Hoàng Khuyết Khúc Chi Phương Thảo Bích Sắc

Chương 8



Tuyền chế trụ đầu Phạm, theo bản năng ôm hôn, nhất thời cảm thấy được một cỗ nhiệt khí tràn ngập toàn thân, ôm Phạm đến bên giường.

Dưới tác dụng thúc giục *** của dược vật, cộng thêm bản năng nam nhân, Tuyền ôm Phạm, cuồng dã hôn lên đôi môi.

Hai tay không ngừng khiêu khích người mẫn cảm dưới thân, mà thân thể Phạm đã lâu chưa nhiễm qua nhục dục cũng theo âu yếm cẩn thận mà thả lỏng, “Ân……”

Thật kỳ quái, hai thân thể này không phải là lần đầu tiên kết hợp, nhưng Phạm lại cảm thấy lần này bất đồng với trước kia, cảm giác Tễ Lăng Kì cho hắn chính là vũ nhục, là thống khổ, mà hiện người này……

Tuyền hôn dọc từ gáy Phạm đi xuống, cắn nhẹ hai xương quai xanh, một tay không ngừng vỗ về lưng Phạm, tay kia thì tham nhập vào hạ thể Phạm chơi đùa.

“A……” Phân thân yếu ớt của Phạm bị nắm giữ, không khỏi ngây người.

Tuyền ra sức lấy lòng y, đầu lưỡi, ngón tay, môi, hoặc là liếm lộng, hoặc là xoa nắn, hoặc là hôn môi, hết thảy đều làm cho Phạm càng thêm xâm nhập trận địa hoan ái.

Dục vọng nam tính bị trêu đùa như thế, Phạm nhịn không được ôm lấy Tuyền, hai chân quấn lấy thắt lưng hắn, “Đủ…… Đủ rồi, không cần tái…… A……”

Nhìn thấy người dưới thân hai gò má ửng đỏ, mị thái hiển lộ, hạ phúc Tuyền một trận căng thẳng, nhẹ nhàng thổi vào tai Phạm âm thanh trầm thấp: “Phạm, ta yêu ngươi!” Nói xong liền hôn lên đôi môi đỏ mọng của ái nhân.

“Ngô……” Phạm nghe vậy cũng theo bản năng đáp lại cái hôn sâu của Tuyền.

Kì Oát Tuyền cùng Tễ Lăng Kì là bất đồng! Phạm sâu sắc cảm thụ được……

Đau đớn nửa người dưới bị xỏ xuyên cùng tình yêu nồng đậm của đối phương, luật động mang lại khoái cảm tột cùng, làm cho cả hai đều cảm nhận được sự tồn tại của người kia, cứ thế kịch liệt va chạm giống như tuyên cáo chiếm hữu đối với ái nhân.

Trong lúc tình cảm mãnh liệt, Phạm bỗng nhiên cong người, “Ân…… A a……” Cùng với tiếng rên rỉ vút cao, một đạo bạch trọc trong cơ thể trào ra.

Cùng lúc đó, Tuyền cũng gắt gao ôm Phạm như trân bảo, “Phạm…… Là của ta!” Sau đó một tiếng gầm nhẹ đem ái dịch bắn vào trong cơ thể y.

Trường dạ mạn mạn, vô tâm thụy miên, đêm, còn rất dài a…… (Đêm dài dằng dặc, vô pháp đi vào giấc ngủ)

Sáng sớm hôm sau, phương đông vừa lộ ra những tia sáng, tiếng gà gáy đánh thức Tuyền đang ngủ say.

Hắn đầu óc mê man mở mắt ra, nhìn gian phòng im lặng, mơ hồ xoay người một cái, lại phát giác cả người mình đau nhức.

“Sao lại thế này? Toàn thân hảo toan……” Vì vậy, hắn thuận thế hướng chung quanh nhìn.

“!”

Không nhìn thì thôi, này vừa thấy thiếu chút doạ hắn muốn rớt tròng mắt xuống!

Phạm bên người dường như rất mệt, ngủ thật sự trầm.

Hai người đều trần như nhộng, trên người Phạm đầy kín hôn ngân, giữa hai chân còn lưu lại dấu vết hoan ái, tối khoa trương chính là cái kia của Tuyền còn ở trong người Phạm.

Ngày hôm qua rốt cuộc là làm sao?

Tuyền nhắm mắt nhớ lại, trong đầu thế nhưng lại xuất hiện một vài hình ảnh khiến người mặt đỏ tim đập —— hắn ở phía trên tiến vào Phạm, Phạm lại ở dưới thân hắn rên rỉ, hai người hôn nhau kịch liệt, sau đó cùng nhau đạt tới cao trào……

Không xong!

“Làm…… Phạm!” Hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý a!

“Ân.” Động tĩnh của Tuyền ảnh hưởng đến Phạm, y cũng chầm chậm mở mắt, “Tuyền?”

“Cái kia, Phạm…… Ta……” Này nên nói như thế nào?

Phạm cố ý nhìn hắn một cái, “Ngươi đi ra trước rồi nói sau.”

“Nga.”

Tuyền đỏ mặt, cẩn cẩn dực dực rút ra, không nghĩ tới cử động này lại tràn ra rất nhiều ái dịch, Tuyền thật sự là xấu hổ muốn tìm cái động mà chui vào.

“Hảo, lúc này ngươi tự do, ta còn muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, tối hôm qua…… Tiêu hao nhiều lắm.” Phạm vẻ mặt mệt mỏi, nói xong lại muốn nhắm mắt lại.

“Chờ…… Chờ một chút! Cái kia, Phạm, phía dưới……” Tuyền chi chi ngô ngô nói.

“Chờ ta thức dậy…… Sẽ thu thập, ngươi đi trước bồi Lẫm nhi đi.” Hắn thật sự muốn ngủ.

“Không được, sẽ đau bụng, ngươi nằm không nên cử động, ta đi thu thập.” Tuyền nói xong lập tức mặc quần áo vào, xuống giường đi lấy nước.

“Ân……” Phạm dường như không nghe thấy lời nói của Tuyền, nặng nề tiến nhập mộng đẹp.

Tuyền lấy khăn thấm nước, chà lau thân thể Phạm.

Hắn rất cẩn thận, thực ôn nhu chạm vào da thịt Phạm, ngẫu nhiên Phạm sẽ ngâm lên vài tiếng, giống như con mèo nhỏ ngủ gật, bộ dáng thật thoải mái hưởng thụ.

Chà lau xong, Tuyền nhẹ nhàng đắp chăn cho hắn, sau đó rón ra rón rén rời đi tìm tiểu niên cao, để Phạm có thể hảo hảo nghỉ ngơi, một đêm không tiết chế làm làm, y chắc chắn mệt muốn chết rồi.

Trực tiếp đi đến phòng Diệu Quang, chỉ thấy ba người đang vây quanh bàn ăn điểm tâm.

Tiểu tử kia vừa thấy Tuyền đến, lập tức trên bàn cơm nhảy xuống, giơ lên cánh tay béo múp hướng hắn chạy tới, “Ba ba! Ôm ôm!”

“Hảo, đến ôm ôm…… Ôi, tiểu tử kia, một ngày không ôm liền nặng lên, hôn nhẹ ba ba.” Tuyền ôm tiểu niên cao vào lòng, tay xoa xoa cái mũi nhỏ của nó.

“Ân!” Bảo bối hôn một cái rõ to trên mặt hắn, sau đó xoay trái nhìn phải: “Ba ba, phụ thân đâu?”

“Phụ thân mệt, hôm nay phải hảo hảo nghỉ ngơi, tiểu niên cao ngoan, không được đi quấy rầy phụ thân nga!” Tuyền đối bé cưng giải thích.

“Nga?” Tiểu bảo bối có điểm thất vọng, “Vậy cả ngày hôm nay ba ba phải bồi Lẫm nhi ngoạn”

“Không thành vấn đề.” Tuyền sờ sờ đầu bé cưng.

Hai người Diệu Quang ngồi trong phòng ăn nhìn thấy Tuyền ôm bé cưng đi vào, lại không thấy thân ảnh của Phạm, nhất thời cảm thấy kỳ quái.

Húc thực khờ dại hỏi: “Nhị ca, Bàn Nguyên đâu?”

Tuyền cũng giả bộ ngớ ngẩn lừa hắn, chỉ là đơn giản có lệ nói Phạm tối hôm qua ngủ trễ, cần nghỉ ngơi.

Lời như vậy lừa được Húc, lại không lừa được Diệu Quang, chỉ thấy hắn cực kỳ ái muội “Hừ” một tiếng, có lẽ đã đoán được đại khái.

Nhìn hắn như vậy, Tuyền tự biết giấu diếm không được, nên gọi Diệu Quang ra ngoài, đem chuyện tình tối qua nói ra……

“Ân, viên phòng là chuyện tốt, bệ hạ không cần hướng ta báo cáo.”

Người này như thế nào đáng đánh như vậy!?

“Không phải ý này! Ta muốn nói chính là dược, ta bị người kê đơn.” Tuyền lườm hắn một cái.

“Kê đơn?” Này khiến cho thái độ của y thoáng cái nghiêm túc hẳn, “Có người biết thân phận của ngươi? Hay là……”

“Không biết, bất quá vì cái gì phải hạ xuân dược?” Hắn cũng thực nghi hoặc.

“Nói không chừng, người hạ xuân dược hoàng đế, chỉ hy vọng ngươi sẽ sủng hạnh hắn.” Diệu Quang phỏng đoán.

“Còn có cái gì…… A!” Tuyền như ở trong mộng bừng tỉnh, cùng Diệu Quang liếc mắt một cái, trăm miệng một lời nói: “Tử Tích Vân!”

“Kia……”

Bỗng nhiên phát hiện phía sau có động tĩnh, Diệu Quang tức khắc xoay người hướng phía bụi cây quát: “Ai? Đi ra!”

Lúc này, một thân ảnh quen thuộc giữa rừng cây xuất hiện……

“Là ngươi? Tử Mộ Nhiên!” Tuyền kinh ngạc nói.

Vị tiền nhiệm võ lâm minh chủ này không chút hoang mang bước ra, cẩn thận đánh giá bọn họ một phen, sau đó cung kính quỳ hành lễ.

“Thảo dân Tử Mộ Nhiên, khấu kiến bệ hạ!”

Xem ra vị này cái gì cũng nghe được. Vì thế Tuyền cũng không giấu diếm nữa, gật gật đầu nói: “Minh chủ không cần đa lễ! Trẫm…… Lần này cải trang đi tuần, không nên lộ thân phận, mong minh chủ giữ bí mật.”

“Thảo dân tuân chỉ! Bất quá thảo dân cả gan, xin hỏi bệ hạ, lần trước hài tử bên cạnh ngài……” Tử Mộ Nhiên dò hỏi.

“Đó là con trẫm.” Nói về nhi tử, Tuyền dâng lên cảm xúc kiêu ngạo của thân phụ.

Tử Mộ Nhiên vừa nghe, đột nhiên lại quỳ xuống nói: “Ngày hôm qua phu nhân đối thái tử bất kính, thỉnh bệ hạ thứ tội.”

“Minh chủ xin đứng lên, trẫm không có trách tội nàng, chính là…… Minh chủ có hay không cảm thấy thái tử nhìn thực quen mắt?” Tuyền thăm dò hỏi.

Một khắc kia, trong mắt Tử Mộ Nhiên ánh lên một tia do dự, sau đó trả lời: “Con ta như thế nào có thể cùng thái tử điện hạ đánh đồng……”

“Trẫm muốn nghe lời nói thật!”

“…… Đúng vậy, thảo dân cũng là hôm qua mới chú ý, thái tử cùng hài tử đã mất của ta thập phần giống nhau, quả thực…… Quả thực……” Hắn dường như có chút nỗi lòng khó nói.

“Quả thực cái gì?”

“Quả thực như một cái khuôn mẫu khắc ra.” Tử Mộ Nhiên thốt ra.

“Quả nhiên……” Tuyền vuốt cằm suy xét.

Mà Diệu Quang bên cạnh lại phản ứng mãnh liệt nói: “Hỗn trướng, thái tử giống nhi tử của ngươi, ngươi là ám chỉ cái gì?”

“Thảo dân biết tội, bất quá thảo dân nói là sự thật.” Tử Mộ Nhiên không e dè nhìn thẳng Tuyền.

“Tốt lắm, không cần cãi, trẫm đều có định đoạt.” Tuyền đã có chủ ý.

Nhìn thấy hoàng đế bệ hạ suy nghĩ sâu xa, Tử Mộ Nhiên suy xét phút chốc, cuối cùng mở lời: “Bệ hạ…… Về chuyện Vân nhi, có lẽ bệ hạ đã nghe qua!”

“Có nghe nói, nhưng lập hậu……” Căn bản là không có khả năng.

Tuyền nguyên bản tính toán lập tức cự tuyệt, nhưng lại nghĩ đến việc đả thương tiểu cô nương hồn nhiên kia, liền do dự.

“Minh chủ, cảm tình là việc không thể cưỡng cầu, hôn sự này vẫn chờ hoàng thượng và tiểu thư tâm đầu ý hợp hãy bàn sau!” Diệu Quang khéo léo giải vây.

“Thảo dân hiểu được.” Tử Mộ Nhiên cũng mơ hồ cảm thấy ý cự tuyệt, liền không tiếp tục.

Tuyền dưới sự áp bách, vốn định lấy lý do rời đi, nhưng lại nghĩ tới lời tiên đoán của đạo sĩ, vì thế liền hướng hắn dò hỏi.

“Minh chủ đã từng nghiệm qua lời tiên đoán của đạo sĩ? Tại sao lại tin tưởng hắn?”

“Chưa từng, nhưng hắn tự nhận mình là tế ti của tiên hoàng, còn có ngọc bội của tiên hoàng làm chứng, nên ta không nghi ngờ hắn…… Làm sao vậy? Chẳng lẽ hắn có vấn đề?” Tử Mộ Nhiên khó hiểu.

“A, không, chỉ là hỏi một chút mà thôi.” Tế ti của tiên hoàng sao?

Nhìn thấy bệ hạ lâm vào trầm tư, Tử Mộ Nhiên thức thời lui xuống, vội đi chuẩn bị cho võ lâm đại hội buổi chiều, hắn vừa đi, Tuyền cùng Diệu Quang lập tức thảo luận……

“Diệu Quang, ngươi thấy đạo sĩ kia thế nào?”

Diệu Quang cũng thực hoài nghi, “Tế ti hoàng thất đều do ta quản, còn có tế ti bên cạnh tiên hoàng…… Hẳn là không tồn tại, về phần ngọc bội của tiên hoàng, ta cũng không rõ! Hay là sau khi hồi cung tái điều tra.”

“Phải về cung a?” Tuyền thật có chút không muốn.

Hắn dang hai tay, duỗi thắt lưng một cái, còn trái lắc lắc, phải lúc lắc, thuần thục tư thế vận động trên ti vi.

Diệu Quang nhìn thấy bộ dáng nhàn nhã của hắn, nhẹ giọng kêu: “Tuyền.”

“Ân?”

“Ngươi thực thích lão bản sao?”

“Đương nhiên!”

“Ta khuyên ngươi, vẫn là đừng nên yêu quá sâu đậm.”

“Vì cái gì?”

“Nhân sinh trên đời, không có khả năng muôn sự thận tâm (mọi chuyện đều được như ý), hoàng đế cũng vậy.”

“Ý của ngươi là gì?” Thu liễm nụ cười tiêu sái, Tuyền nghiêm túc nhìn hắn.

Diệu Quang cười bí hiểm, “Thời cơ chưa tới…… Tuyền cứ nghe theo là được rồi, nhớ kỹ một câu, 『 bất cứ lúc nào, nơi đâu, Diệu Quang luôn vì Ngô hoàng cúc cung tận tụy, cho đến lúc chết 』!” Nói xong bước đi.

Nhìn thấy hắn rời đi, Tuyền muốn ngăn lại hỏi cho rõ, chính là hiểu được Diệu Quang cái gì cũng sẽ không nói, cuối cùng vẫn phải buông tha.

Tuyền một mình chết trân ở đó, nhìn về hướng Diệu Quang ly khai thì thào: “Diệu Quang a Diệu Quang, yêu không thể nói ngừng là ngừng được a!”

Đền giữa trưa, Tuyền bưng thức ăn trở lại phòng, Phạm cư nhiên vẫn còn ngủ say!

Tuyền xấu hổ tự trách mình tối hôm qua không biết tiết chế, nhưng vì sức khoẻ của Phạm, vẫn là đánh thức hắn, uy một ít chúc (cháo), lại mặc hắn nặng nề thiếp đi……

Nhìn hắn tinh thần không tốt như vậy, Tuyền mắng chính mình n lần cầm thú, sau đó nhẹ nhàng ly khai.

Ngoài cửa phòng, hắn lại gặp Tử Tích Vân, là cảm giác sao? Nàng dường như cố ý đợi……

“Kì công tử, sư huynh của ngươi không có việc gì?” Nàng nhẹ giọng hỏi.

Nữ nhân này chẳng lẽ coi trọng Phạm? Trong nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt Tuyền vẫn là cười đáp: “Đa tạ tiểu thư quan tâm, sư huynh tối hôm qua thân thể có chút không khoẻ.”

“Không có việc gì là tốt rồi…… Không có việc gì là tốt rồi……” Tiểu cô nương sắc mặt đỏ lên, “A, đúng rồi, các vị võ lâm nhân sĩ đã tập hợp ở đại thính, ta đến là để thông tri Kì công tử.”

“Đã hiểu, vậy ta cũng đi thôi.” Tuyền nói xong hướng đại sảnh đi.

Nhưng Tử Tích Vân đột nhiên gọi hắn lại, “Còn có cái này……” Nói xong liền nhét vào tay Tuyền thứ gì đó, rồi nhanh chóng chạy đi.

Nữ nhân này rốt cuộc là làm sao? Tuyền một đầu mờ mịt.

Nhìn lại trong tay, hình như là một cái túi hương, trên mặt còn thêu một chữ [Tích]. Đây là ý gì? Tuyền không rõ, quyết định vẫn là trả lại cho nàng, hắn đem túi hương cho vào túi tiền, hướng đại sảnh đi đến.

Hôm nay người trong đại sảnh so với hôm qua còn nhiều hơn, tâm tình lại còn sục sôi. Minh chủ đã ngồi trên ghế thượng, Tử Tích Vân đứng bên cạnh, Diệu Quang và Húc cũng đã tới, đứng ở một góc, Tuyền cũng lặng lẽ đi đến bên cạnh họ.

“Uy, sao lại thế này? Như thế nào mỗi người đều giống ăn phải thuốc nổ vậy?” Tuyền hạ giọng hỏi.

“Đang tranh luận ai làm võ lâm minh chủ a! Mấy môn phái giành qua giật lại liền gây thành một đoàn.” Diệu Quang trả lời.

“Các vị không cần tranh cãi nữa!” Thanh âm minh chủ xen vào, “Không bằng các vị tự đề cử, sau đó luận võ quyết định đi!”

Minh chủ vừa ra mặt, tất nhiên là không người dám phản đối, các đại môn phái cùng kêu lên đồng ý, sau đó lập tức mà bắt đầu đề cử chọn người, có người đề cử chưởng môn Nam Kiếm môn Vệ Lĩnh Phong, có người đề cử Đằng Hình, còn đề cử ai là ai là ai nữa, thật sự là náo nhiệt.

Mà Tuyền thì đứng ngáp một cái vừa cảm khái, làm cả buổi như vầy, cư nhiên vẫn phải dùng lại phương pháp cổ lỗ sĩ, ai…. Hắn vì con dân của mình bi ai, một chút sáng ý cũng không có.

Thanh âm đề cử không ngừng vang lên, đột nhiên không biết là thốt lên một câu: “Ta chọn 『 Vô Cầu công tử 』làm tân nhiệm võ lâm minh chủ!”

Không biết vì sao, lời vừa nói ra, tràng diện nhất thời lặng ngắt như tờ, võ lâm nhân sĩ đều bắt đầu khe khẽ bàn luận. Tử Mộ Nhiên mặt nhăn nhăn mày, hiển nhiên là làm cho không khí kỳ quái này càng thêm khó hiểu.

Liên quan đến Phạm, Tuyền lại lần nữa vểnh tai, phát sinh chuyện gì sao?

“Ta phản đối!” Nam thanh đánh vỡ không khí im lặng xấu hổ, hắn chính là Vệ Lĩnh Phong.

Tử Mộ Nhiên hỏi: “Vệ chưởng môn vì sao phản đối?”

“Vô Cầu công tử võ công tuy là thượng thừa, nhưng lại chìm đắm trong trụy lạc, trầm luân làm nam sủng của người, người như thế làm sao đảm nhiệm chức võ lâm minh chủ?” Vệ Lĩnh Phong nổi giận bác bỏ.

“Ta kháo, nói bậy bạ gì đó? Tin hay không ta một cước đạp chết ngươi, lão đầu!”

Tuyền mặc kệ hắn là ai, dám ở trước mặt hắn mắng Phạm? Không tự lượng sức mình!

Lão nhân họ Vệ kia trừng mắt nhìn hắn một cái, tiếp tục nói: “Các vị anh hùng có thể làm chứng, ngày hôm qua chính nam nhân này……” Hắn chỉ vào Tuyền, “Chính miệng nói ra, Vô Cầu công tử cũng chính miệng thừa nhận, bọn họ hai người là….. Cái loại quan hệ đó. Võ lâm minh chủ quyết không thể để hắn đảm nhiệm.”

“Này……” Minh chủ hiển nhiên có điểm không tin lời hắn nói, ánh mắt hướng tới Tuyền bên này.

Diệu Quang kéo kéo tay áo Tuyền, ý bảo không cần nói tiếp, nhưng sự tình liên quan đến thanh danh của Phạm, Tuyền có thể nào dễ dàng tha thứ bọn họ bịa chuyện, hắn không chút khách khí phản kích nói: “Ta nói lão đầu, ngày hôm qua ta nói ta là ái nhân cùa Vô Cầu công tử, cái lỗ tai nào của ngươi nghe được hai chữ [nam sủng]?”

“Hừ, cưỡng từ đoạt lý, nam nhân trong lúc quan hệ bất chính, quả thực…… Quả thực…… Dơ bẩn!” Vệ lão đầu thần tình chán ghét.

Bởi vì ngôn từ sắc nhọn của hắn hòa vào thành kiến thế tục, bộ phận lớn người ở đây đều đứng về phía hắn, thấp giọng rì rầm nam sủng gì gì đó.

Tuyền nghe hắn đánh giá Phạm như vậy, trong đầu chỉ có hai chữ [Phẫn nộ]! Đang muốn mở miệng, Diệu Quang cùng Húc hợp lực kéo hắn ra ngoài. Minh chủ cũng lấy một lý do khác biện giải, chỉ còn Tử Tích Vân vẻ mặt giật mình.

“Tại sao kéo ta ra? Ta phải hảo hảo giáo huấn hắn, các ngươi tránh ra!” Nói xong Tuyền lại hướng vào bên trong.

“Nhị ca, ngươi bình tĩnh một chút, còn tiếp tục như vậy sẽ bại lộ thân phận.” Húc khuyên can.

“Mặc kệ nó, tóm lại hắn vũ nhục Phạm chính là không được!” Hắn rất muốn đem lão đầu kia chém thành tám khối.

Diệu Quang nhìn hai người giằng co không ngớt, vì thế mở miệng nói: “Nếu bại lộ thân phận, Vô Cầu công tử là hoàng hậu, còn công bố với thiên hạ từng sinh qua hài tử, chắc chắn sẽ bị nói càng khó nghe.”

Một lời hắn nói làm Tuyền bừng tỉnh, nhất thời im lặng.

“Hô……” Hú thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng Diệu Quang một ánh mắt cảm kích, nhưng Diệu Quang lại cúi đầu né tránh.

“Bệ hạ.” Là Tử Mộ Nhiên.

“Minh chủ.” Tuyền thu liễm cảm xúc, gật đầu trả lời.

Hắn thấy Tuyền bình tĩnh như vậy, liền nhất châm kiến huyết (lời nói sắc bén) hỏi: “Bệ hạ, vừa rồi lời nói của Vệ chưởng môn là sự thật?”

“Đúng vậy!” Tuyền thẳng thắn, “Nhưng Vô Cầu công tử là [Vợ] của trẫm, không phải [nam sủng]!”

“Chẳng lẽ…… Vô cầu công tử chính là tiền hoàng hậu?” Minh chủ là người thông minh, rất nhanh liền hiểu được.

Vấn đề của hắn đổi lấy sự trầm mặc của ba người.

“Thảo dân hiểu được, kia xin hỏi bệ hạ, chuyện của tiểu nữ phải làm sao?” Hắn thức thời nói sang chuyện khác, “Bệ hạ có từng tính toán thú nàng?”

“Cuộc đời này của Trẫm chỉ yêu một người!” Tuyền đối với chuyện này chỉ có thể nói thật có lỗi.

Tử Mộ Nhiên nghe hắn trả lời như vậy, chau mày nói: “Bệ hạ, thứ thảo dân ăn ngay nói thẳng, bệ hạ làm như vậy là sai lầm, từ xưa nam nữ se duyên vợ chồng sinh con cái là lẽ thường! Này nam tử cùng nam tử……”

Nghe nói vị minh chủ này là lão Bát cổ, người bảo thủ, xem ra là thật, “Đây là việc nhà của trẫm, cùng ngươi có quan hệ gì?”

“Lời của bệ hạ rất đúng, thảo dân chính là hy vọng bệ hạ có thể tự mình cùng tiểu nữ nói rõ ràng.” Tử Mộ Nhiên mặc dù cúi đầu tạ tội, nhưng Tuyền nhìn ra được hắn đã có điểm phi thường bất mãn. (cha con nhà này tưởng bở xong kiu ng` ta đi thu dọn tàn cuộc là xao!!! =”=)

“Chuyện này ta sẽ tự mình đi nói, chính là minh chủ……” Tuyền dừng một chút, hỏi vấn đề luôn nghẹn trong lòng: “Nếu con minh chủ còn sống, hơn nữa thích một người nam tử, minh chủ sẽ giải quyết ra sao?”

Tử Mộ Nhiên mặt mày ngăn càng lợi hại, “Ta đây tình nguyện người này từ sớm đã chết.”

Không nghĩ tới lão nhân này vậy mà ngoan cố không sửa đổi.

Tuyền một mình đắm chìm trong suy nghĩ của mình, lại không chú ý tới Diệu Quang sau khi nghe được những lời này, tươi cười vừa hiện lại vụt tắt….

Hôm nay đối với Tuyền mà nói thật sự nan kham, vừa rồi là chuyện Phạm bị vũ nhục hiện tại là chuyện của nha đầu Tử Tích Vân, ngươi nói hoàng đế này như thế nào chịu nổi a!?

Tiểu nha đầu vừa đến liền làm rõ thân phận hoàng đế của hắn, xem ra là tin tức từ Tử Mộ Nhiên.

Tuyền cũng không phủ nhận, trực tiếp đem sự tình cùng nàng nói một cách minh bạch, chính mình sẽ không thú nàng làm hậu, vị trí đó chỉ thuộc về duy nhất mình Phạm.

Tử Tích Vân sau khi nghe vậy cúi đầu không nói, cả người run rẩy không ngừng, nhưng do vấn đề chiều cao, Tuyền không thấy được biểu tình của nàng.

Đột nhiên nàng bạo phát lớn tiếng nói: “Vì cái gì là cái nam nhân, người ngươi thích phải là ta! Vì cái gì là nam nhân kia, hắn rốt cuộc có gì tốt?”

Tuyền kinh ngạc nhìn nàng, nha đầu này sẽ không thật sự thích hắn đi? Chính là lời nói lúc sau của nàng hoàn toàn ứng với suy đoán của hắn.

“Những lời tối hôm đó ngươi nói với ta…… Trời biết khi ta nghe cha nói ngươi là hoàng đế khi đó bao nhiêu vui vẻ, chính là, chính là ngươi hôm nay, một tay đẩy mạnh ta xuống địa ngục. Ta thế nhưng so không lại một người nam tử, ngươi…… Đáng giận!” Nói xong, nàng vừa khóc vừa kéo áo Tuyền, bộ dáng thoạt nhìn rất đáng thương.

“Đừng khóc.” Tuyền đi tới lau lệ cho nàng, chọc nữ hài tử khóc cũng không phải là hành vi thân sĩ nên có.

“Đừng chạm vào ta!” Nàng lập tức né tránh tay hắn, “Ngươi là hôn quân trầm mê nam sắc, ta hận ngươi!”

“Ai……” Thở dài, Tuyền trực tiếp hỏi: “Vậy ngươi hiện tại muốn thế nào đâu?”

“Ta phải làm hoàng hậu! Ngươi nếu không thú ta…… Ta đây sẽ chết cho ngươi xem!” Nói xong nàng từ trong tay áo xuất ra một cây đao đặt ngang yết hầu của mình, uy hiếp.

Tuyền bất đắc dĩ lắc đầu, “Đừng lấy cái chết uy hiếp ta!” Hắn ghét nhất loại nữ nhân này, “Tử Tích Vân, biết ngươi tại sao thua kém Phạm không? Ta hiện tại liền nói cho ngươi……”

Nghe câu đó, Tử Tích Vân dừng động tác, ánh mắt tràn ngập oán hận nhìn chằm chằm Tuyền.

“Thứ nhất, Phạm là mỹ nhân, ngươi so ra kém hắn, ta thích mỹ nhân; thứ hai, Phạm bất cứ lúc nào,chỗ nào, cũng không xem thường sinh mạng của mình, ta chán ghét người xem thường mạng sống; thứ ba……” Tuyền nhìn nhìn nàng, sắc mặt nàng hiển nhiên không tốt, “Nha đầu ngươi tuy nói mình không được song thân yêu thương, nhưng người sáng suốt vừa thấy liền biết, ngươi là một nha đầu tùy hứng bị làm hư, nếu ngươi làm mẫu nghi thiên hạ, ngươi nghĩ có thể được sao?”

Nàng dường như cho rằng lời nói vừa rồi có ý tứ khinh thị mình, cho nên lập tức phản bác nói: “Ai nói ta không thể đảm nhiệm, ngươi chưa cho ta cơ hội.”

“Lời sai rồi.” Tuyền lắc lắc ngón trỏ, “Nếu ngươi đảm đương hoàng hậu, ngươi có thể thống lĩnh hậu cung, đem hậu cung để ý địa gọn gàng ngăn nắp? Ngươi có thể chịu được tương lai ta muốn kết hôn với một nữ nhân khác hoặc dưỡng nam sủng? Ngươi có thể hảo hảo giáo dục hoàng tử? Ngươi có thể đối đãi tất cả hoàng tử công bằng?”

“Ta……” Nàng bị hỏi không trả lời được, nhưng vẫn không muốn từ bỏ, hỏi ngược lại Tuyền: “Ta không được,nam nhân kia hắn có thể sao?”

“Hắn đương nhiên không thể, Phạm thoạt nhìn bình thản dửng dưng, thực tế so với bất luận kẻ nào đều cao ngạo hơn. Tuy rằng ngoài miệng nói đồng ý ta nạp phi, kỳ thật trong lòng vạn phần không muốn…… Ha hả.” Nói tới đây, Tuyền không khỏi cười ra tiếng.

“Hắn không thể, vậy dựa vào cái gì yêu cầu ta phải làm được?” Tiểu cô nương nổi giận, tựa hồ cảm giác bị đùa giỡn.

“Đúng rồi, ngươi đã hỏi tới vấn đề mấu chốt.” Tuyền một bộ ngữ khí dạy bảo, “Phạm có bản lĩnh khiến ta từ bỏ cả hậu cung, cả đời chỉ thú mỗi hắn, nhưng ngươi thì không có!”

“Nói đi nói lại, ngươi còn không phải bị nam sủng kia làm điên đảo sao, ngay cả hậu cung cũng không cần.” Tử Tích Vân vẫn là không cam lòng, “Hừ, công phu trên giường của nam nhân kia nhất định rất được đi! Bằng không như thế nào lại mê hoặc bệ hạ thành như vậy, Vệ chưởng môn nói quả nhiên không sai, thực sự —— hèn hạ!”

Tuyền nghe vậy, lập tức thay đổi sắc mặt, từng bước một đến gần Tử Tích Vân, mang theo vẻ mặt ác quỷ tươi cười, dùng ngữ khí bình thản hỏi: “Ngươi vừa rồi nói cái gì? Thỉnh lặp lại lần nữa!”

“Ta…… Ta nói……” Nàng thực sự bị dọa, liên tục lui về phía sau, cho đến khi dựa vào thân cây phía sau, không đường thối lui.

“Tiểu thư.” Tuyền hai tay chống thân cây, đem Tử Tích Vân vây ở giữa, sau đó lớn tiếng cảnh cáo, “Ngươi mắng ta hôn quân không sao, nói ta vô năng cũng không sao cả. Chính là, ta không cho phép ngươi vũ nhục phạm! Hắn hoàng hậu đương triều, ngươi không có tư cách bình phẩm hắn! Hôm nay ta xem như ngươi 『 [người không biết không có tội], nếu để lần sau ta nghe được…… Sẽ không dễ dãi như thế đâu! Nhớ kỹ!” Lời nói vừa rồi của Tử Tích Vân khiến phẫn nộ kìm nén của Tuyền hoàn toàn bạo phát.

“Ngươi, ngươi…” Nàng đã sợ tới mức nói không ra lời, trong ánh mắt cũng đóng đầy nước mắt.

Bộ dáng đáng thương kia Tuyền nhìn không quen, hắn buông lỏng trói buộc đối với nàng, phất tay nói: “Tốt lắm tốt lắm, ngươi đi đi, đúng rồi, túi hương này trả lại cho ngươi……”

Vừa muốn lấy túi hương kia trả lại cho nàng, ai ngờ Tử Tích Vân thấy hắn hai tay buông lỏng, liền chạy nhanh ly khai.

“Này này!” gọi gọi cũng không quay lại, Tuyền nghi ngờ khẩu khí vừa rồi có phải hay không có điểm quá nặng.

Đang nghĩ nghĩ, bỗng nhiên một vật thể tròn tròn trắng trắng, từ xa hướng hắn chạy tới.

“Ba ba! Ba ba!” Nguyên lai là Tiểu niên cao.

Tiểu gia hỏa này thay đổi một thân trang phục, thay thế cho tiểu tố y bình dân là nhất kiện nguyệt sắc (xanh lơ), áo bông do thợ khéo tinh tế may ra, tóc búi thành búi nhỏ, thoạt nhìn phi thường khả ái, không biết vì cái gì mà khóe mắt tiểu bảo bối hồng hồng, còn vươn vài giọt nước mắt nhỏ……

“Ba ba, phụ thân hắn……” Tiểu tử kia vừa nhìn thấy Tuyền nước mắt liền tràn ra.

“Ngoan ngoan… Đừng khóc, nói cho ba ba, phụ thân làm sao vậy?” Tuyền trấn an nhi tử hỏi.

“Lẫm nhi vừa rồi tìm phụ thân, chính là kêu như thế nào phụ thân cũng không tỉnh! Lẫm nhi tìm Diệu Quang thúc thúc, kết quả thúc thúc nói…… Phụ thân trúng độc.” Nói xong lại rút vào ***g ngực Tuyền khóc thành tiếng.

“Cái gì? Tại sao lại như vậy? Lẫm nhi ngoan, phụ thân không có việc gì. Đi, chúng ta cùng đi nhìn phụ thân.” Dứt lời Tuyền ôm lấy Tiểu niên cao hướng phòng Phạm mà đi.

Đi vào phòng Phạm, Húc ở một bên bắt mạch cho Phạm, Diệu Quang đứng ở một bên, tựa như đang hỏi gì đó……

“Phạm làm sao vậy? Trúng độc gì?” Tuyền lập tức hướng Diệu Quang cùng Húc hỏi.

“Suỵt……” Diệu Quang ý bảo Tuyền im lặng, tránh gây trở ngại Húc chẩn bệnh.”Hú thông hiểu chút y thuật, hắn đang vì nương nương bắt mạch.”

“Hạo nham? Doanh thảo!” Húc đột nhiên mở miệng nói, “Như thế nào có thể?”

“Cái gì nham cái gì thảo? Có việc gì không?” Tuyền theo phản xạ hỏi.

“Hạo nham là loại khoáng chất, chỉ ăn một lần sẽ không chết người, nhưng dùng thời gian dài sẽ gây tổn thương cho thân thể, nhẹ thì tứ chi trì trệ, nặng thì tứ chi tê liệt! Doanh thảo cũng sẽ không độc chết người, chính là sẽ ngăn chặn nội lực người dùng. Đối với giống nương nương là một người luyện võ, đây mới là đáng sợ nhất!” Diệu Quang giải thích.

“Hô……” Nghe được Phạm không có việc gì, Tuyền cũng nhẹ nhàng thở ra, “Ăn hạo nham một lần, nội lực chỉ là bị che lại, sẽ tốt, không có việc gì.”

Bé cưng nghe được Phạm không có việc gì cũng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, sau đó từ người Tuyền trèo xuống, chạy chậm đến bên giường Phạm, kéo tay phạm vuốt a vuốt, cái miệng nhỏ nhắn còn không ngừng nói: “Phụ thân không có việc gì, phụ thân không có việc gì.”

Thấy động tác ngây thơ của bé cưng, Tuyền cũng cười cười, cầm chén trà nhấp một ngụm rồi chuyển hướng Diệu Quang cùng Húc, nhưng hia người bọn họ sắc mặt không chút nào tốt đẹp.

“Hai người các ngươi làm sao vậy? Phạm không có việc gì, các ngươi không vui sao?”

Húc dừng một chút, nói ra chuyện thật tàn khốc: “Hạo nham cùng doanh thảo không làm người tử vong, nhưng hai thứ phối cùng một chỗ sẽ khiến nạn nhân ngủ như bất tỉnh…… Cho đến tự nhiên tử vong!”

“Phanh!” Tay Tuyền buông lỏng, cái chén rơi trên mặt đất, hắn cả người đều ngây dại.

Tiểu niên cao vừa nghe, bàn tay nắm tay Phạm càng không ngừng kéo, cái miệng nhỏ nhắn mếu máo: “Phụ thân đứng lên, phụ thân bồi Lẫm nhi ngoạn…… Phụ thân không thể không cần Lẫm nhi……” Chính là Phạm vẫn như trước ngủ say, không có phản ứng.

Tuyền không ngăn cản nhi tử, một bước lớn đi tới trước mặt Húc, giữ chặt cổ áo hắn hỏi: “Sẽ có biện pháp phải không? Nói! Húc, ngươi mau trả lời ta a!”

“Này……Vẫn chưa có người tìm ra…… Giải dược.” Lời Húc nói khiến hắn rơi vào địa ngục

“Sao lại như vậy……” Tuyền hai mắt thất thần tự hỏi.”Ngươi nói bậy! Phạm như thế nào có thể ngủ đến bất tỉnh, hắn còn phải làm hoàng hậu của ta!” Nói xong hắn dường như nổi điên đem Húc đẩy ngã trên mặt đất.

“Húc!” Diệu Quang tiến tới nâng hắn dậy, “Tuyền, ngươi bình tĩnh một chút. Nhớ lại đi, hôm nay nương nương đã ăn cái gì? Ăn khi nào? Có lẽ còn phương pháp cứu chữa.”

Diệu Quang quát lên nhắc nhở hắn, “Đúng rồi, thức ăn! Giữa trưa hôm nay Phạm chỉ ăn một ít chúc, chỉ có một chút…… Diệu quang có biện pháp nào, nói a! Nói a!”

“Theo lời ngươi nói tính toán, thời gian không dài.Có thể dùng nội lực bứa độc tố ra không?” Diệu quang đối Húc hỏi.

Húc suy nghĩ trong chốc lát, “Phương pháp này có lẽ được…… Chính là……”

“Chính là cái gì?”

“Muốn bức độc tố ra, phải có võ công cùng nội lực vô cùng thâm hậu, hiện tại người được chọn chỉ có……” Húc nhíu nhíu mày.

“Tử Mộ Nhiên!” Tuyền lập tức nghĩ đến, “Ta đi tìm hắn! Các ngươi ở chỗ này chờ ta!” Dứt lời liền hướng phòng minh chủ chạy đi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.