*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
☆ Chương 8: Chưa beta
_Được người tặng biệt hiệu “Cành hoa của phố Loa Ti”.
Ngô Diệu Cường chưa dám tin cái thằng nhóc Cơ Tiểu Vũ thanh tú hệt như đại cô nương này lại có bản lĩnh như thế, vừa nãy chắc hẳn chỉ là ngoài ý muốn, gã nghĩ phải kiếm biện pháp tranh nhau một trận mới được.
Ngô Diệu Cường hoạt động cánh tay một chút, hoàn hảo, không có vấn đề gì, vì vậy đề nghị: “Cơ lão đệ, hai chúng ta cùng vật cổ tay được chứ?”
Cơ lão đệ… Không tồi, vừa nãy trong lúc vô tình lộ thủ đoạn, vẫn có hiệu quả, êm hơn những cái xưng hô lúc trước nhiều. Cơ Tiểu Vũ khẽ mỉm cười: “Được đó.”
Tiếp đó hai người ngồi hai bên tủ đầu giường, từng người đặt cánh tay phải lên trên bàn. Một bên ngăm đen tráng kiện, vạm vỡ; một bên trắng nõn nhẵn nhụi, hệt như ngó sen non, hai bên tạo nên sự so sánh rõ rệt.
Ngô Diệu Cường vừa nhìn liền do dự, lỡ như mình bẻ gãy cánh tay của nhóc con này thì làm sao đây? Lúc đó không chỉ bị lão Lý đầu mắng chửi, còn phải bồi thường một khoảng tiền chữa trị, nếu bồi thường tiền chữa trị không đủ lại bị tên nhóc này quấn lấy không dứt thì phải làm sao bây giờ…
“Anh Cường Tử, xin chỉ giáo thêm.” Cơ Tiểu Vũ chờ đến mất kiên nhẫn, đơn giản trực tiếp nắm tay Ngô Diệu Cường, hơi dùng lực một chút, ép cánh tay của gã xuống dưới.
Ngô Diệu Cường bất chợt cảm thấy một nguồn sức mạnh ập tới, lập tức không còn dám xem thường, cánh tay bỗng nhiên phát lực, trên cánh tay nổi gân xanh, bẻ cổ tay trở về.
Dùng sức lực của Cơ Tiểu Vũ, bẻ cánh tay của Ngô Diệu Cường cũng dễ như bẻ một quả dưa leo, chẳng qua cậu cùng Ngô Diệu Cường không có thù hận gì lớn, thứ hai biểu hiện quá nghịch thiên e rằng sẽ bị xem là quái vật, vì thế hắn thu lực đạo, làm bộ giằng co với Ngô Diệu Cường chừng mười giây, lúc này mới vật cổ tay gã xuống bàn.
Cơ Tiểu Vũ ôm quyền, khiêm tốn nói: “Anh Cường Tử, cám ơn.”
Lần này Ngô Diệu Cường thua tâm phục khẩu phục, không tin cũng phải tin, ánh mắt nhìn Cơ Tiểu Vũ lập tức xoay chuyển 180 độ “Cơ lão đệ, khí lực của cậu sao lớn dữ thế? Có phải đã luyện khí công hay võ thuật đặc biệt gì không?”
“Đúng vậy, em từ nhỏ đã luyện công phu gia truyền.” Cơ Tiểu Vũ thuận thế gật đầu, rồi “hây da” mà khoa tay múa chân vài động tác, “Anh đừng nhìn em gầy, ở quê em, toàn thị trấn không có địch thủ đó nhé.”
“Chẳng trách, anh nói mà!” Ngô Diệu Cường bỗng nhiên tỉnh ngộ, tâm lý cuối cùng cũng coi như thăng bằng một chút, không phải bản thân khí lực không bằng người, là nhóc con này gia học uyên thâm, bản lĩnh quá nghịch thiên.
Ngẫm lại hành động của mình trước đó, gã không khỏi vừa xấu hổ liền sợ sệt, ấp a ấp úng nói: “Cơ lão đệ, ừm, lúc trước anh đây cũng không phải có ý định khó dễ cậu, chỉ…là sợ cậu chen vị trí của anh, Lý thúc sẽ sa thải anh, dù sao anh cũng đã hơn hai tháng không tới làm, nhất định Lý thúc có thành kiến với anh. Không nói gạt cậu, bệnh tình mẹ anh tạm thời ổn định rồi, tiền chi trả trị liệu và điều dưỡng không nhỏ, anh phải tích góp thêm ít tiền mới được, không thể bỏ công việc này, vì thế mới cố ý khó dễ cậu, cậu có thể đừng để trong lòng…”
“Không sao, sau này anh Cường Tử đừng tiếp tục làm khó dễ tiểu đệ là tốt rồi.” Cơ Tiểu Vũ không nghĩ tới lại nghe được mấy câu nói này, cái tên to con tướng mạo dữ dằn thì ra lại là đứa con có hiếu, nhớ tới mình chưa từng gặp mặt hai người cha kia, trong lòng thoáng chốc có hơi xót xa, nóng giận vừa nãy cũng tan biết theo, ngược lại an ủi Ngô Diệu Cường, “Hiện giờ Lý thúc muốn mở rộng quy mô tiệm cơm, đây là lúc cần. dùng người, mới rồi ông ấy còn khen anh là đại công thần đấy, chắc chắn sẽ không sa thải anh đâu, anh cứ yên tâm đi.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Ngô Diệu Cường ngượng ngùng cười khà khà, sờ sờ mái tóc ngắn như nhím của mình, làn da thô ngăm đen mơ hồ lộ ra một vệt hồng.
Hiểu lầm được giải trừ, Cơ Tiểu Vũ bình tĩnh lại, chợt ngáp một cái, có hơi buồn ngủ. Quay đầu nhìn cái giường một mét hai nọ thầm nghĩ khó đây, cái này chắc chắn không thể chứa nổi hai đại nam nhân ngủ cùng. Hơn nữa cậu còn muốn ấp trứng, càng không thể cùng Ngô Diệu Cường ngủ chung một giường.
Ngô Diệu Cường trái lại cũng nghĩ giống hắn, lập tức nói: “Cơ lão đệ, cái giường này vừa nhỏ vừa không rắn chắc, chắc sẽ bị anh đè gãy ngay thôi, hay là cậu ngủ đi, anh xuống dưới lầu ngủ.”
Cơ Tiểu Vũ khách sáo nói: “Cái này không tốt lắm, dưới lầu là phòng ăn, không phải chỗ để ngủ.”
Ngô Diệu Cường khoa tay múa chân giải thích: “Dưới lầu chỉ cần nhích bàn lại là sẽ rộng ra ngay, không bị đụng đầu đâu. Trong nhà kho còn một cái nệm lò xo, cái đó chắc lắm, anh ngủ thế nào cũng sẽ không sụp.”
“A, vậy được rồi, em không khách khí nữa. Anh Cường Tử, ngủ ngon, ngày mai gặp.”
“Hây, Cơ lão đệ, ngày mai gặp!”
Anh Cường Tử và Cơ lão đệ không đánh nhau thì không quen biết. Từ ngày hôm sau, bầu không khí của tiệm Lão Lý thức ăn gia đình thông thường liền trở nên vô cùng hài hòa hữu ái, hai người bồi bàn thay đổi cục diện thấy nhau là ngứa mắt trước đây, thành phối hợp lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau, hiệu suất công việc tăng lên rõ rệt, sinh ý tiệm cơm nhỏ lại lên thêm một bậc thang mới, làm lão Lý đầu cao hứng cả ngày không ngậm mồm vào được.
…
Buổi sáng vài ngày sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua màn cửa sổ xâm nhập vào bên trong, tạo thành một vệt sáng trên thảm trải sàn bên cạnh bức tường thủy tinh.
Trình Dự Đường đặt bút xuống, hoạt động cánh tay một chút, tựa lưng ngửa về đằng sau ghế dựa, khép hai mắt lại.
Cửa phòng làm việc bị gõ vang, hắn nhắm mắt lại nói: “Vào đi.”
Người đó đi vào, bước tới trước bàn làm việc thấp giọng nói: “Trình tổng, đã tra được bối cảnh tiểu đệ giao món bên ngoài, tư liệu tôi đặt trên bàn của ngài, khi nào rảnh thì ngài nhớ xem.”
Trình Dự Đường mở mắt ra, trực tiếp nhận một tờ giấy A4 mỏng manh trong tay Triệu Bách Tân, quét mắt từ trên xuống dưới.
—— Cơ Tiểu Vũ, nam, dân tộc Hán, năm nay 20 tuổi, quê ở tỉnh Hưng Thành thị trấn Thanh Sơn, cha mẹ chết sớm, được hương dân giúp đỡ học xong cấp ba, cấp bậc chính trị: quần chúng, quan hệ xã hội đơn giản. Năm 2017 ngày mùng 4 tháng 1 vào quán rượu Hâm Hào tại Hưng Thành trở thành nhân viên phục vụ phòng khách, tiền lương 3000 nguyên [1], biểu hiện đúng quy đúng củ, quan hệ đồng nghiệp bình thường, chưa từng xảy ra chuyện gì đặc biệt. Vào sáng ngày 25 tháng 12 năm 2017 lễ giáng sinh, đột nhiên nghỉ việc về nhà, nửa năm tiếp theo chưa từng rời khỏi thị trấn Thanh Sơn, cũng không thấy tiếp xúc với bất kỳ người lạ nào. Mãi đến tận năm nay ngày mùng 1 tháng 6, vào thành phố Ninh, đến phố Loa Ti*, làm việc ở tiệm “Lão Lý thức gia đình thông thường”, tiền lương 2800 nguyên, chủ yếu phụ trách người giao hàng, được người tặng biệt hiệu “Cành hoa của phố Loa Ti”.
[1] Còn được gọi là nhân dân tệ, 1 tệ (nguyên) = 3.567 vnd.
(*) Lúc trước dịch sai, cái chỗ đường Đinh Ốc ấy, nào rảnh sẽ sửa lại.
Cành hoa của phố Loa Ti là cái quỷ gì… Trình Dự Đường co giật khoá mắt, nhìn chằm chằm tờ giấy này nửa ngày không lên tiếng.
Ngoại trừ biệt hiệu có hơi tục tằng này, bối cảnh được in trên giấy vô cùng đơn giản và chả có gì nổi bật.
Cha mẹ chết sớm, chỉ học hơn cấp ba, sinh hoạt chắc chắn rất gian nan. Sáng ngày 25 tháng 12 lễ giáng sinh đột nhiên nghỉ việc, có thể kết luận có liên quan đến đêm xảy ra chuyện, e là vì xoay chuyển tình trạng kinh tế khó khăn mà hợp tác với Hàn Thanh Thời, bò lên giường của anh bán rẻ thân thể của chính mình, sau đó vì che giấu tai mắt, tức khắc rời khỏi quán rượu Hâm Hào trở về thị trấn Thanh Sơn.
Nhưng tại sao nửa năm sau cậu ta lại đi ra, rồi làm một nhân viên nhỏ trong tiệm cơm nhỏ như con ruồi nọ?
Là Hàn Thanh Thời cho không đủ thù lao, hay là Cơ Tiểu Vũ nửa năm qua đã tiêu xài sạch sẽ tiền giao dịch, sau đó bất đắc dĩ mới lần thứ hai đi ra làm công kiếm tiền?
2800 nguyên, còn chưa đủ tiền một chai rượu của anh.
Dựa vào cái bối cảnh đơn giản này, Trình Dữ Đường đã nắm được một ít thông tin, nhưng vẫn cứ tồn tại nghi vấn, đồng thời tuôn ra một loạt những vấn đề mới.
Trình Dự Đường dùng tay xoay chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản trên ngón út, đây là thói quen nhỏ khi anh lâm vào suy tư.
Triệu Bách Tân chờ nửa ngày không nghe thấy chỉ thị, nhưng cũng biết Trình tổng có hai phần quan tâm đối với tiểu đệ giao món bên ngoài này, không thì sẽ chẳng tiêu tốn thời gian để suy nghĩ, vì vậy chủ động lấy lòng hỏi: “Trình tổng, có cần tôi sắp xếp, đêm nay khiến cậu ấy tới gặp ngài?”
Trình Dự Đường hơi phản cảm nhíu mày, vị đệ nhất trợ lý này rất thông minh, có lúc lại thông minh đến mức quá đáng, khiến anh có cảm giác khó chịu khi bị mạo phạm chuyện riêng tư.
Anh theo bản năng muốn cự tuyệt, vừa đến đầu môi thì thay đổi chủ ý, bởi vì anh cũng muốn làm rõ sớm chút, đỡ phải khó chịu vì không rõ ràng.
“Trưa nay thay tôi tùy tiện chọn một phần món bên ngoài Lão Lý thức ăn gia đình thông thường, bảo cậu ấy trực tiếp đưa đến phòng làm việc của tôi.”
Chà chà, vội vã không chịu nổi như thế sao? Trong đầu Triệu Bách Tân chợt lóe một ít hình ảnh không thể miêu tả, ngoài miệng lại đáp rất nhanh: “Vâng, tôi lập tức đi gọi điện thoại.”
Mấy phút sau, Cơ Tiểu Vũ nhận được một cuộc điện thoại ở Lão Lý thức ăn gia đình thông thường, người gọi là một người đàn ông: “Cơ Tiểu Vũ phải không? Tôi họ Triệu, muốn một phần gà xào Cung Bảo [2], 12 giờ chính cậu phải đem lại đây, dùng thang máy chuyên dụng đưa đến tầng cao nhất phòng 101 cao ốc Hồng Thăng.”
Gà xào Cung Bảo… Cơ Tiểu Vũ không tự chủ được rùng mình, sau đó đáp: “Được, đúng 12 giờ đưa đến cho ngài!”
Làm một con gà rừng tinh khẩu vị tốt, Cơ Tiểu Vũ cái gì cũng ăn, chỉ có không ăn gà và trứng gà. Nhưng cậu không thể ngăn người khác ăn, mỗi lần nghe người ta chọn món ăn có gà đều kìm lòng không đặng mà dựng xù cả lông.
Sau khi báo tên món cho Lý Đức Phát, Cơ Tiểu Vũ mới phát hiện ngày người gọi thức ăn ngoài hôm nay có hơi không giống bình thường, đối phương chỉ mặt gọi tên muốn chính cậu đưa, còn phải dùng thang máy chuyên dụng đưa đến tầng cao nhất cao ốc Hồng Thăng.
Cậu từng nghe nói ở Hồng Thăng, tầng càng cao thì chức vụ cấp bậc cũng càng cao, có thể làm việc ở tầng chót cao ốc, dù cho chỉ là công nhân làm vệ sinh, có thể cũng cao cấp hơn so với nhân viên tầng dưới.
Chẳng lẽ bây giờ tiếng tăm của mình đã lớn như vậy, ngay cả cấp cao Hồng Thăng cũng nghe nói? Cơ Tiểu Vũ không nhịn được khá là đắc chí.
Chờ lão Lý đầu xào xong gà xào Cung Bảo, Cơ Tiểu Vũ đặt vào hộp xong tức khắc chạy như bay đến cao ốc Hồng Thăng.
Tiến vào thang máy đại sảnh, hắn lướt qua công nhân thang máy, đi đến trước thang máy chuyên dụng, bên cạnh có một tên bảo an cường tráng chuyên môn trông coi.
Nhân viên an ninh kia đánh giá hắn từ trên xuống dưới, mặt không thay đổi hỏi: “Cậu là Cơ Tiểu Vũ?”
“Vâng.”
“Vào đi.” Bảo an ấn mở cửa, còn thay Cơ Tiểu Vũ ấn lên tầng cao nhất.
“Cám ơn.”
Cơ Tiểu Vũ tiến vào thang máy chuyên dụng rộng rãi xa hoa hơn thang máy nhân viên rất nhiều, trong lòng khó giải thích có hơi sốt sắng.
____________________
[2] Gà xào Cung Bảo: