Sáng hôm sau, Nhi không có đi học, đang ngồi trong phòng với mớ snack thì tin nhắn điện thoại.
*Teng teng*
Cô cầm lên rồi giật mình, tin nhắn đến từ “Đồ máu lạnh”, đó là Khánh tại vì anh ta lúc nào cũng hầm hầm không cảm xúc nên Nhi đặc cho cái biệt danh máu lạnh.
– Gì vậy ta sao bữa nay lại nhắn tin. – Nội dung tin nhắn làm Nhi càng bất ngờ “ Ra trước cửa, tôi có chuyện cần nói”. – Gì đây không biết? – Nhi đứng dậy bước ra cửa. – có chuyện gì? – Nhìn Khánh mà nói.
– Tôi xin lỗi. – Đang đứng dựa người vào tường, Khánh đứng thẳng dậy, nghiêm túc, cuối đầu.
– Về chuyện gì? – Nhi khó hiểu, không biết tự nhiên anh lại xin lỗi.
– Về chuyện hôm qua. Tôi hơi kích động xin lỗi cô.
– À… à..Không có gì đâu.
– Tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Đúng như cô nói không thể chỉ dựa vào mỗi cây kẹp để tìm người vậy.
– Không đâu, sẽ tìm được mà. Tại hôm qua tôi chỉ buộc miệng nói vậy thôi. Chỉ cần anh cố gắng tôi tin anh sẽ tìm được thôi.- Nhi nhìn Khánh mĩm cười động viên.
– Cảm ơn cô. Tôi cũng mong sẽ tìm được – Khánh ngừng lại câu chuyện, rồi lấy trong túi áo ra một chai thuốc nhỏ. – Cầm đi.
– Gì vậy? Anh đưa tôi chi? – Nhi nhìn chai thuốc ngỡ ngàng.
– Đưa tay đây. – Khánh không đợi Nhi đưa mà với lấy tay cô rồi kéo tay áo lên. Những vết bầm to tướng, được giấu dưới lớp áo dài tay.
– Anh làm gì vậy – Nhi hoảng hốt la lên.
– Bị như vậy mà còn cố giấu sao? – Mặt Khánh lại lạnh đi.
– Sao… sao anh biết? – Rút tay lại rồi kéo tay áo xuống.
– Mấy hôm nay cô cử động không bình thường.
– Suỵt… Đừng nói với Vy nhe. – giơ ngón tay đặt lên môi.
– Được rồi! Cầm rồi thoa hằng ngày đi sẽ mau khỏi thôi.
– Tin được không? – Nhi cầm chai thuốc xoay qua xoay lại coi kỹ lưỡng.
– Không tin thì đừng dùng.
– Được rồi. Cảm ơn anh.
– Còn một chuyện nữa. Tôi cũng mong cô tha lỗi cho tui về tất cả những chuyện từ trước tới nay. Tôi đã hiểu lầm và cư xử quá đáng với cô…. – Khánh cố nói rõ tất cả những hiểu lầm của anh về Nhi, nhưng Nhi cắt lời và cười với Khánh.
– Anh quên những chuyện đó đi. Tạm biệt. Cảm ơn vì chai thuốc. – Nhi quay lưng đi vào. Khánh nhìn theo hình ảnh trong quá khứ lại hiện về nụ cười đó, câu nói đó anh đã từng thấy và từng nghe.
“ Giống quá… thật sự rất giống… Em đang ở đâu? Có còn nhớ đến tôi không?” Khánh thấy lại cô bạn lúc bé của mình từ Nhi, anh cứ đứng thẩn người.
******
Tối hôm đó, Nhi đứng trước nơi học đợi Hoàng Khánh vì Thanh Vy mệt nên không đi cùng. Ngoài trời tối ôm, trường không một bóng người đã rất trễ rồi nhưng Khánh vẫn chưa tới. Nhi đang nổi khùng lên vì vừa sợ vừa tức đây. Mặt đầy giận giữ phùng môi trợn mắt lảm nhảm một mình.
– Lát đến thì biết tay tui. Giờ là giờ nào mà còn chưa tới.
Vừa lảm nhảm Nhi vừa trông đứng trông ngồi, bỗng nhỏ nhìn ra phía cửa thấy Ngọc Anh vẫn chưa về, hình như đang chờ bạn. Bỗng Nhi phát hiện có một đám thanh 3 người đang tiến về phía Ngọc Anh.
– Này cô em xin đẹp! Làm gì đứng đây một mình khuya vậy. Để anh đưa về nhà giùm cho. – Vừa nói vừa tiến gần tới Ngọc Anh.
– Tôi đang đợi bạn, tránh ra giùm. – Ngọc Anh thấy bực mình bởi lời chọc ghẹo.
– Làm gì lạnh lùng vậy em. Nhưng anh thích. – Hắn tiếng đến nắm lấy tay Ngọc Anh. Lúc này gương mặt cô ta lộ vẻ lo sợ.
– Mấy anh muốn làm gì? Tôi… tôi la lên đó.
– La đi em. Càng to càng tốt. – Hắn kéo Ngọc Anh gần hắn hơn. Cô ta đang rất hoãng sợ. Vừa lúc đó bạn cô ta chạy xe đến, Ngọc Anh vội la lớn cầu cứu.
– Cứu mình với. Cứu mình – Nhìn về phía nhỏ bạn của cô ta, nhỏ đó dừng xe nhìn về phía Ngọc Anh, thì tên cầm đầu đang cầm tay Ngọc Anh ra hiệu cho 2 thằng đi cùng đến xử luôn, nhưng bạn của Ngọc Anh đã rồ ga chạy đi mất. Ngọc Anh trông theo tuyệt vọng, rồi cô quay qua tên cầm đầu.
– Bạn tôi đi báo công an rồi. Mấy người khôn hồn thì biến đi.
– Công an sao? A…. Anh sợ quá – Tên cầm đầu nói với vẻ bởn cợt.
– Tôi không đùa đâu. Họ sẽ tới nhanh thôi.
– Anh chấp! Họ đến là quá muộn rồi cô em à. – Kéo và đè Ngọc Anh xuống vào bãi cỏ gần đó.
– Thả tôi ra! – Ngọc Anh cố vùng vẫy.
Thấy tình huống nguy cấp Linh Nhi liều mạng xông ra, nhưng chưa kịp thì phía Ngọc Anh đã có tiếng la hét dữ dội của một cô gái, kèm theo tiếng cây đánh *Bịch… Bụp*
– A..AAAAAAAA! Bảo Hân chạy thẳng về phía đám người đó cầm một cành cây to quơ túi bụi – Mấy người tránh ra. Tránh ra.
Bọn người đó do không đề phòng nên trúng mấy đòn cây rồi té ra. Nhân lúc đó Bảo Hân kéo Ngọc Anh đứng đậy và để cô ta nấp sau lưng. Hân giơ cây về phía bọn đó thủ thế.
– Mấy người lùi lại. Không dừng trách tui.
– Ôi… Lại một em xin đẹp nữa. Hôm nay trúng mánh rồi. – bọn đó vừa cười đùa vừa không ngừng bước tới.
– Lùi lại… Tôi nói Lùi… lại. – Giọng Bảo Hâm lộ rõ sự rung sợ cô lui dần về phía sau. Bọn đó đắt chí và càng hùng hỗ.
– Sao vậy em. Không cần sợ anh không làm đau em đâu mà.
Tình huống này làm Linh Nhi sựt tỉnh liều ra đó cũng chẳng giúp được gì. Cô gọi cho tổ bảo vệ và làm gì đó với nụ cười ma mị. Nhi tìm một cành cây và tạo cho mình một hình tượng đầy giang hồ rồi hầm hổ bước về phía đó.
– MẤY THẰNG KIA. – Mấy thằng đó giật mình quay lại.
– Nữa à! Hôm nay đông vui nhỉ.
– Tránh xa bọn họ ra. Mầy giám đụng đến họ là mầy tới số rồi. – Vừa nói vừa ra hiệu cho Bảo Hân và Ngọc Anh tiếng về phía mình.
– Em này mạnh miệng nha.
– Tao Không đùa đâu. – Nhi có vẻ tỉnh. – Tao đã báo bảo vệ rồi không lâu đâu.
– Em lại tính hù tụi anh à! – Mấy thằng đó cười nhết mép.
– Không tin sao? Được thôi – Nhi giơ 3 ngón tay lên và khép lại từ ngón theo tiếng đếm, đám thanh niên cũng rung sợ trước vẻ bình tĩnh của Nhi – Ba… Hai… Một.. Họ tới rồi. – Nhưng vẫn không có gì, bọn chúng bật lên cười.
– Đâu… Đâu anh không thấy. – Nhi không nói gì chỉ cười điểu một cái thì từ phía xa tiếng cồi bảo vệ vang lên, bọn thanh niên hoảng sợ quay đầu bỏ chạy. Nhi mĩm cười đắt chí.
Rồi một tình huống nằm ngoài tầm kiểm soát xảy ra. Tiếng còi bảo vệ được thay bằng tiếng chuông điện thoại * Từng… tứng… tưng*. “ Thôi chết, ai gọi cho mình lúc dầu sôi lửa bỏng này chứ? Chết tiệt”, biết mánh khóe bị bại lộ Nhi quay đầu kéo theo 2 người kia bỏ chạy. Bọn thanh niên cũng biết mình bị lừa đó không phải là âm thanh từ còi bảo vệ, mà là âm thanh từ trong điện thoại Nhi đã đặt gần đó vang lên, bọn chúng quay lại đuổi theo. Ba cô gái đang cố hết sức chạy thì Ngọc Anh vì quá hoảng loạn cô ta không kiểm soát được té nhàu ra, trong khi chúng đuổi theo gần kề, trước tình huống đó Nhi đổi hướng tay cầm cành cây lúc nãy chạy ngược về phía bọn thanh niên. Cô ra sức quơ cây ngăn chặn họ, với sức lực yếu ớt chẳng được bao lâu nhưng cũng đủ cho Ngọc Anh đứng dậy và chạy tiếp. Tình hình đã ổn Nhi phi cả cành cây về phía bọn chúng rồi bỏ chạy, nhưng không đủ để thoát Nhi quăng luôn cả đôi giày để cản đường. Chạy được một khoảng cách an toàn thì cuối cùng bảo vệ cũng đến Nhi thở phào nhẹ nhõm. Bọn thanh niên dù bỏ chạy nhưng vẫn bị bắt giữ. Nhi, Ngọc Anh, Bảo Hân được đưa về phòng bảo vệ để đảm bảo an toàn.
– Này bà không sao chứ? – Bảo Hân hang hỏi Ngọc Anh, trong khi cô ta đang hoảng sợ tột cùng.
– Máu… máu. – Ngọc Anh giọng rung rung nhìn về phía tay Nhi, cánh tay đã chảy máu từ khi nào máu nhiễu đợp đợp xuống sàn.
– Sao thế. – Bảo Hân nhìn theo hoảng hốt. Bây giờ Nhi mới phát hiện ra là mình chảy máu, Nhi giơ cách tay lên xem xét thì ra là nó đang bị tét một đường dài, cô quay sang trấn tỉnh Hân, và Ngọc Anh.
– À!… Không sao đâu. Đừng lo, chỉ là vết thương nhỏ. Chắc lúc nãy cầm cành cây sơ ý ấy mà. – Nhi lấy miếng vải có sẵn băng bàn tay đang chảy máu lại.
– Không sao thật chứ Nhi? – Bảo Hân hỏi lại.
– Rồi… rồi. Không sao. Lo cho cô ta đi. – Nhi nói rồi Chỉ về Ngọc Anh.
Mười lăm phút sau, khi Ngọc Anh đã lấy lại bình tĩnh, lúc này mới nhận ra hai người vừa cứu cô ta là Nhi và Hân.
– Là… là 2 người sao? – Ngọc Anh hỏi trong sững sờ.
– Chứ cô nghỉ là ai? Là bạn cô chắc. – Nhi nói với giọng lạnh tanh.
– Sao 2 người lại cứu tôi.
– Chỉ là thấy cô gặp nguy nên cứu thôi. Chứ không phải bỏ chạy như ai kia.
– Bỏ chạy – Ngọc Anh nhớ lại chuyện lúc nãy, bạn cô đã quay đầu bỏ đi khi cô cần cứu giúp. Nhưng vẫn cố đặt niềm tin. – Không phải đâu. Cậu ấy đi gọi cảnh sát thôi.
– Báo cảnh sát? Đã bao lâu rồi mà vẫn chưa thấy ai. Đừng tự dối mình nữa.
– Không phải mà! – Ngọc Anh cuối đầu buồn bả.
– Tôi biết họ không thật lòng chơi với cô, họ chỉ vì gia thế của cô thôi. Cô cũng biết mà đúng không? Sớm tỉnh lại đi là vừa.
– Nhi bà đừng nói vậy? – Hân can ngăn và đến bên an ủi Ngọc Anh. Thế nhưng cô ta lại đẩy Hân ra.
– Đừng giả bộ tốt bụng. Tôi không cần. – Ngọc Anh mặt lạnh ngắt đi ra cửa và bắt taxi đi về. Bảo Hân nhìn theo buồn bã. Nhi nhìn theo Ngọc Anh rồi nói với Hân.
– Đừng trách cô ta! Chỉ tại cô ta quá sốc thôi. Bà cũng về đi tối rồi đó.
– Ừnh. Còn bà?
– Lát có người đón tôi. Bà về trước đi.
– Ừmh – Hân khẻ gật đầu, cô cũng ra về, ở đó chỉ còn mỗi Nhi.
Nhi bắt đầu nổi khùng nữa, nhỏ nghiến răng kẹo kẹo.
– Đã giờ này rồi mà còn chưa tới. Anh ta đang ở cái xó xỉn nào. Anh chết chắc rồi.
Tính lấy điền thoại gọi hói thúc Khánh thì khi cho tay vào túi nhỏ mới sửng người phát hiện điện thoại không còn. Nhi quên là cô đã dùng điện thoại để dọa bọn thanh niên lúc nãy và giờ không rõ tung tích.
– Chết rồi! Vậy sao anh ta biết đường tìm mình. – Nhi nói rồi đứng dậy, ra cổng trường đón Hoàng Khánh.
5 phút sao, Khánh xuất hiện Nhi vẫy tay gọi.
– Nè tôi ở đây.
Khánh cho xe về hướng Nhi ngạc nhiên hỏi:
– Sao cô lại ở đây? – Khánh xuất hiện với chiếc xe đạp cà tàn, và mồ hôi nhể nhải.
– Đừng có hỏi tôi. SAO GIỜ NÀY ANH MỚI TỚI? – Nhi hét vào tai Khánh, cho hả cơn giận nãy giờ, rồi chợt nhận ra bộ dạng khánh và cả chiếc xe nữa, Nhi hỏi: – Ủa! Mà anh sao thế, xe anh đâu?
– Tôi gặp chút chuyện thôi. – Rồi Khánh nhìn Nhi chân đất, quần áo sóc sếch. – Có chuyện gì xảy ra với cô.
– Ơ… không có gì đâu. – Nhi cố chỉnh chu lại quần áo, thì bất ngờ Khánh chụp lấy cánh tay cô.
– Cô sao vậy? Nói cho tôi biết có chuyện gì? – Khánh tỏ vẻ lo lắng, trước bàn tay được quấn sơ sài một mảnh vải đầy máu.
– Không có gì đâu. Anh… Anh làm tôi đau đó.
– Tôi xin lỗi! – Khánh buông tay Nhi ra rồi lùi lại mặt lạnh ra – Cô đừng có giấu. Nói thật đi.
– Tôi nói là không xảy ra chuyện gì mà?
– Còn không nói. Được thôi. Tôi sẽ nói với bạn của cô là cô đang bị thương– Khánh lấy chuyện lúc sáng Nhi bảo không được cho Vy biết chuyện cô bị thương do bữa bị chặn đánh ra dọa.
– Anh… Anh hay lắm. – Nhi phải chịu thua rồi kể lại hết mọi chuyện.
Bla…..bla một lúc lâu mới xong.
– Rồi đó. Vừa lòng anh chưa. Mà lát nữa anh cứ nói là tại tui bất cẩn nên bị vầy đừng nói gì hết.
– Được rồi. Vậy giờ tôi chở cô về.
– Ừ! Về thôi. – Nhi định bước đi thì khánh ngồi xuống trước Nhi. Anh cởi đôi giày trong chân ra và đặt về phía Nhi.
– Mang vào đi! Cô tính đi vầy về nhà à?
– Ơ! Không cần đâu? – Nhi trố mắt nhìn Khánh.
– Cô cứ mang đi! – Tay Khánh nâng đôi bàn chân Nhi lên cho vào giày.
– Ơ tôi tự mang được. – Nhi đỏ cả mặt “sao anh ta cứ ân cần thế này”.
– Được rồi. Về thôi. – Khánh đứng dậy ra dắt xe.
Màn đêm thật đẹp, 2 con người tình tan trên chiếc xe đạp. Đường vắng tanh nhưng Nhi cảm giác thật an toàn, thật ấm ấp, phía sau bờ lưng cao rộng, cả đôi giày quá khổ nữa. “Mình không thích anh ta đâu hé”.