Hầu Phu Nhân Mỗi Ngày Đều Muốn Đổi Chồng

Chương 6



Edited by Andie Trần]

Trong đình chỉ còn lại có hai người Giang Lam Tuyết cùng Cố Duẫn Tu, Giang Lam Tuyết ngược lại trở nên trấn định. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, cái đức hạnh này của hắn nàng còn không biết sao? Một lời không hợp! Hắn hẳn sẽ không đem nàng ném xuống hồ đâu!

Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, trong lòng cảm thấy vừa quen thuộc cũng lại vừa xa lạ. Kiếp trước người thê tử này là mẫu thân chọn cho hắn, xuất thân gia đình bình dân, sau khi gả cho hắn cả ngày đều bưng dáng vẻ tiểu thư khuê các, lại đoan trang không giống như bây giờ, ngay cả dáng vẻ đáng yêu cũng không có lộ ra một điểm, thật sự rất không thú vị. Cho nên hắn cùng nàng vẫn luôn tương kính như tân, không quá thân mật.

Xung quanh hồ, người vây xem càng ngày càng ít, cũng không có người nào khác qua được đình thứ nhất. Mà đình này hai người bọn họ đều có hoài chút tâm tư.

Giang Lam Tuyết thấy Cố Duẫn Tu không nói lời nào, lạnh lùng chủ động nói: “Vị trọng tài này không phải muốn cùng tiểu sinh luận bàn trà nghệ sao, như thế nào luận bàn đây?”

Hử! Còn vờ vịt cái gì! Cố Duẫn Tu nghiêng mặt trợn trắng mắt. Nàng khẳng định cũng nhìn ra hắn, nếu không sẽ không làm ra là cái loại biểu tình này cũng không biểu hiện như vậy. [Edited by Andie Trần]

“Đừng nóng vội a, Giang công tử”. Đã vậy thì cùng nhau giả vờ đi, Cố Duẫn Tu cợt nhả mà nói, “Trà nghệ của Giang công tử hẳn là có thầy dạy qua đi?”

“Là tổ phụ ta dạy”. Giang Lam Tuyết nói.

“Nga ——” Cố Duẫn Tu gật gật đầu, nhớ tới quái lão nhân kia, giống như luôn không thích hắn, dám dùng quải trượng đuổi hắn đi, “Học được bao nhiêu năm rồi?”

“Bắt đầu từ khi tám tuổi”. Giang Lam Tuyết cũng không muốn cùng Cố Duẫn Tu nói thêm cái gì.

“Nga —— là ngươi chủ động muốn học, hay là trong nhà yêu cầu?”

“Là tự ta muốn học”.

Tâm lý Cố Duẫn Tu bắt đầu dao động —— biết rõ ta thích cái này, nàng vậy mà còn muốn học, chẳng lẽ là muốn đón ý nói hùa ta? Không phải là không muốn lại gả cho ta đi! Cũng không nhớ lại kiếp trước khi gả cho ta, nàng là cả đời được vinh hoa phú quý! Còn may là ta cũng trọng sinh, nếu không sẽ lại bị nàng lừa! Đời này nói gì đi nữa hắn sẽ không lại cưới một nữ nhân không thú vị như nàng!

Cố Duẫn Tu có chút khinh thường nhìn Giang Lam Tuyết.

Giang Lam Tuyết cũng lười cùng Cố Duẫn Tu phát sinh quan hệ, nàng cũng biết Cố Duẫn Tu chướng mắt chính mình. Hiện tại ngẫm lại hắn trọng sinh cũng tốt, đến lúc Hầu phu nhân nhìn trúng nàng, Cố Duẫn Tu khẳng định cũng sẽ phản đối. Khá tốt!

Giang Lam Tuyết nghĩ đến điểm này trong lòng nhẹ nhàng hơn hẳn, không kiên nhẫn hỏi: “Có thể bắt đầu rồi sao?”

Hừ, liền như vậy muốn ở trước mặt gia thể hiện? Gia sống qua hai đời, gặp qua không ít nữ nhân, loại tính toán này của nàng còn muốn qua mặt gia? Được, gia đây cho ngươi một cơ hội! Cố Duẫn Tu làm cái mời thủ thế: “Mời, Giang công tử”.

Giang Lam Tuyết làm lơ Cố Duẫn Tu, trước tiên đốt lò than nhỏ, bắt đầu nấu nước.

Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết đến thất thần, thấy nàng không nhanh không chậm mà đi từng bước một, lại có khí chất nước chảy mây trôi. Nhìn dáng vẻ chắc tốn không ít công phu! Cố Duẫn Tu nghĩ, quả nhiên là vì lấy lòng ta! (Andie: ca ca bớt ảo tưởng…)

Giang Lam Tuyết đem chén trà ngon đến trước mặt Cố Duẫn Tu, Cố Duẫn Tu cúi đầu vừa thấy, chỉ thấy hương trà vị trà đều toát ra một chữ —— thanh.

Giang Lam Tuyết tay nghề không tệ.

Nhìn qua cũng có vài phần bản lĩnh, Cố Duẫn Tu khịt mũi coi thường. Nếu như hắn không trọng sinh, nói không chừng thật sự có thể đã bị nàng lừa gạt đi.

“Trà nghệ Giang công tử quả nhiên tinh diệu”. Giọng Cố Duẫn Tu mang theo trào phúng.

“Quá khen rồi, là do tổ phụ ta ở nhà dạy dỗ tốt”. Giang Lam Tuyết nói, “Ta có thể đi đến đình tiếp theo chưa?” Không muốn tiếp tục cùng ngươi vô nghĩa nữa! Giang Lam Tuyết trong lòng bồi thêm một câu.

Giả vờ giả vịt! Cố Duẫn Tu thầm nghĩ. [Edited by Andie Trần]

“Ngươi nhìn thấy ta rồi không có gì muốn nói sao?” Cố Duẫn Tu lại hỏi, “Ngươi có phải hay không không nghĩ tới ta và ngươi đều giống nhau?”

“Ta thật sự không hiểu ngươi đang nói cái gì”. Giang Lam Tuyết cũng không muốn cùng Cố Duẫn Tu làm rõ, nàng cảm thấy nếu bọn họ đã nhìn nhau không vừa mắt, không bằng coi như không quen biết đi, đỡ phải khiến nàng đau đầu.

Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, đột nhiên nói một câu: “Bộ dáng này của ngươi thật sự rất giống Văn Khải”.

Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, nàng thật đúng là không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, Giang Lam Tuyết nói: “Không biết ngươi đang nói tới ai. Bất quá Giang Lam chính là Giang Lam, không phải người khác, ngươi nhưng đừng nhận nhầm”.

Thật đúng là rất có tài lừa gạt, Cố Duẫn Tu lại nói: “Văn Khải là ta đại nhi tử”.

Giang Lam Tuyết cười: “Nhìn không ra, ngươi đã có nhi tử. Bao nhiêu tuổi vậy? Con của ngươi như thế nào lại giống nam nhân khác a”.

Cố Duẫn Tu bị những lời này của Giang Lam Tuyết làm sặc, rốt cuộc người này sống lại một đời lại không giống trước kia.

Giang Lam Tuyết không quản trong lòng Cố Duẫn Tu nghĩ như thế nào, nàng chỉ biết nàng hiện tại không muốn cùng hắn có quan hệ gì, đến cả con cháu kiếp trước, nàng tin tưởng bọn họ đều sống rất tốt! Hắn không phải coi thường nàng sao, như thế nào lại nói nhiều như vậy, còn không nhanh để nàng đi.

Cố Duẫn Tu không muốn để nàng đi, một là vì thử nàng một chút; hai, có lẽ là vì hắn có một cảm giác giống như tha hương gặp lại cố tri, rốt cuộc cho tới bây giờ, chỉ có mỗi Giang Lam Tuyết cùng hắn trọng sinh. Hơn nữa Giang Lam Tuyết có thể so với hắn sống được lâu hơn, hắn còn muốn biết sau khi hắn chết đã xảy ra những chuyện gì. Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết lại giả ngu, lại không muốn cùng nàng cãi cọ, liền nói: “Ngươi đừng nghĩ muốn lừa ta, ta đều biết rõ ngươi đang giả vờ”.

Thật đê tiện! Giang Lam Tuyết trắng mắt liếc Cố Duẫn Tu một cái. Vẻ mặt Cố Duẫn Tu cười xấu xa, điệu cười này cùng kiếp trước vẫn không thay đổi, giống nhau như đúc.

“Sau khi ta chết, ngươi đã an bài những tiểu thiếp của ta như thế nào a?” Cố Duẫn Tu cố ý nói.

“Ta có thể đem các nàng an bài thế nào, đơn giản chính là nên đánh thì đánh, nên giết thì giết, bán các nàng đi a. Nga, còn tiểu thiếp nhỏ tuổi mà ngươi thích nhất, ta cho chôn cùng ngươi, mau cảm ơn ta đi”. Giang Lam Tuyết thong thả ung dung mà nói, nếu Cố Duẫn Tu không bỏ qua cho nàng, vậy nàng cũng không khách khí. Nàng hiện tại không phải là cái gì Thế tử phu nhân, Hầu phu nhân, nàng không cần lấy lòng bà bà, đối phó với Cố gia tộc nhân, lui tới cùng các vị phu nhân, nàng không sợ đắc tội hắn. [Edited by Andie Trần]

Gì vậy, mồm mép như thế nào cũng biến thành lợi hại như vậy. Kiếp trước nàng thế nhưng cũng không nói chuyện với mình như vậy! Cố Duẫn Tu đánh giá Giang Lam Tuyết, chỉ thấy nàng tự mình ngồi xuống, bưng ấm rót một chén trà khi nãy nàng vừa pha.

“Ngươi vậy mà lợi hại hơn trước kia rất nhiều”. Cố Duẫn Tu cười nói, hắn đương nhiên biết Giang Lam Tuyết không phải người như vậy.

“Vậy có nghĩ là do ngươi không hiểu hết con người của ta, ta trước nay chính là lợi hại như vậy”. Giang Lam Tuyết cũng cười, cười khổ. Lợi hại? Còn không phải là dùng hơn nửa đời ở Cố gia bọn họ mà luyện ra!

Cố Duẫn Tu lúc này cảm thấy mọi chuyện có chút khác với suy nghĩ khi nãy của hắn, Giang Lam Tuyết cũng không giống như giống hắn tưởng, còn muốn đem chính mình lại gả cho hắn.

“Nói cho ta nghe một chút, sau khi ta chết đã xảy ra chuyện gì? Lục vương chi tranh, ai tranh thắng? Đúng rồi, ngươi lúc nào thì chết?”

Giang Lam Tuyết lại nhấp một ngụm trà, cười tủm tỉm mà nhìn Cố Duẫn Tu: “Không bằng chờ sau khi ta trở thành Lục Trường Thanh đệ tử, lại cùng Thế tử gia ngài tán gẫu đi?”

“Ngươi là đang uy hiếp ta?” Cố Duẫn Tu cười lạnh.

“Không dám, là Thế tử gia làm ta khó xử trước nha”. Giang Lam Tuyết mặt không đổi sắc mà nói.

“Hoặc là, ngươi đây là muốn gặp lại ta đi?” Sắc mặt Cố Duẫn Tu thay đổi, bày ra vẻ tươi cười.

Giang Lam Tuyết đánh giá Cố Duẫn Tu từ trên xuỗng dưới một chút: “Ngươi về sau càng sống càng khó coi, ta vì cái gì lại muốn gặp ngươi? Ta lại không có gì muốn hỏi ngươi, ta sống lâu hơn ngươi nhiều”.

Cố Duẫn Tu thu lại nét cười: “Ngươi… tốt, tốt lắm, quả thật bản lĩnh hơn trước kia nhiều”.

“Quá khen”. Giang Lam Tuyết nhẹ nhàng bâng quơ mà nói. [Edited by Andie Trần]

“Bây giờ thủ đoạn của ngươi rất tiến bộ a, nếu có thể trở thành Lục Trường Thanh đệ tử, không biết lại có thể leo lên cành cao nào đâu”. Cố Duẫn Tu châm chọc nói.

Giang Lam Tuyết lại không chút nào để ý: “Việc này Thế tử gia yên tâm, tóm lại ta sẽ không leo tới cành cao ở Trấn Viễn Hầu phủ đâu”.

Cố Duẫn Tu nhìn Giang Lam Tuyết, nhìn dáng vẻ nàng là thật không nghĩ gả cho chính mình, Cố Duẫn Tu cười: “Bổn thế tử thật sự yên tâm”.

“Ta đây có thể đi rồi sao? Lần này thi đấu chắc Thế tử gia cũng không muốn ảnh hưởng đến việc ta chọn cành cao mà leo chứ”. Giang Lam Tuyết có chút không kiên nhẫn oán, người này vẫn là như vậy, luôn tự cho mình là đúng, mắt ông trời như thế nào bị mù lại cho hắn trọng sinh đi!

Cố Duẫn Tu nghĩ chuyện hắn muốn hỏi rất nhiều, trong một thời gian ngắn khẳng định nói không xong, liền thả nàng đi: “Ngươi đi đi, bất quá Lục Trường Thanh sẽ không thu ngươi”.

Giang Lam Tuyết sửng sốt một chút, cũng không hỏi là vì cái gì, liền đứng dậy rời đi.

Cố Duẫn Tu ở phía sau nàng nói: “Giang công tử, ngày sau bổn thế tử phái người trong phủ đến mời ngươi, ngươi phải cảm thấy hãnh diện a”.

Giang Lam Tuyết không đáp lại Cố Duẫn Tu, hắn lại nói thêm một câu: “Giang Lam, ngươi bây giờ cùng trước kia không giống nhau!”

“Còn ngươi lại vẫn như vậy, khiến người chán ghét!” Giang Lam Tuyết cũng không quay đầu mà nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.