Nàng Đến Từ Dao Quang

Chương 5



Xế chiều, trong ngoài điện được ngăn cách với nhau. Bên ngoài, ánh sáng rực rỡ hào nhoáng, còn bên trong điện được ánh nến cùng với ánh nắng nhàn nhạt chiếu sáng lay lắt. Xuân hải vô biên, ánh mặt trời óng ánh. Cơn gió mát khẽ thổi qua ngoài cửa, tiếng nói chuyện khe khẽ của đôi nam nữ ở bên ngoài như thủy triều, lúc gần lúc xa. Tia nắng chiếu vào trong cung điện, tấm màn che lay động như đang khiêu vũ. Bên song cửa sổ, bóng người phản chiếu lên vải lụa, kết hợp với sợi tơ vàng, sáng sáng tối tối chồng chéo lên nhau.

Gắn bó triền miên!

Mái tóc dài của Trình Vật rối loạn, thái dương ẩm ướt. Hắn ngồi bệt trên đất, phần gáy bị đập vào chiếc giường làm bằng ngọc màu bích lục sau lưng. Ý lạnh dày đặc từ mép giường truyền tới, lan tới sống lưng, đâm khắp lục phủ ngũ tạng, khiến hắn run lẩy bẩy. Đồng thời, cổ tay hắn bị vặn ngược, cằm bị nắm lấy, đầu hắn cũng bị ép ngửa ra sau, thừa nhận nụ hôn của Nữ Dao.

Ầm~~~!

Trong đầu nổ tung, thân thể run rẩy. Trình Vật giãy giụa mấy lần, sắc mặt càng lúc càng trắng xám. Còn Nữ Dao lại rất thong dong, môi nàng nghiền ép môi hắn, như có như không, như chạm như kề. Mồ hôi đổ đầy trên chóp mũi, trên trán của thiếu niên. Ý muốn kháng cự cực kỳ rõ ràng. Trong phạm vi một tấc vuông, bốn mắt nhìn nhau. Trong mắt Trình Vật chứa đầy sự giận dữ không hề che giấu chút nào, còn trong con ngươi Nữ Dao lại đầy vẻ trêu đùa.

Ý cười của Nữ Dao cùng với việc hai người trao đổi nước bọt: “Niềm vui chốn nhân gian đấy…”

Nàng vừa liếm vừa hôn, vuốt nhẹ môi lưỡi hắn. Một cảm giác kích thích đột ngột cùng với xúc cảm lạnh lẽo lại ấm áp khiến toàn thân Trình Vật như dậy sóng. Trước mắt như phản chiếu một bức tranh rực rỡ, xinh đẹp, sáng tỏ. Rõ ràng hắn nên chán ghét nên oán hận, nhưng lần tiếp xúc thân mật trong một buổi chiều xuân như vậy lại làm cho xương cốt bên trong cơ thể hắn nảy sinh cảm giác ham muốn. Nàng bức, hắn trốn, nhưng không thể trốn được, rồi lại không nhịn được mà phục tùng. Trong người hắn như có tiếng trống gõ “tùng tùng tùng”, miệng đắng lưỡi khô, tóc gáy dựng đứng. Vậy mà cảm xúc răng môi lại khiến hồn phách hắn khuấy động.

Tiếng trống gõ một tiếng, dây cung trong lòng hắn cũng nhảy một cái!

Nữ Dao càng xiết chặt tay hắn.

Hắn cố gắng đè xuống, nhưng đảo mắt phát hiện, môi nữ tử vừa thơm vừa mềm.

Nội tâm hắn giãy giụa, lắc lư từ trái sang phải… Tia nắng lười biếng nằm rải rác dưới song cửa sổ, chuông gió kêu đinh đang, nước vẫn rơi tí tách trên mái hiên. Lần giày vò này dài đằng đẵng mà lại ngắn ngủi, hương thơm ăn mòn xương cốt, cuộc đời có lẽ cũng chỉ tới vậy. Tay Trình Vật giơ lên mấy lần đều bị nàng mạnh mẽ đè xuống. Hắn đối mắt với nữ La Sát, sóng mắt lưu chuyển. Ý cười trong mắt nàng khiến hắn đỏ mặt, tinh thần hỗn loạn. Không, không, không được… Ánh mắt hắn lạnh lùng, trong lòng nổi giận~~

“Hítttt~~!”

Nữ Dao kết thúc nụ hôn, giữa môi hai người vẫn còn một sợi màu sáng bạc kéo dài trong không khí. Không đợi dư vị tan đi, sau khi Trình Vật được thả ra, hắn theo bản năng đẩy một cái. Nữ Dao lảo đảo lùi ra sau mấy bước. Đứng trước tấm bình phong, ánh nến chiếu sáng rõ căn phòng, rọi lên người Nữ Dao. Nàng sờ đôi môi vừa bị thiếu niên cắn chảy máu, còn chưa cảm nhận được, nàng đã nôn ra một ngụm máu lớn.

Nữ Dao vẫn còn “bệnh” trong người.

Nhưng thiếu hiệp đã mang tới cho nàng cảm giác mới lạ kỳ diệu, trong lòng nàng quả thực vô cùng vui vẻ.

Nàng vừa ho ra máu, vừa nhìn Trình Vật đang cảnh giác ở đầu giường: “Ha ha ha!”

Nàng vui khôn tả, vừa thổ huyết vừa cười. Chiếc mặt nạ bạc trên mặt phản chiếu ánh sáng, nàng cười quả thực rất khoa trương. Cách một khoảng không, ngón tay Nữ Dao chỉ chỉ về phía hắn. Đầu ngón tay như đang chơi một trò chơi ám muội, đùa giỡn thân mật, khiến cho sắc mặt thiếu hiệp càng đỏ hơn. Giữa cổ họng nàng phát ra một thanh âm lười biếng: “Sao?”

Trình Vật nhìn nàng, bị nàng cười đến mức sắc mặt hết xanh lại trắng. Trình Vật chỉ không có kinh nghiệm chung đụng với người khác, nhưng hắn là một người thông minh. Nữ Dao cười to, từ tiếng cười của nàng, hắn hiểu nàng đùa cợt hắn…

Ngươi gọi cái này là “sỉ nhục” hả?

Ngươi không hưởng thụ sao?

Không phải hận ta sao, cái mạnh mẽ kia của ngươi còn nhịn không được mà có phản ứng… Sao nào?

Trình Vật ngồi thất thần, tim đập loạn, nhìn chằm chằm Nữ Dao. Nàng dùng hành động nói cho hắn biết, việc hắn tự cho là đúng buồn cười đến cỡ nào. Hắn rõ ràng giống như vô cùng nhục nhã, nhưng hắn lại đắm mình trong đó. Giống như đang đáp lại lời giải thích của nàng – niềm vui chốn nhân gian. Một đường bị chọc ghẹo, một đường bị Nữ Dao bắt nạt… Trốn cũng không thoát, đánh cũng không lại.

Trình Vật mới mười bảy tuổi.

Hắn ngơ ngác.

Vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống.

Trình Vật: “. . .”

Nữ Dao: “. . .”

Thấy ánh mắt quái lạ của Nữ Dao, hắn liền quay mặt đi, dùng tay áo che mắt. Trái tim yếu đuối mỏng manh của Trình thiếu hiệp đáng thương chịu đủ sự tàn phá chỉ trong hai ngày ngắn ngủi. Đối tượng vẫn chỉ là một người, chà đạp tới lui, tâm tư rối bời. Viền mắt hắn ửng đỏ, lại cảm thấy cực kỳ mất mặt. Hắn che mặt, vội vã lấy tay lau nước mắt. Trong lòng hắn hết sức oan ức, động tác lau mắt càng thô lỗ, cuống cuồng. Nữ Dao bình tĩnh nhìn hắn, Trình thiếu hiệp chỉ mới rơi một giọt nước mắt, nhưng hắn sắp chà nát mí mắt rồi.

Phía sau có một tiếng thở dài vang lên: “Ài”.

Nữ Dao quay đầu, thấy một cô nương đang đứng bên cạnh cột trụ vàng ở ngoài điện. Cô nương mặc võ bào màu trắng, bên hông buộc dải lụa đỏ, rồi đủ thứ ngọc bội, hầu bao, đồ trang sức. Nàng ấy đứng dưới ánh mặt trời, kim quang óng ánh, rực rỡ muôn màu. Thân hình nữ tử thướt tha, lung linh hấp dẫn, khuôn mặt hơi nhọn, đôi mắt to tròn. Trong khoảnh khắc nàng đứng ở cửa, có một loại cảm giác tự nhiên yêu kiều. Cô nương ấy đứng yên không một tiếng động, thích thú đứng nhìn từ lâu. Khi Nữ Dao đùa giỡn với Trình thiếu hiệp xong, nàng mới khẽ phát ra một thanh âm tựa như thỏa mãn, tựa như cảm khái.

Thấy Nữ Dao quay đầu lại nhìn mình, nàng nhìn kỹ Trình thiếu hiệp, đôi mắt đẹp cong lên, khóe môi lộ ra nụ cười ôn nhu, lại ngượng ngùng:

“Quấy rối nhã hứng của Giáo chủ rồi, nhưng ta không nghĩ các ngươi… lại làm tốt như vậy!”

Ánh mắt nàng như chứa ba ngàn dòng nước mùa xuân, mênh mông diễm lệ sinh tình: “Giáo chủ, ngươi phải cảm tạ ta đấy. Vị thiếu hiệp kia giống như người ta đưa cho Giáo chủ. Đúng rồi, thiếu hiệp, ngươi tên gì?”

Vị cô nương này chính là người phụ trách đối ngoại của Trảm Giáo, Thánh Nữ Bạch Lạc Anh.

Thiếu hiệp tên gì?

Nữ Dao thờ ơ: “Không biết nữa.”

Trình Vật đau gáy, đau lưng, đau cả miệng nữa. Hắn khổ sở tuyệt vọng, mắt lại càng đỏ. Thánh Nữ Bạch Lạc Anh hỏi thiếu hiệp tên gì mấy lần, Trình Vật đều không để ý. Sau khi phải chịu thiệt thòi, hắn từ chối giao tiếp với hai nữ ma đầu này. Bạch Lạc Anh đi theo Nữ Dao ra ngoài. Nàng vẫn rất hiếu kỳ không biết thiếu hiệp kia là người như thế nào mà được Giáo chủ tự mình dẫn lên núi. Nhưng đành chịu, Nữ Dao thực sự vô tình, nàng không biết.

Mặt trời sắp lặn, hoàng hôn lững thững buông xuống.

Tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, lại có thêm tầng tầng lớp lớp thảm cỏ xanh mướt tái sinh. Trong màu xanh lục của ngọn núi chính giữa Lạc Nhạn Sơn, quần thể kiến trúc huy hoàng, trang nghiêm được xây dựng ở đây chính là nơi ở của Giáo chủ Trảm Giáo – Nữ Dao. Tòa nhà này được xây trên đỉnh núi, mái hiên hình đuôi lân màu đen, như con chim trĩ chuẩn bị bay đi. Khi hoàng hôn vừa buông, trên đỉnh núi dâng lên một lớp sương mù. Sương mù trùng điệp như ảnh, phủ kín lối đi.

Nữ Dao và Bạch Lạc Anh một trước một sau đi vào trong núi. Lúc đi đến khe núi trên đỉnh, gió lớn nổi lên. Hai nữ tử đứng trên đỉnh núi, nhìn sơn quang thủy sắc, sương mù che mất ánh dương.

Bạch Lạc Anh ngoan ngoãn báo cáo kết quả thẩm vấn của mình cho Nữ Dao: “Là Chính đạo phái gian tế tới, trốn trong Giáo chúng ta rất lâu mà không lộ chút sơ hở nào. Gần đây, gã nhận được tin tức, biết nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, nên muốn xuống núi nhờ vả Tứ đại môn phái. Nhưng trước khi đi, gã nổi lòng tham, sợ sau khi mình trở về sẽ bị Chính đạo xa lánh, vì vậy tiện tay lấy thêm chút vật phẩm trân quý để có thể hiến cho Tứ đại môn phái. Kết quả là gã hành động mờ ám nên bị người trong Giáo phát hiện, bắt gã trở về.”

Bạch Lạc Anh đỏ mặt.

Nàng xấu hổ tự kiểm điểm sai lầm của mình. “Trong khoảng thời gian Giáo chủ không ở đây, là do ta bất cẩn, không để ý nhiều đến sự tình trong Giáo, nên mới khiến cho đám người đó thừa cơ lợi dụng.”

Ánh mắt Nữ Dao nhìn thảm cỏ xanh trong núi, thanh âm lạnh lẽo: “Gã nhận được tin tức gì?”

Bạch Lạc Anh: “Gã đã nuốt tờ giấy rồi. Gã nói tin tức là nhiệm vụ hoàn thành, muốn mình rút lui.”

Nữ Dao nhíu mày, suy tư: Một tin tức như vậy cũng không đáng làm lớn chuyện nhỉ?

Trời sắp tối, ý lạnh trong núi dần trở nên dày đặc. Gió lạnh thổi vào khe núi, Nữ Dao cúi đầu ho khan. Nàng ho rất lâu, sắc mặt cũng không tốt lắm. Bạch Lạc Anh nhìn thân hình gầy gò của nàng, cực kỳ lo lắng: “Bây giờ càng khó qua như vậy sao? Lần này bệnh của ngươi lâu quá, ngay cả Chính đạo cũng nghe được chút tin tức. Nữ Dao, ngươi đừng cố nữa. Ngươi đã chọn thiếu niên kia, còn dẫn hắn về, hay là ngươi dùng hắn bắt đầu thôi diễn công pháp đi.”

Trong mắt nàng chứa muộn phiền: “Bằng không, nếu như ngươi… Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Công pháp của Giáo chủ Trảm Giáo xưa nay uy lực vô cùng, nhưng lại bị mất phần sau nên hậu hoạn cũng vô cùng. Ta thấy ngươi ngày càng gầy gò, sợ ảnh hưởng đến tuổi thọ của ngươi. Nếu không tìm được phần bị mất kia, chúng ta chỉ có thể tìm biện pháp bổ cứu khác.”

“Lúc nãy ta có xem qua thiếu hiệp kia rồi, xác thực bề ngoài rất tốt. Giáo chủ, nếu ngươi thích thì sao không dạy dỗ hắn một phen, nói không chừng vị thiếu hiệp kia có thể giúp ngươi thôi diễn bộ phận bị khuyết của công pháp. Vả lại, cho dù trên đường đi có ngã rẽ, chúng ta vẫn có thể tìm thêm nhiều người nữa.”

Không biết Nữ Dao đang nghĩ tới điều gì, nàng cất tiếng cười to.

Bạch Lạc Anh: “?”

Nữ Dao nhìn nàng mỉm cười. Giáo chủ mang mặt nạ cười đùa, nói: “Ngươi có biết lúc ngươi tìm đám hài tử chưa từng luyện võ về đây, trên giang hồ lại nói ta như thế nào không? Ta đã là lão yêu bà rồi, giờ còn muốn “Thải dương bổ âm”. Đám nữ nhi trên giang hồ ai ai cũng căm phẫn sục sôi, thậm chí còn nổi giận với lão yêu bà ta đây! Thế là bọn họ năm lần bảy lượt muốn đánh giết lên núi Lạc Nhạn của chúng ta, chỉ có loại trừ ta thì bọn họ mới yên tâm…”

Bạch Lạc Anh nghe xong, không nhịn được cũng cười theo một tiếng.

Tin tức về Giáo chủ ở trên giang hồ quả thực rất tệ, rất rất tệ.

Nhưng Nữ Dao vừa nói được nửa chừng, dường như suy nghĩ gì đó, ánh mắt nàng tối lại, im lặng trầm ngâm, hồi lâu không nói lời nào.

Một tiếng chim hót chói tai từ trên đám mây truyền tới, xuyên qua lớp sương mù. Nữ Dao ngẩng đầu, thấy một con hạc đang bay từ trên cao xuống. Hạc trắng vỗ cánh, bay vút như thoi đưa. Nó quanh quẩn trên không trung, rồi lại kêu một tiếng về phía Nữ Dao. Nàng giơ cánh tay lên để con hạc đậu xuống tay mình. Sau đó, Nữ Dao giật lấy tờ giấy đang quấn trên đùi nó.

Bạch Lạc Anh hiếu kỳ, nhón chân: “Con hạc hoang này ở đâu ra vậy? Tin tức từ đâu tới? Viết gì thế?”

Nữ Dao mở tờ giấy ra. Giấy trắng mực đen, hiện ra chữ “Trốn”!

Bạch Lạc Anh: “. . . ?”

Trong đầu Nữ Dao chợt lóe lên mấy điểm bất thường dạo gần đây. Chuyện bệnh tình của mình kéo dài, gian tế của Chính đạo muốn chạy trốn xuống núi, đám thiếu niên thiếu nữ bị giam giữ dưới núi có thể đưa tới hậu hoạn, tờ giấy này nhắc nhở… Nữ Dao nhìn tờ giấy rất lâu, sắc mặt nàng bỗng biến đổi, đột nhiên siết chặt tay: “Không tốt! Chỉ e là Tứ đại môn phái thừa dịp ta bị bệnh, liên thủ tấn công Trảm Giáo!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.