“Các ngươi cảm thấy nên làm thế nào?” Khang Hi nhìn nhóm con trai của mình.
“Hồi Hoàng A Mã, quân tử không đứng dưới trong cảnh nguy toàn, không bằng tìm một người hỏi thử một lần.” Dận Tự mở miệng nói.
“Được.”
“Hoàng thượng, nô tài nguyện ý vì hoàng thượng phân ưu.” Lương Cửu Công lập tức quỳ xuống.
Khang Hi sửng sốt, hắn không nghĩ đến Lương Cửu Công sẽ đứng ra.
“Ngươi nghĩ tốt, hôm nay, màn trời kia tốt hay xấu, trẫm còn chưa thăm dò rõ ràng. Nếu gặp nguy hiểm gì thì trẫm chỉ sợ sẽ không cứu được ngươi.”
Lương Cửu Công trước hết loảng xoảng quỳ xuống dập đầu ba cái, đôi mắt chứa lệ: “Mệnh nô tài vốn là của chủ tử, có thể làm việc vì chủ tử, cho dù chết cũng là phúc phận của nô tài.”
“Trẫm biết ngươi là một người trung tâm.” Khang Hi cũng rất cảm động, Lý Đức Toàn lớn lên cùng hắn đã già đi, mấy năm trước đã ra khỏi cung để vinh dưỡng. May mà hiện giờ, bên cạnh hắn còn Lương Cửu Công, sẽ không có người nào thỏa đáng hơn.
“Có được một câu nói này của chủ tử, nô tài chết cũng không hối tiếc.”
Những vị hoàng tử ở phía dưới xem một màn chủ tớ tình thâm, trong lòng có cảm giác rất khó chịu, hoàng thượng đối xử với nô tài bên cạnh còn tốt hơn so với nhi tử.
Mặt khác, những nô tài khác bên cạnh Khang Hi thì lại cảm thấy đáng tiếc vì phản ứng của mình không đủ nhanh, tuy rằng có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng có câu nói, cầu phú húy trong hiểm nguy. Nhìn Lương tổng quản người ta đi, đã là thái giám tổng quản, tốc độ biểu hiện sự trung tâm quá nhanh khiến họ không đuổi kịp. Khó trách, người ta có thể lên làm tổng quản.
Chủ tớ tình thâm hoàn tất, Lương Cửu Công bắt đầu hành động. Những hành động của mấy người kia hắn đều nhìn thấy. Cho nên, lúc này không cần ai phải dạy, chính hắn đi điểm một chút lên ngôi sao kia.
[Danh tính: Lương Cửu Công
Đẳng cấp fans: Một ngôi sao
…
Hệ thống tiêu phí: Mở hay không? – Mở/ Không.]
“Mở.”
[Hệ thống tiêu phí mở ra, hiện tại, fans có thể thưởng cho chủ kênh. (Trước mắt chủ kênh không có hàng đề cử)
Kẹo que một nguyên, lam sắc yêu cơ 100 nguyên, hải dương chi tâm 1000 nguyên, thiên không chi thành, mười vạn nguyên.]
Tuy rằng thái giám trong cung không được biết chữ, nhưng làm đến vị trí của Lương Cửu Công, không biết chữ là chuyện không thể nào. Cho nên, Lương Cửu Công thuật lại không sai một lời những nội dung mà mình nhìn thấy.
“Kẹo que, lam sắc yêu cơ, hải dương chi tâm, những thứ này là gì, chưa nghe thấy bao giờ.”
“Kẹo que, chắc là một loại đường, lam sắc yêu cơ là cái gì, là yêu quái sao, đời sau có yêu quái?”
“Nhất định là do vương triều dời sau hỗn loạn, không tôn lễ pháp, khiến cho yêu nghiệt nảy sinh.”
“Nguyên, đời sau dùng tiền là nguyên lượng sao.”
Dận Chân đối với những thứ ngổn ngang kia không hề hứng thú, hắn muốn thảo luận một phen về dân sinh với người đời sau.
Khang Hi nhắm mắt, suy nghĩ một hồi:
“Người đâu, đem đến một trăm lượng bạc cho Lương Cửu Công.”
Rất nhanh, Lương Cửu Công đã cầm lấy hai cái năm mươi lượng bạc nguyên.
“Lương Cửu Công, tuyển cái kẹo que kia.”
“Dạ.”
[Tài khoản số dư của fans là 0, nạp phí hay không?]
“Nạp.”
[Mức độ nạp phí: Mười lượng, một trăm lượng, một ngàn lượng, một vạn lượng, mười vạn lượng.]
“Chọn một trăm lượng..”
“Dạ.”
[Nộp phí thành công, tài khoản số dư của Lương Cửu Công là 50000 nguyên.]
“Một bằng 500 sao” Khang Hi gật đầu.,
“Lương Cửu Công, cho nàng Lam sắc yêu cơ.” Khang Hi cũng tò mò thứ Lam sắc yêu cơ này là gì.
“Dạ”
Lương Cửu Công vội điểm vào Lam Sắc Yêu Cơ.
[Fans Lương Cửu Công cho chủ kênh một chùm Lam sắc yêu cơ.]
Màn trời bỗng xuất hiện một chùm hoa hồng xanh mỹ lệ, tồn tại ba giây.
[Cảm ơn Lam sắc yêu cơ của Lương Cửu Công. Tên này chắc là tên trên mạng. Đề nghị nên đi sửa một chút. Căn cứ theo “Vĩnh Hiến Lục.” có ghi lại, Lương Cửu Công là nô tài tổng quản trong cung của Khang Hi.]
[Yêu, yêu, yêu quá: Vậy chính là Thái giám rồi, vị đại ca này đặt tên lại không chú ý trước.]
[Cái đuôi của tôi: Có lẽ, người ta có tên gọi là vậy, những người biết thái giám bên cạnh Khang Hi tên gì cũng không có nhiều.]
[Phỉ Hổ Thập Bát Thức: Hiện tại nhiều phim truyền hình về Thanh Triều, tiểu thuyết Thanh Triều, chút điểm hiểu biết ấy liền không có sao.]
[Hồng tỷ: Chuyện thái giám bên cạnh Khang Hi tên là gì khi nào lại trở thành thường thức. Mặt khác, sự hiểu biết của vị trên sợ là có gì đó hiểu lầm đi.]
“Khởi bẩm chủ tử, đẳng cấp fans của nô tài trở thành hai ngôi sao, hơn nữa, nô tài còn có thể nhìn thấy nhiều văn tự mạo danh hướng lên trên ở màn trời, một cái rồi lại thêm một cái.”
“Lão Tứ, ngươi vừa mới nói đẳng cấp fans qua hai ngôi sao là có thể nhắn với chủ bá?”
“Hồi hoàng a mã, đúng vậy.”
” Lương Cửu Công, ngươi thử xem.”
[Fans nhắn lại, giọng nói được đưa vào, chuyển hóa thành chữ cần một nguyên.]
“Chủ tử?”
“Hỏi một chút, tình huống của lăng tẩm Khang Hi.” Trước đó đã biết được tin tức toàn bộ Lăng Thanh Đông, trừ bỏ hoàng lăng của A Mã, tất cả đều bị trộm, nhưng tình huống bị trộm không giống nhau, giống với quân đội trộm mộ của Càn Long sẽ không có quá nhiều.
[Lương Cửu Công: Xin hỏi cô nương, lăng tẩm hoàng thượng Khang Hi có bị trộm không, tình huống hiện giờ như thế nào?]
[Cảnh lăng của Khang Hi hoàng đế sao, cảnh lăng không có mở ra để tham quan.]
Khang Hi nghe đến đó thì thở dài một hơi, hắn một chút cũng không muốn nhiều người ra vào địa cung của hắn như vậy, không được an bình.
[Tình huống Cảnh Lăng không nói là tốt, so với dụ lăng Càn Long lại càng không xong.]
Khang Hi:…
[Cảnh lăng có thể nói là trải qua nhiều tai nạn, Đạo Quang năm 12, Quang Tự năm 31, Cảnh Lăng cháy hai lần, không tra được nguyên nhân. Đến năm 1945, nước Nhật đầu hàng, có thể là vì quá cao hứng, những quân đội bên cạnh lăng tẩm không có phát hiện, một nhóm thổ phỉ đang chìn chằm chằm vào lăng Thanh Đông. Mà chỗ nhóm người hơn ba trăm này trộm chính là Cảnh lăng Khang Hi.
[Cảnh Lăng cũng giống như Dụ Lăng, đều bị ngấm nước rất nghiêm trọng, lúc trước Tôn Điện Anh cũng không phải không chú ý đến Cảnh lăng, chỉ là vì Cảnh lăng thấm nước, sợ có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh, nên liền bỏ qua. 17 năm sau, Cảnh lăng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị trộm.]
[Những thổ phỉ đó mở ra quan tài của Khang Hi, cướp sạch những vật bồi tàng đó, đương nhiên, bốn vị hoàng hậu cùng một vị hoàng quý phi cũng không tránh được hành động trộm mộ. Sau khi cướp sạch, họ không đóng cửa ngôi mộ. Vì thế, Cảnh lăng đã mở cửa trong suốt 7 năm.]
[Đến năm 1952, lăng Thanh Đông thành lập sở bảo quản văn vật, nhân viên công tác đi vào Cảnh Lăng mới phát hiện. Vì cửa lớn mở ra, lượng mưa bị chảy ngược trong 7 năm liên tục, toàn bộ địa cung đã bị nước ngập, hơn nữa, còn tỏa ra một mùi khó ngửi. Nhân viên công tác đóng cửa mộ nhưng lại không tiến hành xử lý địa cung. Cho nên, Khang Hi chắc đang bị ngâm trong nước bẩn.]
“Hoàng thượng!”
“Hoàng A Mã!”
Khang Hi nghe xong câu cuối cùng liền kiên trì không nổi nữa, trực tiếp một hơi không lên, ngã xuống.
Điện Bảo Hòa trở nên hỗn loạn, may là thái y đã ở bên cạnh để phục mệnh.
Không biết là do y thuật của thái y quá tốt, hay là do thân thể cường kiện của Khang Hi, sau khi thái y đâm mấy châm cho Khang Hi, Khang Hi đã tỉnh lại.
Trông thấy Khang Hi đã tỉnh lại, những người khác đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, hiện giờ, vì sự tình của màn trời kia, còn bao nhiêu phiền toái cần giải quyết. Nếu hoàng thượng lại ngã xuống, cuộc sống sẽ không thể nào vượt qua nổi.
“Hoàng thượng, nô tài đỡ ngài về Càn Thanh Cung nghỉ ngơi.” Lương Cửu Công bị những biến cố hôm nay dọa sợ không nhẹ. Nếu hoàng thượng xảy ra chuyện gì, kết cục của hắn sẽ không tốt hơn.
[Được rồi, thời gian phát sóng trực tiếp hôm nay không khác mọi ngày, vấn đề cuối cùng, nếu mọi người muốn hỏi gì thì có thể hỏi về hoàng lăng Thanh triều.]
“Lương Cửu Công, ngươi đi hỏi.” Khang Hi chỉ vào Lương Cửu Công.
“Hoàng Thượng”. Lương Cửu Công sợ màn trời lại nói ra gì không tốt, kích thích hoàng thượng.
“Nhanh lên!”
“Dạ.”
“Hỏi Đại Thanh có bao nhiêu lăng tẩm.”
“Dạ.”
[Đại Thanh có bao nhiêu lăng tẩm? Vấn đề này là hỏi tổng cộng có mấy đàn lăng mộ giống lăng Thanh Đông, hay là tổng cộng có bao nhiêu lăng mộ hoàng đế.”
[Chủ kênh đều trả lời một chút. Giống với lăng Thanh Đông thì đàn táng hoàng gia có ba chỗ, một chỗ là thanh Chiêu Lăng, cũng chính là lăng mộ của Hoàng Thái Cực, một chỗ khác là lăng Thanh Đông này, và cuối cùng là lăng Thanh Tây ở chân núi Vĩnh Ninh ở Huyện Dịch.]
[Thanh triều lập quốc năm 276, từ năm 1636 Hoàng Thái Cực đem quốc hiệu đổi thành Thanh, đến Mạt Đại hoàng đế Phổ Nghi thoái vị năm 1912. Tính cả Nỗ Nhĩ Cáp Xích, tổng cộng có 12 vị hoàng đế. Về phần hoàng lăng, nếu tính cả thảy thì là 12 tòa, nếu không tính thì là 11 tòa. Vấn đề này không có câu trả lời tiêu chuẩn.]
[Được rồi, thời gian không sai lắm, hôm nay phát sóng trực tiếp sẽ dừng ở dây, chủ kênh còn phải về nhà. Lần sau gặp lại. Cúi chào!]
Thiếu nữ vẫy tay với màn trời, rồi cả màn trời đều biến mất.
“Biến mất, vậy lúc sau có xuất hiện không?”
“Ai biết được.”
“Đại Thanh trải dài 276 năm, cũng không ngắn.”
“Giống như tiền triều cũng là 276 năm…”
“Xuỵt… nói những thứ đó để làm gì.”
Trong ngự trướng, Khang Hi nhìn màn trời đã biến mất, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng cảm thấy buồn bã. Khang Hi rất muốn hỏi tuổi thọ của mình còn bao nhiêu, nhưng lại không dám hỏi.
Nhìn sắc trời một chút, “Hồi Càn Thanh cung, những người khác đều về đi, những chuyện khác, ngày mai lại nói.”
Khang Hi rõ ràng cảm nhận được tinh lực đã cạn kiệt, cần được nghỉ ngơi. Hơn nữa, tin tức hôm nay biết được nhiều, hắn cần phải suy nghĩ.
Mệnh lệnh hoàng thượng, mọi người đều ngoan ngoãn nghe theo, rất nhanh, các tôn thất và đại thần tham gia cung yến đều rời khỏi. Các hoàng tử cũng mang theo tức phụ rời khỏi hoàng cung.
Khang Hi một thân một mình về tới Càn Thanh cung, tuy rằng nô bộc bên người thành đàn, nhưng hắn vẫn có cảm giác cô tịch thấu xương. Giống như, cả thế giới chỉ có một mình hắn. Việc này khiến Khang Hi mệt mỏi già đi vài tuổi. Chết đi không được an bình, kích thích như vậy đối với một lão nhân mà nói thì lại quá tàn khốc…