Lúc Thi Đại đến địa điểm gặp mặt, đồng đội đã đứng dưới tán cây trước cửa thôn.
Giang Bạch Nghiễn kể lại ngắn gọn manh mối ác quỷ đã nói, nghe bảo còn một nam nhân họ Triệu mặt sẹo, Diêm Thanh Hoan rùng mình:
“Người điều khiển con rối đã giết ba người liên tiếp, tối nay e rằng người bị hại chính là gã.”
“Ta cũng có chút manh mối.”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Người hái thuốc trong thôn kể cho ta nghe, nhiều năm trước khi lên núi hái thuốc, từng nhìn thấy một ngôi nhà bị cháy rụi ở cuối đường núi.”
Thi Đại cau mày:
“Bốn tên cướp kia…sau khi giết chết họ, đã đốt cháy cả căn nhà?”
“Lúc người hái thuốc phát hiện phế tích, căn nhà đã bị cháy được mấy hôm.”
Thẩm Lưu Sương gật đầu:
“Ông ta không tìm thấy thi thể bên trong, chỉ nghĩ cả nhà họ đã đi nơi khác. Đó là một gia đình ba người, cha nương dẫn theo nữ nhi bảy tuổi, người hái thuốc thường lên núi, từng gặp họ.”
Nàng ta nói đoạn bỗng khựng lại, giọng điệu hơi nặng nề:
“Điều đáng nhắc đến là, người phụ thân kia biết viết tiểu thuyết.”
Diêm Thanh Hoan:
“Tiểu thuyết ư?”
“Nghe nói sở dĩ ông ta viết tiểu thuyết là để dỗ dành nữ nhi.”
Thẩm Lưu Sương nói:
“Nhà họ có nuôi chó mực, người phụ thân từng cho chó mực làm nhân vật chính, viết câu chuyện trả ơn, đưa cho người hái thuốc đọc, nên người hái thuốc có ấn tượng rất sâu đậm.”
Viết tiểu thuyết, bị đám đạo tặc cướp của giết cả nhà.
Trùng khớp với người điều khiển con rối một cách hoàn hảo.
“Ông chủ xưởng sản xuất giấy tiêm thảo nói, người điều khiển con rối là nam nhân.”
Thi Đại hỏi:
“Cho nên…là người phụ thân kia?”
“Khả năng chín phần mười.”
Thẩm Lưu Sương khẽ than, nghiêng đầu đi, nhìn những ngọn núi cao ngất chập trùng nối liền cách đó không xa:
“Người hái thuốc nói, người nhà đó sống ở cuối đường núi, chúng ta xem thử nhé?”
Đường núi khó đi, may mắn thay lúc này đã vào đông, Thi Đại thường chuẩn bị bùa thần hành bên mình.
Men theo đường núi, không biết đi được bao lâu, cuối cùng đã đến đích.
Nhìn rõ cảnh tượng trước mặt, Thi Đại thoáng ngơ ngác.
Không phải phế tích tàn phá như trong tưởng tượng, tọa lạc trên đỉnh núi lại là một căn nhà gỗ.
Nhà gỗ được xây dựng đơn sơ, có ba ngôi mộ dưới gốc cây khô cạnh nhà.
Nếu người điều khiển con rối muốn báo thù, rõ ràng hắn ta là người may mắn sống sót trong vụ án diệt môn. Người may mắn sống sót xây mộ cho người nhà, Thi Đại không thấy bất ngờ.
Nhưng mà..sao lại là ba cái? Chẳng phải gia đình này chỉ có ba người thôi sao?
Trong lòng nghi ngờ, Thi Đại đến gần ngôi mộ, nhìn rõ chữ khắc trên bia đá.
“Nương: Mộ của Nguyệt Nương”, “Nữ nhi: Mộ của Tiểu Uyển”, cùng với… “Phụ thân: Mộ của Trương Tam Lang”.
“Đây là.”
Diêm Thanh Hoan nuốt nước bọt:
“Một nhà ba người?”
Nếu năm đó cả ba người đều bị hại chết, vậy người điều khiển con rối bây giờ là ai?
Thi Đại nhìn Thẩm Lưu Sương:
“Người hái thuốc có nói, chủ nhân căn nhà này là ai không?”
Thẩm Lưu Sương lắc đầu:
“Người đó đã có tuổi, mười mấy năm trước không còn lên núi hái thuốc nữa.”
“Hay là có người giả chết thoát thân, muốn mọi người lẫn lộn.”
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi, rút kiếm chém đứt khóa cửa gỗ.
Sau tiếng răng rắc khẽ vang, Thi Đại nhìn rõ cảnh tượng trong nhà.
Có một thoáng, da đầu nàng tê dại.
Đồ đạc trong nhà gỗ đơn giản lại đầy đủ, như một gia đình vẫn còn sinh sống ở đây.
Trong sảnh chính, có ba bóng người ngồi ngay ngắn trên ghế.
Vì có Giang Bạch Nghiễn đi phía trước, Thi Đại to gan hơn một chút, theo sát sau lưng chàng, cẩn thận đến gần.
Là ba con rối gỗ, hai lớn một nhỏ.
Khuôn mặt của con rối được phác họa bằng mực màu, không khác người thật.
Một nam nhân trung niên có vẻ thăng trầm, một nữ nhân cao gầy mày rậm mắt to và một cô bé nhắm mắt, như đang ngủ say.
Là một nhà ba người bị hại năm đó, người điều khiển dùng con rối mô phỏng lại gương mặt của họ, đắp nặn một hình ảnh giả tương tự như hai mươi năm trước.
Lòng Thi Đại thoáng nỗi chua xót, bất kể người điều khiển con rối làm giống thật đến mấy, người đã ra đi năm đó, sẽ không trở về nữa.
Thẩm Lưu Sương suy nghĩ một lúc, nhỏ giọng nói:
“Có thể cả gia đình này thật sự đã bị hại chết.”
Diêm Thanh Hoan sửng sốt:
“Vậy người điều khiển con rối…”
“Năm đó trong nhà này, thực ra vẫn còn thành viên thứ tư.”
Thi Đại mím môi:
“Còn nhớ không? Người hái thuốc từng nói, nam chủ nhân trong ngôi nhà này rất thích viết tiểu thuyết, từng dùng nguyên mẫu chó mực trong nhà viết truyện linh dị.”
Biết báo thù không chỉ có con người, còn có…
Yêu quái.
Vì câu nói của nàng, trong phòng chìm vào yên tĩnh ngắn ngủi. Trùng hợp thay lúc này, Thi Vân Thanh cau mày nói:
“Nơi này, có thứ gì đó.”
Trong cơ thể cậu có yêu đan, cảm nhận yêu khí nhạy bén hơn người khác.
Thi Đại nghe tiếng nhìn qua, nhìn thấy tờ giấy mỏng màu vàng nhạt trên kệ gỗ trong góc.
Là giấy tiêm thảo.
“Trên giấy có chữ.”
Trong lòng Thẩm Lưu Sương có linh cảm, nhấc tay lấy tờ giấy, ánh mắt vội vàng lướt qua, đọc tiêu đề bên trên:
“Khuyển yêu.”
Đây là câu chuyện thứ tư của người điều khiển con rối, cũng là câu chuyện cuối cùng.
Khuyển yêu xuất thân không tốt, tính tình nóng nảy, có một hôm cắn xé với đám yêu quỷ, bị thương nặng trở lại nguyên hình, hôn mê trong núi.
Một cô bé con người nhặt nó về nhà, đặt tên “Tiểu Hắc”, tận tâm chăm sóc.
Khuyển yêu thấy rất phiền.
Nó trưởng thành trong chém giết, chán ghét bị một tiểu cô nương con người đối xử như vậy, càng ghét bị gọi là Tiểu Hắc…
Cái tên vớ vẩn gì thế này.
Ngặt nỗi yêu đan tổn hại, nó không còn chỗ để đi, đành phải muôn vàn không tình nguyện tạm thời ở lại đây.
Nhận nuôi khuyển yêu là một gia đình ba người.
Trương Tam Lang là một người nông dân cao lớn thô kệch, lại yêu thích tiểu thuyết, lúc nhàn rỗi thường viết mấy câu chuyện cũ rích.
Nhà xưởng dưới núi thừa giấy tiêm thảo, hắn ta cũng không biết hàng, mua về rất nhiều, mới phát hiện dùng không tốt.
Nguyệt Nương là phụ nữ nhà nông điển hình, cần cù tháo vát, mạnh mẽ nhanh nhẹn.
Chỉ là hơi lớn tiếng, nấu cơm cũng không ngon.
Hai người lớn tuổi mới có nữ nhi, sinh ra Trương Tiểu Uyển.
Cô nương này nghịch ngợm phá phách lại nói nhiều, thích ôm khuyển yêu lải nhải, khiến lỗ tai của nó sắp mọc kén tới nơi.
Những khoảng thời gian yên tĩnh không được nhiều cho lắm, là do cô bé lấy bút mực ra tô vẽ. Trương Tiểu Uyển rất thích màu vẽ thủy mặc, vẽ cha vẽ nương cũng vẽ cả nó, đáng tiếc kỹ nghệ khó coi, trình độ không khác gì những câu chuyện mà cha cô bé viết.
Một nhà ba người không biết nó là yêu, nuôi nó trị thương, vuốt lông, thì thầm trò chuyện.
Trong núi nhiều mưa, hình ảnh khuyển yêu thường thấy nhất chính là cả nhà nhàn nhã ngồi bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi tí tách.
Mãi cho đến một hôm, Trương Tiểu Uyển bệnh nặng, trong nhà không có tiền chữa trị. Trong lúc cùng đường, Trương Tam Lang quyết định đến chợ đen bán bảo vật gia truyền.
Bảo vật là ngọc bội được tổ tiên truyền lại nhiều đời, ngay cả Trương Tam Lang cũng không ngờ, nó lại có giá trị liên thành như vậy.
Đêm ấy, một người có ý muốn mua đến thăm, dẫn theo ba học trò…
Ngay sau đó, là tiếng giận dữ gầm lên, tiếng khóc cùng trận lửa lớn.
Trương Tam Lang chết dưới thanh đao chém loạn, Nguyệt Nương gào thét mắng mỏ, bị một sợi dây thừng siết cổ.
Còn có Trương Tiểu Uyển.
Cô bé chỉ mới bảy tuổi, đã bị đám giặc cướp đâm một đao vào ngực. Khuyển yêu chật vật nhào lên, bị đá văng ra.
Đứa nhỏ bảy tuổi đau đến hai mắt đẫm lệ mông lung, câu cuối cùng nói với nó lại là “chạy mau”.
Một mồi lửa thiêu rụi căn nhà gỗ.
Yêu đan vẫn chưa hồi phục, khuyển yêu quá yếu ớt quá vô dụng, chẳng thể kéo nổi thi thể, chỉ ngậm ra được bức họa nát vụn.
Sao nó không báo thù cho được.
Con quỷ hai tay cầm đao, có tên đao lao.
Trương Tam Lang bỏ mạng dưới thanh đao chém loạn, cách đó không lâu còn viết tiểu thuyết, cười nói với nó:
“Tiểu Hắc, đây là câu chuyện viết riêng cho ngươi. Chúng ta không mong ngươi trả ơn, chỉ cần ngươi sớm khỏe lại là được.”
Quỷ treo cổ tự vẫn, có tên quỷ thắt cổ.
Nguyệt Nương bị dây thừng siết chết, lúc trong nhà có thịt, luôn cố ý chuẩn bị cho nó một phần. Nàng ấy thích nhất là sờ tai nó, tiếng cười phóng khoáng cởi mở:
“Không được chê dở đâu đấy!”
Quỷ thích vẽ màu, có tên họa bì.
Cả đời này nó cũng không thể quên được trong một đêm mưa gió mát, bóng người thưa thớt nghiêng nghiêng.
Trương Tiểu Uyển vẽ tranh một nhà ba người lên giấy, rồi lại nghiêm túc phác họa hình dáng của nó, khẽ khàng nói với nó:
“Tiểu Hắc cũng là người nhà của ta, phải mãi mãi ở bên nhau.”
Lời nói trẻ con ngây thơ buồn cười, nó chỉ khịt mũi khinh thường.
Nhưng hôm đó nhìn vào đôi mắt của Trương Tiểu Uyển, không biết tại sao, trái tim khuyển yêu vô cớ giật thót.
Tiếc thay, có vài lời một khi đã bỏ lỡ, dù có nói hết lần này đến lần khác, cũng chẳng còn ai lắng nghe nữa.
Thực ra ngày đó nằm bẹp dưới chân Trương Tiểu Uyển, nhìn mưa bụi mờ mịt ngoài cửa sổ, nghe đôi phu thê nhỏ to dông dài, trong lòng nó rất vui, thật sự muốn mãi mãi ở cạnh họ.
Báo thù thế nào?
Loài chó không chỉ có chiếc bụng mềm mại, khi nó há miệng, có thể dễ dàng cắn đứt cổ họng con người.
Khuyển yêu sẽ hoàn thành kế hoạch cuối cùng vào đêm đông.
Câu chuyện bỗng ngưng bặt tại đây.
Thẩm Lưu Sương bình tĩnh nhìn hồi lâu, khẽ cười:
“Nó cố ý…để tờ giấy ở đây.”
Khuyển yêu vẫn luôn cố ý dẫn dắt Trấn Ách Ti.
Nó đoán có lẽ họ sẽ tìm đến đây, nên để lại chân tướng trong nhà, rửa sạch oan khuất thảm án diệt môn hơn hai mươi năm trước.
Về việc bị Trấn Ách Ti bắt giữ, hoặc chết trong đòn phản công của kẻ thù…
Khuyển yêu chẳng buồn quan tâm, từ khi bắt đầu, nó đã không định sống sót rút lui.
Thi Vân Thanh nghe hết câu chuyện, một lúc lâu cũng không lên tiếng.
Trong mắt cậu có bối rối cũng có sợ sệt, khẽ nói:
“Nó…nhất định rất buồn.”
Người sở hữu nửa viên yêu đan loài sói như cậu, có thể loáng thoáng hiểu được cảm nhận của khuyển yêu trong câu chuyện.
Vô vọng, đau khổ, trơ mắt nhìn những người mình quý trọng bỏ mạng, lại vô dụng bất lực, không làm gì được.
Chẳng biết tại sao, cậu nghĩ đến Thi Đại, rồi lại không dám nghĩ tiếp.
Thi Vân Thanh nghiến răng, siết chặt thanh đao trong tay.
Cậu vẫn chưa đủ mạnh.
Giữa lúc hoảng hốt, có người duỗi tay phải ra, xoa đầu cậu.
Là xúc cảm ấm áp dịu dàng, khiến người ta yên lòng.
“Họ Triệu, trên trán có vết sẹo, địa vị không thấp, làm giàu hơn hai mươi năm trước.”
Thi Đại dịu dàng lên tiếng, giọng điệu như an ủi, lại chắc chắn không cho phép nghi ngờ:
“Dựa vào những thông tin này, có lẽ Trấn Ách Ti sẽ nhanh chóng tra được nơi ở của người cuối cùng.”
“Xảy ra ba vụ án liên tiếp, người thứ tư còn lại nhất định cũng đoán được nguyên nhân. Tối nay chắc chắn gã sẽ đề phòng, hoặc là bỏ trốn, hoặc là muốn giết ngược lại người điều khiển con rối.”
Thẩm Lưu Sương hoạt động cổ tay, khẽ cười:
“Hẳn là một vở kịch hay.”
Diêm Thanh Hoan ưỡn thẳng sống lưng:
“Tuyệt đối không thể để tên khốn kia…bỏ chạy!”
Giang Bạch Nghiễn vuốt ve chuôi kiếm, ánh mắt thoáng u ám.
Chóp mũi quấn quanh mùi hương của Thi Đại, Thi Vân Thanh mím môi, ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng.
“Chuyện cũ đã qua, chúng ta đã biết chân tướng, chắc chắn sẽ giải oan cho họ.”
Thi Đại mỉm cười nhìn vào mắt cậu, chỉ một ánh mắt cũng truyền tải khí phách thiếu niên như làn gió mát.
Lại xoa đỉnh đầu với mái tóc mềm mại của đứa nhỏ, nàng bảo:
“Đi thôi.”