái ổ mèo đan bằng mây tre đưa cho cậu:
“Cái này cho cháu.”
Ổ mèo có dạng hình trụ rỗng ruột, bên trong lót đệm mềm đan bằng cỏ, hiển nhiên là cố ý chuẩn bị cho mèo sư tử Toan Nghê.
“Cảm ơn chú Chu.”
Khương Lam nở nụ cười tươi rói, ổ mèo này nhìn như đơn giản, nhưng cầm trong tay lại có cảm giác chắc chắn hơn nhiều, chất liệu cũng bền hơn ổ mèo mà cậu mua trên Đào Bảo[1] . Hai mắt cậu cong cong như trăng khuyết, lại không kiềm được mà cám ơn chú Chu thêm lần nữa.
“Đồ thủ công chú tự làm, không đáng mấy đồng. Nếu mèo con thích, lần sau chú lại làm tiếp cho nó.”
Khương Lam “Ai” một tiếng, đặt ổ mèo ngay dưới cửa sổ, vừa lúc nắng sớm biếng nhác bò từ ngoài cửa vào, bao phủ cả ổ mèo màu vàng cỏ trong ánh mặt trời ấm áp.
Không cần Khương Lam nói, Toan Nghê lập tức bò từ trong túi ra, nhảy lên ổ mèo. Mèo con biểu hiện sự hứng thú rất lớn với nó, đầu tiên là dẫm dẫm trên đỉnh, lại chui vào bên trong, cuộn tròn cả người lại, cái đuôi lông xù xù vẫy tới vẫy lui, trong cổ họng phát ra tiếng “gruuu gruuu” đầy vui sướng.
Tiêu Hiểu Du ngồi cạnh xem, cười đến đầy mặt ma huyễn, từ trong túi xách lay ra một đống thịt khô lớn bỏ vào ổ:
“Nè, mang cho em nè.”
Đây là loại thịt khô mà hôm qua Toan Nghê ăn nhiều nhất.
Cậu nhóc lập tức vui vẻ mà “meo” một tiếng, từ trong ổ đi ra, lấy đầu cọ đến cọ đi lòng bàn tay Tiêu Hiểu Du.
Không chờ cô ôm lấy, cậu nhóc lại chạy chầm chậm đến bên chân chú Chu, đứng thẳng bằng hai chi sau, hai chân trước đáp lên đầu gối chú, “meo meo” hai tiếng, tỏ lòng biết ơn.
Cũng không biết chú Chu có nghe hiểu hay không, giơ tay xoa xoa đầu mèo con, gương mặt già nua cười rạng rỡ, làn da nheo lại dúm dó như vỏ quýt khô. Chú giơ tay mò tới mò lui trong túi áo, lấy ra một bao thịt khô không biết tên đưa cho nhóc con:
“Ngoan quá, thưởng con thêm món này.”
Toan Nghê vung vẩy đuôi dạo quanh một vòng chỗ chú ngồi, mới ngậm thịt khô về lại ổ của mình.
Nhìn em trai gần như bị thịt khô bao phủ, nụ cười trên mặt Khương Lam đến tận lúc này vẫn chưa hề tắt. Cậu dời mắt đi, nhìn về phía máy tính, tinh thần no đủ mà bắt đầu một ngày làm việc mới.
Quen thuộc các quy định chế độ ở chỗ làm mới rồi, giúp Tiêu Hiểu Du sửa sang lại bảng biểu, chờ Khương Lam ngừng lại thở ra, đã là mười giờ rưỡi trưa. Chủ nhiệm Trình không biết đến đây từ khi nào, đang đứng ở chỗ Tiết Mông dặn dò hắn chuyện gì đấy. Nói xong, lúc đang chuẩn bị đi, tầm mắt ông quét đến Khương Lam, lại quay đầu bảo Tiết Mông:
“Cậu cũng dẫn Tiểu Khương theo cùng đi, để cậu ấy làm quen với công tác sớm một chút.”
[1] Đào Bảo chính là phiên âm của Taobao đó, là trang web mua hàng bên Trung trực thuộc tập đoàn Alibaba được thành lập vào năm 2003.