Cảnh Huy năm hai mươi tư, Khang Nhạc của ta không còn nữa rồi.
Lúc con bé được sinh ra chỉ nho nhỏ lặng lẽ nằm đó, không khóc cũng không nháo, ôm trên tay giống như một tờ giấy, ta tỉ mỉ chăm sóc một năm rưỡi, con bé vẫn bỏ ta đi.
Khanh Nhạc rời đi mang theo chút sức lực cuối cùng của ta, bệnh tới như núi đổ.
Chương Cảnh Hành ngày nào cũng ở bên cạnh ta, triều chính cơ hồ mặc kệ.
Trưởng tỷ nói với hắn là do bản thân ta không muốn sống nữa, hắn không tin, mỗi ngày vẫn chăm ta uống thuốc như cũ, nói với ta chuyện ước định tương lai.
Ta ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng chuyện hắn nói thì chẳng hứa hẹn một cái nào.
Ài, tên ngốc này.
Cuối mùa thu năm đó, ăn cơm sáng xong tinh thần của ta cũng không tệ lắm, muốn ra ngoài ngồi một lúc, ta bảo Chi Dung thay cho ta một chiếc váy màu hoa đào, Chi Dung sợ ta lạnh, lại khoác thêm cho ta một chiếc áo lông chồn.
Ta cúi đầu nhìn bộ váy của mình, trồng cực kỳ giống chiếc váy mà ta mặc hôm Chương Cảnh Hành trộm mang ta ra khỏi cung ngày đó.
Ta gọi Tiểu Thịnh Tử, bảo hắn đi gọi Chương Cảnh Hành tới đây.
Đây là lần đầu tiên ta gọi hắn về lúc hắn đang thượng triều.
Đây cũng là lần thứ hai, hắn bỏ mặc chúng thần mà chạy tới chỗ ta.
Năm ấy bị ám sát, cái cảm giác hoảng hốt khi mở mắt ra không nhìn thấy Chương Cảnh Hành ta vĩnh viễn sẽ không nói cho bất kỳ ai.
Ta cho rằng hắn đã xảy ra chuyện, ta lấy cả tính mạng để bảo vệ Chương Cảnh Hành, nếu hắn còn xảy ra chuyện gì, ta sẽ điên mất.
Nhưng rất may mắn, hắn đã trở lại, ôm ta nói sau này ta đừng làm như vậy nữa.
Ta nhìn thấy rõ ràng hoảng loạn trong mắt hắn, nhìn hắn khóc trước mặt ta như một đứa trẻ.
Lòng ta rối tinh rối mù.
Triệu Uyển Nhi ngươi xong đời rồi, xong thật rồi.
Xong từ năm ấy khi ngươi giận dữ đẩy đổ cái bàn, bị Thái Hậu phạt quỳ gối trên nền tuyết, Chương Cảnh Hành chạy tới mở ô chắn tuyết cho ngươi.
Hoặc là sớm hơn một chút, khi ngươi ngồi xổm trên đất khóc vào năm thứ nhất sau khi vào cung, lúc xoay người thấy hắn vươn tay, thấy hắn non nớt trẻ con lại cố bắt chước bộ dáng của người lớn nói đưa ngươi đi ăn bánh hoa quế, ngươi đã xong đời rồi.
“Chương Cảnh Hành đâu?” Ta ôm con thỏ, hỏi Chi Dung.
“Bệ hạ ở phía sau người.”
Ta quay đầu thì Chương Cảnh Hành mặc một thân long bào huyền sắc đứng ở phía sau cách ta không xa.
Ta bảo hắn lại đây ôm ta một cái, hắn nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, ta nói với Chi Dung bảo nàng bày một cái giường mỹ nhân ra, ta đứng thấy hơi mệt, muốn ngồi chờ mặt trời lặn.
Ta nói với hắn, đại khái chính là hôm nay, ta có linh cảm rồi.
Hắn không để ý đến ta.
Không sao, hắn thường xuyên không để ý tới ta, ta cũng quen rồi.
Ta bảo với hắn đừng gọi tên lang băm kia đến đây, ta không muốn đến tận lúc này rồi mà vẫn còn phải uống mấy bát thuốc đắng như vậy.
Ta ngửa đầu nhìn hắn, chỉ có thể thấy cằm hắn có một ít râu lủn phủn.
Ta vẫn nhớ rõ thái hậu từng hỏi lòng ta có Chương Cảnh Hành không, ta nói có.
Nhưng thái hậu không tin.
Khi lời ta nói đều là lời thật lòng, năm mười bốn tuổi ta xuất cung, không tìm đươc bánh bao thịt mà ta ngày đêm nhớ mong, không tìm thấy A Thanh để cùng ta chơi ném tuyết, đến mẹ cũng dọn đến đạo quan không cần ta nữa.
Ta ở trong nhà đọc sách, thấy có gì thú vị lại muốn nói cho hắn nghe, cảm giác hắn không bên cạnh ta, không cần nói cũng biết mất mát biết bao nhiêu.
Ngày ấy cập kê hắn tới thăm ta, ta nắm lấy tay hắn, ấu trĩ giống như trẻ con mà tuyên thệ chủ quyền.
Cha hỏi ta, thái hậu bị bệnh, con có đồng ý vào cung chăm sóc bà ấy không, nhưng lần này tiến cung phải lấy thân phận là hoàng hậu.
Ta nói thái hậu đối đãi với ta cũng giống như con gái ruột của bà vậy, ta đồng ý.
Chỉ có mình ta biết, hai chữ đồng ý mà ta nói kia, là đồng ý với câu thứ hai.
Không một ai biết ngày đại hôn năm ấy ta vui mừng biết bao nhiêu. Ta là hoàng hậu mà hắn dùng tam môi lục sính, dùng nghi lễ cao nhất của Đại Khải, dưới ánh mắt của vạn dân, cùng hưởng trăm quan quỳ lạy mà cưới vào cửa.
Hắn đi bên cạnh ta, ta căng thẳng đến mức chỉ dám hỏi hắn một câu ngốc nghếch rồi không dám nói thêm gì nữa.
Ta còn muốn hỏi hắn, nếu ta không đảm đương nổi cái vị trí hoàng hậu này thì phải làm sao bây giờ?
Nếu hậu cung tranh sủng làm ta bị oan uổng thì làm sao bây giờ?
Nếu có một ngày nào đó hắn chán ghét ta thì làm sao bây giờ?
Quá nhiều vấn đề muốn hỏi, ta sợ một khi mở miệng thì tình yêu trong lòng sẽ không giấu nổi nữa.
Bởi vì ta sợ, hắn ưu tú như vậy, thế gian này hình như không có việc gì mà hắn không làm được, mà ta từ nhỏ đã bị người ta nói là ngốc, ta sợ ta không xứng với hắn.
Ta nhìn thấy rõ ràng lúc ta bảo hắn đi tìm người khác, trong mắt hắn có tức giận, phẫn nộ, cũng nhìn thấy rõ ràng tình ý tràn ra từ mắt hắn lúc hắn viết xuống tám chữ “Vĩnh kết đồng hảo, hộ khanh trường ninh”.
Ta nghĩ, có lẽ hắn cũng thích ta.
“Quân hứa thật lòng, sinh tử không rời
Vâng quân một đời, đến chết không phai.”
(君言所诚,死生不离.
承君一诺,至死不渝.
Quân ngôn sở thành, tử sinh bất ly.
Thừa quân nhất nặc, chí tử bất du.)
Ta muốn viết thật nhiều thật nhiều thiếp canh, muốn nói cho hắn biết chỉ cần hắn không bỏ ta, ta nhất định không phụ hắn.
Nhưng ta không dám, ta sợ sau khi hắn thấy được trái tim chân thành nồng nhiệt của ta, ta ở trước mặt hắn sẽ không bao giờ có thể giấu diếm được bất cứ thứ gì nữa.
“Chương Cảnh Hành, ta thích chàng.”
“Thật sự rất thích rất thích chàng, từ thật lâu trước kia đã thích chàng rồi.”
“Ta biết.”
Ồ, thì ra hắn vốn đã biết.
“Chàng biết từ lúc nào cơ?”
“Rất lâu trước kia.”
Làm ta phải giấu diếm lâu như vậy, thật đáng ghét.
“Vậy chàng thích ta không?”
“Thích…”
“Chàng thích ta bao nhiêu?”
“Rất thích rất thích nàng, so với nàng thích ta còn nhiều hơn một chút.”
Ta cười, cảm thấy chắc chắn rằng hắn không thể thích nhiều bằng ta được, ta vươn tay lau đi nước mắt trên mặt hắn, bảo hắn không được khóc.
“Cha đã già rồi, trên người có thương tích, chàng nhất định phải chăm sóc ông ấy thật tốt.”
“Còn trưởng tỷ, tỷ ấy vì Triệu gia, vì ta, cả đời không lấy chồng, sau khi ta chết chàng nhất định phải đối xử với nàng tử tế, tỷ ấy đã chịu quá nhiều đau khổ rồi.”
“Y Y là một cô nương tốt, nàng sẽ không bao giờ có ý nghĩ ngoại thích chuyên quyền, Trần gia cũng sẽ không uy hiếp đến hoàng quyền của chàng, chàng đừng đề phòng nàng ấy nữa.”
“Vậy còn ta Triệu Uyển Nhi?” Chương Cảnh Hành cúi đầu nhìn ta, yếu ớt giống như một con thú nhỏ bị thương: “Nàng bảo ta phải làm sao bây giờ?”
“Ngày thứ nhất ta gả cho chàng, đã hy vọng chàng có thể sống lâu trăm tuổi, ngày nào cũng vui vẻ, từ lúc nâng cốc chúc mừng, ta đã nói rồi.” Ta ôm hắn, dụi dụi vào lồng ngực hắn.
“Chàng chúc ta vạn sự như ý, ta làm được, mỗi ngày sau khi gả cho chàng, mỗi một chuyện, ta đều rất vừa lòng.”
Ta còn muốn nói cho hắn biết, Tống phi là ta hại chết, ta biết ta thưởng cho Thẩm chiêu nghi thứ gì nàng đều sẽ muốn một phần giống như vậy, cho nên lúc nàng mang thai ta cố ý ban cho nàng thật nhiều đồ tốt để bồi bổ khiến cho thai nhi quá lớn, cũng là ta vào đêm trước khi nàng sinh nói cho nàng biết chuyện nhà của nàng, làm cho nàng bị động thai.
Con của nàng không còn, cho nên trời cao lấy đi Khang Nhạc của ta.
Nàng khó sinh mà chết, cho nên ông trời muốn ta lấy mạng ra đền.
Ta muốn nói với hắn ta rất nhớ ca ca, cái còi mà tiểu công chúa Tây Lỗ tặng cho ta là đại ca để lại cho ta, nàng còn nói với ta, đại ca nói hắn có một muội muội, từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, ở trong cung không khóc không nháo, hắn cảm thấy rất có lỗi với ta, cho nên định sau khi dẹp giặc xong trở về sẽ đích thân tặng cho ta, nói với ta rằng đại ca đã trở về, bảo ta đừng sợ.
Ta muốn nói với hắn, ta ngày ngày sao chép kinh phật, thành kính cầu nguyện giang sơn Đại Khải vĩnh viễn vững bền, quốc thái dân an, cầu nguyện phu quân của ta đừng quá vất vả như khi hắn còn bé nữa, nhưng ta không dám đi bái phật, không dám để Phật Tổ nhìn thấy những chuyện xấu mà ta đã làm, cũng không dám để Phật Tổ biết được tình ý hèn mọn của ta.
Ta còn muốn nói với hắn, ta tiến cung từ năm sáu tuổi, đến bây giờ đã là mười ba năm, bởi vì bị thái hậu trách phạt ta đã khóc, bởi vì trưởng tỷ lao lực vất vả ta đã khóc, bởi vì đại ca và mẹ chết đi ta đã khóc, cũng bởi vì cuối cùng cũng nhìn thấy phụ thân mà khóc.
Chỉ duy nhất đối với hắn, từ trước đến nay đều là vui cười.
“Chương Cảnh Hành, ta thích chàng.”
Thật sự rất thích rất rất thích chàng.
Trong lúc hoảng hốt, ta nhìn thấy mặt trăng đã mọc lên rồi, giống như cái năm ta vừa mới gả cho hắn, hắn đưa ta xuất cung, ta che miệng của hắn, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt sáng trong.
Đôi mắt của hắn thực sự rất đẹp, đẹp đến mức dường như ta có thể nhìn thấy trong đó cả nhật nguyệt tinh thần, sông xanh núi biếc, có thể trông thấy mặt trời lặn trên con sông dài, những bụi cỏ không một vết chân ngựa, còn có thể trông thấy ta một thân áo trắng nhỏ bé, nhón chân đưa tay che miệng hắn.
Ta nhất định sẽ không nói với ai rằng, chỉ vì một câu: “Trong mắt ta trước nay đều chỉ có nàng.” của hắn mà tim ta đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.
Đây có lẽ là lời tỏ tình hay nhất mà đời này ta từng được nghe.
Hoàn chính văn.