Hôm nay là giáng sinh, Voldemort có việc ra ngoài vào buổi tối, hắn nhìn mèo nhỏ đang yên lặng ngủ trong ổ rồi rời đi.
Alva – vốn đang ngủ – mở to mắt nhìn cửa phòng, nó đứng dậy ưỡn người tạo thành một đường cong xinh đẹp, đi đến cửa sổ nhảy ra ngoài.
– ——————-
Harry đang vô cùng buồn bực, mụ Umbridge đáng ghét kia luôn tìm cách phạt cậu. Hôm nay mụ ta lại vì cái lý do “cậu nói dối” mà bắt cậu chép phạt trăm lần câu “tôi không nói dối”. Cây bút kia có một hắc ma pháp, tạo thành vết thương trên tay mỗi khi cậu viết.
Cậu trốn khỏi lâu đài, lang thang trong Rừng Cấm. Nhớ lại lời giáo sư Trelawney nói, cậu sẽ đổi phe? Đổi đến đâu? Hiện tại mọi người đều nói cậu bị điên, ngay cả Ron cũng nghĩ vậy. Chỉ có hiệu trưởng Dumbledore tin cậu, làm sao cậu có thể phản bội lại ông ấy được.
Harry càng đi, ánh sáng càng tối. Đến khi cậu phát hiện, thì cậu đã ở sâu trong Rừng Cấm. Chết tiệt! Nếu bị mụ Umbridge biết, chắc chắn mụ ta sẽ nắm chắc cơ hội trừng phạt cậu. Nhưng mà, đường ra ở đâu vậy?
Xoạt!
Harry giật mình quay đầu nhìn, đũa phép trong tay vung lên, một tia sáng nhỏ nhấp nháy xuất hiện. Cậu căng thẳng đi đến nơi phát ra tiếng động, ở đó là một mảnh tối đen, không có gì cả.
Harry thở phào, chắc chỉ là gió thôi, làm cậu giật cả mình. Vừa quay đầu, liền đối diện với một đôi mắt tím. “A!” Harry giật mình kêu lên, trước mặt tối đen, ánh sáng le lói từ đũa phép chỉ có thẻ chiếu sáng một khoảng nhỏ dưới chân.
Trong bóng tối bao trùm, một đôi mắt màu tím sáng rực, đầy ma mị mê hoặc xuất hiện. Đôi con ngươi dựng thẳng, là động vật họ mèo, nhưng mà cậu không biết sinh vật huyền bí nào có đôi mắt tím cả.
Đôi mắt ngày càng tiến gần, Harry nắm chặt đũa phép bất an nhìn chằm chằm nó. Trong đầu nhớ lại những câu thần chú có lực sát thương từng học.
Cuối cùng chủ nhân của đôi mắt cũng xuất hiện trong phạm vi chiếu sáng. Harry khi nhìn thấy nó liền thả lỏng cả người, cậu ngồi bệt xuống đất nhìn con mèo đen nhỏ trước mặt.
Hahaha. Thật là, cậu – một Gryffinor – lại bị một con mèo con nhỏ như vậy dọa sợ. Harry bật cười, mèo nhỏ đã đi đến trước mặt, đang nghiêng đầu nhìn cậu. Harry có ảo giác nó đang đánh giá cậu, và cơ thể cậu cũng theo bản năng mà bất động, mặc nó đánh giá.
Lát sau, mèo nhỏ nhảy lên người cậu, nó ngẩng đầu nhìn mặt cậu. Không đúng, nó đang nhìn vết sẹo của cậu. Harry để yên mặc nó muốn làm gì thì làm, nếu con mèo này có ác ý chắc là bây giờ cậu đã chết rồi.
Mèo nhỏ rốt cuộc động, nó trèo lên vai, dùng hai chân trước tì vào đầu cậu, đứng lên bằng hai chân sau. Cái mũi hồng nhạt ngửi ngửi, sau đó nó vươn lưỡi liếm lên vết sẹo tia chớp của cậu.
Harry cảm thấy vết sẹo đột nhiên rất đau, nhưng cơ thể cậu lại không thể cử động, cứ như bản thân vừa mới bị cho một bùa hóa đá vậy. Mèo nhỏ vẫn đang liếm vết sẹo.
Cơn đau bắt đầu giảm bớt, lát sau, Harry chỉ còn cảm nhận được đầu lưỡi ấm ấp, cùng với những chiếc gai trên đó. Một lát sau, mèo nhỏ ngừng lại, nó nhảy khỏi vai cậu, kêu lên một tiếng rồi bước đi.
Thấy Harry còn ngơ ngác, nó lại kêu thêm tiếng nữa. Harry nhìn nó, mèo nhỏ nhìn về phía trước rồi lại nhìn cậu, kêu một tiếng. Có lẽ nó đang kêu cậu đi theo, Harry nghĩ vậy.
Cơ thể đã cử động được, Harry đứng lên vẫy đũa, đã tới giờ giới nghiêm. Cậu biết hiện tại cậu nên quay về lâu đài, nhưng không hiểu sao, đầu cậu lúc này lại tràn đầy giọng nói của giáo sư Trelawney.
“Cậu bé sống sót đổi phe.” “Cậu bé sống sót được dấu hiệu lần nữa.”
Và cơ thể cậu đã tự quyết định thay lý trí, cậu cất bước đi theo mèo đen nhỏ. Hướng đó, là nơi sâu nhất trong Rừng Cấm.