“Tôi tưởng chỉ có màu đen mới phai màu.”
Trương Mẫn há hốc mồm đứng trước chiếc máy giặt vừa máy xả hết một đợt nước màu hồng, bên trong có không ít quần áo của Triệu Phiếm Châu, đều bị chiếc áo thun màu đỏ anh tùy tiện ném vào làm ảnh hưởng, hư hỏng có nặng có nhẹ. Tệ nhất là chiếc áo sơ mi màu trắng mà Triệu Phiếm Châu thích, bị nhuộm thành nhiều mảng màu hồng, trông còn khá đều màu, giống như bộ lọc trong não của nhân vật chính truyện tranh khi mới yêu. Đây vẫn là chuyện nhỏ, vấn đề là ngày mai Triệu Phiếm Châu phải tham gia một cuộc thi quan trọng, cần mặc áo sơ mi để tham gia, đương nhiên là chiếc áo đáng thương kia bây giờ đã nằm trong máy giặt, mà trời cũng đã khuya, các cửa hàng đều đã đóng cửa, ra ngoài mua nhất định không kịp. Triệu Phiếm Châu đứng đối diện với Trương Mẫn, bộ dạng một lời khó nói hết, đắn đo hồi lâu mới lên tiếng: “Quần áo đỏ cũng rất dễ phai màu, lần sau… Đừng quên nữa.”. ngôn tình hài
“Xin lỗi.” Trương Mẫn có chút xấu hổ, có trời mới biết chiếc áo sơ mi kia của Triệu Phiếm Châu đã thành ra thế nào rồi, anh biết ngày mai cậu phải mặc nó đi thi đấu, nên tối nay mới muốn giặt lại, hy vọng ngày mai cậu có thể sạch sẽ chỉnh tề, cho dù chỉ giúp được Triệu Phiếm Châu một phần ngàn cũng tốt. Bây giờ giúp không thấy đâu, ngược lại còn khiến cậu bận hơn, anh áy náy, sợ Triệu Phiếm Châu sẽ vì vậy mà nổi giận với mình. Gần đây quan hệ giữa hai người rất tốt, sau hôm ở công viên giải trí đó, Trương Mẫn cảm nhận được rõ ràng Triệu Phiếm Châu trở nên gần gũi hơn nhiều, đôi khi còn biết nói đùa, lúc xem mấy bộ phim đẫm máu trong bữa ăn thỉnh thoảng cũng dành thời gian trò chuyện với anh, trông có sức sống hơn hẳn. Anh sợ Triệu Phiếm Châu sẽ cảm thấy anh vô dụng, cảm thấy anh làm gì cũng tệ, rõ ràng anh còn chưa tốt nghiệp đại học đã đạt được nhiều chứng chỉ như chứng chỉ hành nghề chứng khoán, chuyên gia tính toán gì đó, loại này vừa nghe liền biết cần hao tổn rất nhiều tế bào não, nhưng đứng trước mặt người mình thích, chân tay vụng về không biết “quần áo màu đỏ cũng sẽ phai màu” là một chuyện vô cùng kém cỏi, anh cơ hồ không ngẩng đầu lên nổi, tự trách bản thân sao lại ngu ngốc như vậy.
Nhưng Triệu Phiếm Châu hoàn toàn không có ý trách anh — Cảm tạ trời đất, cậu không hề tỏ ra mất kiên nhẫn hay tức giận, nếu không anh không biết phải làm sao để tha thứ cho bản thân — Cậu phiền muộn thở dài, có chút lo lắng: “Không sao, đến cả Einstein cũng không biết hết mọi thứ. Nhưng tôi chỉ có chiếc áo sơ mi trắng này, anh có áo sơ mi trắng không? Ngày mai cho tôi mượn mặc một chút được không?”
Trương Mẫn vội vàng nhớ đến tủ quần áo của mình, giống như tìm được cọng rơm cứu mạng, dùng sức gật đầu: “Có! Cậu tìm thử trong tủ quần áo của tôi đi, chắc là không khó tìm đâu. Tôi sẽ đem quần áo mới giặt vào mấy sấy khô, mấy bộ quần áo nhuộm màu ít vẫn có thể cứu được.”
Triệu Phiếm Châu bị dáng vẻ hiên ngang lẫm liệt của anh chọc cười, giống như việc anh tiếp tục giặt quần áo không phải là việc nhỏ, mà là anh dũng ra chiến trường cứu người vậy. Cậu dùng vai huých vào người Trương Mẫn: “Không sao, đúng lúc tôi vẫn chưa có bộ quần áo nào màu hồng.”
Trương Mẫn thế này có thể nói là được cứu sống bởi lòng từ bi khoan dung, miễn cưỡng buông trái tim đang treo cao xuống, tiếp tục công việc. Nhưng khoảnh khắc Triệu Phiếm Châu ôm áo sơ mi trắng của anh bước ra, trái tim đáng thương chịu đủ tra tấn lại bị treo lên lần nữa.
“Tôi nhìn thấy hộp đèn xông tinh dầu tôi tặng anh ở trên đầu giường, khá nặng đó, anh để gì trong đó vậy?” Triệu Phiếm Châu lơ đãng hỏi, cậu đang cởi áo thun trên người để thử xem áo sơ mi có vừa không, cơ thể xinh đẹp cứ như vậy không hề phòng bị xuất hiện trước mặt Trương Mẫn, đường cong uyển chuyển, làn da trắng nõn, mạnh mẽ mở rộng theo động tác của cậu. Trương Mẫn cố gắng lắm mới ngăn bản thân không che mắt lại giống như mấy cô gái nhỏ, lại bị câu hỏi của Triệu Phiếm Châu làm cho nghẹn lời, vội vàng vận hành bộ não thông minh của mình để tìm câu trả lời.
Thật ra anh có thể nói dối, tùy tiện nói gì đó cũng được, Triệu Phiếm Châu cũng sẽ không thật sự muốn biết bên trong có gì, đây chỉ là một câu hỏi xã giao bình thường mà thôi, nhưng Trương Mẫn không muốn gạt cậu, một câu cũng không muốn, anh có thể cố gắng che giấu tâm ý của mình đối với Triệu Phiếm Châu, nhưng anh không muốn xem thường vấn đề này.
Vì vậy anh đóng nắp máy giặt lại, quay sang Triệu Phiếm Châu, thanh âm rất nhẹ, vẻ mặt nghiêm túc: “Bên trong… Có những món đồ của người tôi thích, không đáng giá là bao, nhưng tôi muốn giữ lại làm kỷ niệm.”
Triệu Phiếm Châu dường như hơi bất ngờ đối với đáp án đau lòng này: “Hả? Tôi chưa từng nghe anh nhắc đến cô ấy.”
Tôi đã nhắc đến rồi, nhắc đến trong mỗi một câu chữ tôi nói với cậu. Trương Mẫn trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng không dám nói ra, anh từng nghĩ đến việc tỏ tình, nhưng đây không phải là một thời điểm tốt. Dù sao ngày tháng của bọn họ còn dài, thời khắc quan trọng để cậu biết tâm tư của anh không phải là một đêm giặt hỏng quần áo của cậu, anh không dám mạo hiểm, cũng không đành lòng để một chuyện quan trọng như vậy tùy tiện phát sinh.
“Vậy sao.” Trương Mẫn thu lại suy nghĩ, cố gắng tiếp lời: “Có thể là tôi hiếm khi nhắc đến thật, khi nào có cơ hội tôi sẽ tâm sự với cậu về người đó.” Trương Mẫn nói xong, do dự một chút rồi bổ sung thêm: “Tôi rất thích người đó.”
“Được, tôi cũng rất tò mò.” Triệu Phiếm Châu vừa nói vừa cài chiếc cúc cuối cùng, cơ thể Trương Mẫn nhỏ, chiếc áo sơ mi vừa vặn với anh mặc trên người Triệu Phiếm Châu lại có chút buồn cười, bả vai bó sát, điều này khiến cho bạn cùng phòng vốn đã anh tuấn càng thêm gợi tình, giống như một người làm công việc ấy, mặc quần áo mà bạn chỉ định để mây mưa với bạn, mà Trương Mẫn chỉ vừa nhìn thoáng qua liền xác định anh sẽ vì bộ dạng này của Triệu Phiếm Châu mà cứng đến phát đau.
“Hình như… Không vừa lắm?” Trương Mẫn lè lưỡi nói, ánh mắt không nhịn được lướt trên chiếc cổ mảnh mai của Triệu Phiếm Châu.
“Thật ra thỉnh thoảng màu đồ màu hồng cũng không phải không thể.” Triệu Phiếm Châu nhún vai: “Mong là ngày mai có thể.”
Hôm sau Triệu Phiếm Châu mặc chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt tạm biệt Trương Mẫn, Trương Mẫn đứng trước cửa vẫy tay, trong lòng ngoại trừ cảm thấy có lỗi còn có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ quái, thế này rất giống một người chồng mới cưới cùng người vợ vụng về. Một người tỏa sáng như Triệu Phiếm Châu, hôm nay ăn mặc đặc biệt như vậy là bởi vì anh, bởi vì anh đã giặt quần áo cho cậu trong căn nhà chung của hai người, chiếc áo sơ mi màu hồng này là từ tay Trương Mẫn mà ra, giống hệt với bong bóng tình yêu màu hồng của anh.
Trương Mẫn thấy thời gian vẫn còn sớm, đột nhiên nhớ tới tuần này bận chiếu cố Triệu Phiếm Châu “đau khổ” vì mất bạn gái, quên báo cáo tiến độ luận văn cho giáo sư, tâm tình vui vẻ mang theo máy tính chuẩn bị đến trường một chuyến. Anh ung dung ca hát, tận hưởng cảm giác ấm áp của ánh mặt trời chiếu vào mặt, hương thơm đầu thu, mùi nước giặt quần áo thoang thoảng trong phòng, thật thân mật và ôn nhu lạ thường.
Đáng tiếc tâm trạng tốt của anh đã bị phá hỏng bởi một người mà anh không bao giờ muốn gặp, là người em họ đã đánh cắp số liệu của anh, thay thế anh trong dự án mà anh vẫn luôn theo đuổi, rồi lại chạy đến báo cho cha anh biết về tính hướng của anh, có vẻ như mới từ thành phố B trở về sau cuộc nghiên cứu về dự án đánh cắp kia không lâu, đen đi không ít, nhưng cũng không đen bằng một nửa lòng dạ của cậu ta.
Trương Mẫn không muốn tranh cãi với loại người này, muốn cách xa một chút nhưng bị gọi lại, chỉ đành nhẫn nại đi đến trước mặt người nọ.
“Anh họ, đã lâu không gặp.”
“Đúng là lâu thật, từ lúc cậu trộm dự án của tôi đến nay cũng gần ba tháng rồi.” Trương Mẫn ngay cả mỉm cười cũng lười, sắc mặt u ám.
“Em nghe nói anh sống không tốt lắm, chú đuổi anh ra ngoài sao? Hôm đó em chỉ thuận miệng nói thôi, ai ngờ chú ấy tức giận như vậy, xin lỗi.”
Trương Mẫn buông lỏng nắm tay đang siết chặt: “Tôi sống rất tốt, không có chuyện gì thì mau đi đi, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi.”
“Ồ, xem ra là sống không tệ thật.” Em họ tiến lên từng bước, dùng ánh mắt chán ghét nhìn Trương Mẫn một vòng: “Nghe nói anh đang thuê nhà chung với một tiểu soái ca phải không, có thể không tốt sao, anh còn rất thích nữa là đằng khác.”
“Con mẹ nó.” Trương Mẫn là một người rất có học thức, nhưng giờ phút này lại dễ dàng bị cậu ta chọc giận, trán nổi gân xanh, tay run rẩy: “Cút!”
“Sao đây, dám làm không dám nhận à.” Em họ liếc mắt một cái, trong mắt hiện lên một tia khinh bỉ: “Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới kìa, cậu ta biết anh là gay không? Biết anh là một tên biến thái thích đàn ông không? Biết rồi còn dám ở chung với anh không?”
Trong lòng Trương Mẫn chùng xuống, vội vàng quay đầu nhìn, quả nhiên thấy Triệu Phiếm Châu mặc áo sơ mi hồng nhạt đi về phía bên này, xinh đẹp thuần khiết dưới ánh nắng giống như thiên sứ đang che giấu đôi cánh, còn trong trẻo hơn cả nước cất.
Không thể để cậu biết được. Trương Mẫn lúc này chỉ có một suy nghĩ. Anh nắm chặt tay, dùng hết sức đấm em họ một quyền, đánh ngã cậu ta xuống đất. Không dự đoán được anh họ vẫn luôn yếu đuối lại động thủ với em họ, lập tức nổi điên, đứng dậy lao vào đánh nhau với Trương Mẫn, tình huống hỗn loạn, đến khi Triệu Phiếm Châu chạy đến dùng đầu gối đánh vào bụng cậu ta, cậu ta mới ngã xuống đất, trên khóe miệng toàn là máu.
Lần này cậu ta bị Triệu Phiếm Châu đánh không nương tay, xung quanh có rất nhiều người vây xem náo nhiệt, thật mất mặt, ngồi dưới đất phát điên: “Mẹ nó đáng lẽ tôi nên sớm nghĩ đến hai người là người một nhà, đã ở chung một nhà đương nhiên cũng là cùng một loại người! Làm Trương Mẫn có sướng không? Là anh ta cầu xin cậu hay cậu cũng là gay? Hai người sớm muộn gì cũng bị HIV!”
“Con mẹ nó, cậu nói cái quái gì vậy!” Triệu Phiếm Châu vừa tức giận vừa khó hiểu, muốn xông lên đánh cậu ta nhưng bị Trương Mẫn giữ lại. Cậu quay đầu, vẻ mặt Trương Mẫn rất khó coi, cậu chưa từng thấy qua dáng vẻ này của anh, đột nhiên bị anh làm cho hoảng sợ.
“Đừng để ý đến cậu ta.” Trương Mẫn cúi đầu, giọng có chút khàn: “Chúng ta về nhà… Về nhà đi.”
Triệu Phiếm Châu bị Trương Mẫn kéo đi, nam sinh phía sau còn đang lớn giọng chửi mắng, cậu có thể dễ dàng nhận ra một vài từ, đồng tính luyến ái hay gì đó, lại nhìn đến vết thương trên khóe miệng Trương Mẫn, anh vẫn luôn duy trì trầm mặc, lại không nghĩ đến người lên tiếng trước cũng chính là anh.
“Xin lỗi vì đã gạt cậu.”
“Cho nên… Anh thích nam nhân?” Triệu Phiếm Châu cố gắng làm cho ngữ khí của mình không quá kinh ngạc, cảnh tượng hôm đó bọn họ cùng nhau xem Xuân Quang Xạ Tiết chợt hiện lên, cậu không nói rõ được mình có cảm giác gì, nhưng vô cùng kinh ngạc là thật. Cậu không cổ hủ, cậu từng nghe nói về đồng tính, nhưng không hiểu biết nhiều, đến giờ cũng chưa từng gặp qua, cậu không biết có nên an ủi Trương Mẫn không, anh trông thật, thật khổ sở.
Trương Mẫn dừng bước, lúc ngẩng đầu trong mắt còn đọng lại vài giọt nước mắt, anh khẽ chớp mắt, giọt nước trong suốt liền lăn dài xuống, nở ra một đóa hoa cay đắng trên vạt áo: “Đúng vậy, tôi thích đàn ông, nhưng cậu đừng sợ.”
Trương Mẫn hít sâu một hơi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, thanh âm run rẩy, miệng đắng ngắt:
“Cậu đừng sợ, đừng trốn tôi, tôi sẽ không…”
Trương Mẫn mở miệng, cơ hồ là khóc không thành tiếng, từng chữ đều đang thiêu đốt cổ họng, xé nát tâm can thành từng mảnh, đau đớn tuyệt vọng:
“Tôi sẽ không thích cậu.”