[Thập Nhị Yêu Tinh Hệ Liệt] Gia Hữu Trư Yêu

Chương 2



Chu Chu quay tròn một cái, thân hình mảnh khảnh như liễu thoáng biến thành một con heo nhỏ, rồi từ từ biến thành một con heo thật lớn không con nào sánh bằng. Hắn đi tới máng nước soi bóng mình, thở dài nói: “Một nghìn năm đã qua, tại trên núi bị Ngưu ca ca giám sát luyện công, còn không cho ăn vụng, chỉ có thể nhìn một núi đồi đầy cây cỏ nộn nôn mà chảy nước miếng. Cho tới bây giờ thì trưởng thành không ít, nhưng gầy nhiều, quả thực chỉ còn lại xương bọc da. Không được! Nếu đã xuống nhân gian một chuyến, ta dù thế nào cũng phải ăn cho đầy một bụng ham thích.” Hắn vừa nói, một bên quay đầu lại, đem cái mõm dài hấp một phát, cấp một máng hoa quế trư hết sạch.

Vài cái đầu heo đứng thẳng dựa lên tường một lần nữa rồi lại nằm phục xuống, chúng nó rất hoài nghi, có thật là trư không? Không phải là trâu đội da lợn đến ăn vụng chứ? Trư căn bản là không có to lớn đến vậy? Nhất là đây lại trong vương phủ, cái thứ kia làm loạn ở đây vương gia thích ăn thịt trư căn bản sẽ không cấp cho cái cơ hội này.

Y không phải tự xưng yêu tinh sao? Là yêu tinh thì hẳn là sống rất lâu rồi, vừa rồi hình như hắn cũng từ trên trời hạ xuống. Ý nghĩ giản đơn của chúng bắt đầu tin tưởng đây nhất định là tổ tông yêu tinh của loài heo, bọn nó đơn thuần bừng bừng nhiệt huyết cho rằng lão tổ tông từ trên trời hạ xuống, để cứu chúng thoát ra khỏi bể khổ, tin tức này lập tức theo ngôn ngữ đặc biệt của loài heo truyền khắp các chuồng, tiếng heo kêu rầm rộ, đinh tai nhức óc.

Nhiếp chính vương đang ở chòi nghỉ mát vui thú hưởng thụ sủi cảo thịt heo nhỏ bé tinh xảo, vừa uống rưọu vừa ăn nhàn nhã, bấy giờ bị hai tiếng heo kêu như sấm khiến cho giật mình, ngã khỏi ghế gỗ lim tinh xảo, làm mất cả hình tượng nhiếp chính vương ưu nhã cao quý anh minh thần võ. Tô vương gia hổn hển quát lớn: “Đi nhìn xem, chuồng heo phát sinh chuyện gì, heo mà cũng muốn tạo phản hả? Tạo phản cũng vừa lúc, giết mấy con đến đây, vừa lúc bản vương đang thèm thịt lợn sữa”

Vương gia tức giận, một tên lính hầu vội vàng cuống cả lên đi nhận nhiệm vụ, chạy đến chuồng heo kiểm tra sự tình.

Hai tiếng rống kia không chỉ gây kinh động đến vương gia, mà còn làm kinh động đến hội nuôi heo đang ngồi trong phòng uống trà, bọn họ nuôi heo nhiều năm thế, chưa bao giờ thấy tình huống này cả. Thế là đều chạy đến, hai mặt nhìn nhau nói: “Có chuyện gì vậy? Không phải lũ heo tụ tập tạo phản đó chứ?” Nói xong cũng nhịn không được nở nụ cười, thầm nghĩ nếu heo mà phản động thật, chúng ta cũng không thể nhàn nhã mà ngồi đây ăn thịt heo, đây cũng không phải là nuôi lợn rừng.

Thế nhưng tiếng rống to như vậy, là sự thật không thể bỏ qua được, vương gia đã bỏ ra số tiền lớn mời bọn họ, chỉ để nuôi heo, giờ lại gặp phải chuyện không tốt thật không có mặt mũi nhìn người. Thế là mọi người đều hướng chuồng heo bước đi, mà tiếng bước chân của bọn họ tự nhiên rơi đến tai của Chu Chu. Dưới tình thế cấp bách mà biến về nhân dạng chắc là không còn kịp rồi, hắn tại thời điểm mấu chốt thì lại rất chậm rất ngu a.

Chu Chu tới lúc gấp rút không thể nghĩ ra cách nào khác, hắn to lớn như vậy ở một chỗ chuồng heo thì thật dễ thấy, kể cả có bị che mắt cũng có thể cảm thụ được hắn không giống bình thường. Đang lo lắng, bỗng nhiên thấy đối diện có một chuồng bò, Mấy cái đầu trâu tại chuồng nhàn nhã đi tới đi lui, một bên ve vẩy cái đuôi. Hắn ngực vui vẻ, bốn vó, khởi bay lên không bay qua lan can chuồng heo, trong nháy mắt tựu vào chuồng bò, tìm một nơi ẩn mật mà ẩn nấp.

Bởi vậy khi mà hội nuôi heo chạy tới, hơn 11 chuồng heo ngoại trừ vài cái đầu heo đang bất tỉnh, không có chút dị trạng nào. Mấy người lắc đầu, toan quay trở về, gã lính được Tô Phi Hồng sai đến chạy tới, không dừng lại đã reo lên: “Vương gia lệnh cho ta tới hỏi một chút, vừa rồi có chuyện gì vậy? Heo muốn tạo phản sao? Được rồi, ngài nói ngài muốn ăn khảo lợn sữa liễu, đêm nay các ngươi chọn một con heo tốt cấp trù phòng làm thịt.”

Những người đó mang đáp ứng rồi. Chu Chu tại chuồng bò lý nghe, không khỏi tức giận, thầm nghĩ nhà này thật độc ác, thích ăn thịt heo còn chưa đủ, lại còn muốn ăn thịt lợn sữa. Hắn nảy sinh tức giận trong lòng, đã nghĩ muốn nhìn xem cái gia khoả ác độc kia hình dạng ra sao, liền quay đầu nhìn ra, đúng lúc gã lính cũng đang hướng chuồng bò mà liếc mắt, thế là thôi, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Cái gã lính thần kinh thật kiên cường dẻo dai, nếu là người bên ngoài, thấy đầu trư không sai biệt lắm so với đầu ngưu, chỉ sợ bất tỉnh nhân sự. Ngược lại, hắn không có, không chỉ không có, trái lại chỉ “Ngao” lên một tiếng, nhảy dựng lên nói: “Yêu quái a, đánh, mau đánh yêu quái, con bà nó khẳng định là con heo thành tinh, mau đánh a.”

Hắn hô to gọi nhỏ kêu đánh, Chu Chu cũng kinh hoàng, hắn biến trở về nguyên hình kỳ thực đã có chút lo sợ bất an, cũng chỉ vì cố chấp với mĩ thực mà khiến hắn lớn mật biến nguyên hình, hôm nay nghe nhân gia muốn đánh hắn, hắn trăm triệu lần không dám thi ra pháp lực để phản kháng, huống chi đây dường như là phủ đệ của một nhà giàu, vạn nhất có nữa nào là tăng nhân đạo sĩ, chắc chắn không có phần thắng. Bởi vậy nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới trước khi hạ sơn Ngưu ca có dặn, gặp phải nguy hiểm chạy trốn là thượng sách. Thế là hắn một thân to lớn nhảy ra, kêu cũng không kêu lên tiếng, vội vàng chạy tới phía tiền viện. Nhảy lên đi ra ngoài, thời gian còn không có cho hắn thương cảm bọn tử tôn trong chuồng heo.

Dường như trên trời đánh một đạo cự lôi, hơn mười mặt tường đổ sập như sóng triều, phát sinh âm thanh như biển động. So với hai tiếng rống trước chỉ có hơn chứ ko có kém.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.