Theo Sở Mộ Hân tiến vào thang máy, Tư Đồ Khắc Tai vẫn một mực im lặng. Sở Mộ Hân không phát hiện, chỉ là nói liên miên về Trọng Phẩm đại ca quan tâm cậu như thế nào, lúc nào cũng cằn nhằn nhắc nhở cậu. Không hiểu sao nghe những lời này Tư Đồ Khắc Tai thấy trong lòng buồn bực, cảm giác thật kì quái. Nhưng có một điều rất rõ là hắn không thích tiểu nam hài dùng loại khẩu khí này nhắc đến người khác trước mặt mình.
“…Tai, Khả Tai, anh có đang nghe tiểu Hân nói không?”
“Là Khắc Tai!! Không phải Khả “
Tư Đồ Khắc Tai không kịp điều chỉnh lại cảm xúc, nhất thời thốt ra lời nói cùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn. Sở Mộ Hân lập tức lập tức nhận ra, khuôn mặt đang vui vẻ thoáng chốc ỉu xìu.
“…Khả Tai tức giận…Có phải vì tiểu Hân nói chuyện liên tục nãy giờ không?”
Tư Đồ Khắc Tai lúc này mới phát hiện ra bản thân khống chế cảm xúc không tốt khiến Mộ Hân ủy khuất liền vội vàng an ủi
“Không phải, tôi không tức giận. Thực sự tôi không tức giận mà”
Thang máy “đinh” một tiếng nhắc nhở hai người đã đến nơi, Sở Mộ Hân liếc nhìn Khắc Tai. Tư Đồ Khắc Tai chỉ cảm thấy trong ánh mắt kia dường như ẩn chứa tia thương tâm nhàn nhạt.
Sở Mộ Hân không nói lời nào bước ra khỏi thang máy. Tư Đồ Khắc Tai sải bước đuổi kịp, đưa tay ra giữ chặt Sở Mộ Hân.
“Mộ Hân, tôi không có giận em, em phải tin tôi “
Không hiểu tại sao chính mình lại để ý đến người mới quen không lâu như vậy, một tiểu nam hài tuy ngoại hình như bao người nhưng hành vi và suy nghĩ lại bất đồng. Trong đầu hắn hiện ra một khát khao muốn cậu lộ ra bộ dáng tươi cười, chỉ vậy mà thôi
Sở Mộ Hân bĩu môi, cái miệng nhỏ nhắn như đang hờn dỗi, nhìn chằm chằm Tư Đồ Khắc Tai vóc dáng cao hơn mình.
“Khả Tai thích mắng người khác! Tính tình xấu! Đồ quỷ sứ đáng ghét”
Rõ ràng đang bị mắng vậy mà hắn nghe thấy những lời này lại cảm thấy thật đáng yêu.Tư Đồ Khắc Tai thò tay gẩy loạn mái tóc Sở Mộ Hân, cậu không nói gì chỉ hừ lạnh một tiếng, lắc mạnh đầu tìm chìa khóa mở cửa.
Vì lo lắng Sở Mộ Hân về nhà muộn không an toàn, Trương Trọng Phẩm dùng chìa khóa mở cửa vào nhà cậu trước. Ngoài việc chờ Sở Mộ Hân tan tầm trở về cũng thuận tiện làm điểm tâm giúp cậu. Y vĩnh viễn không hiểu nổi cách nghĩ của Sở Mộ Hân, rõ ràng cậu sợ người lạ vậy mà lại đi tiếp xúc với một đống người hỗn tạp trong kinh doanh. Đương nhiên, Y cũng tự biết, Sở Mộ Hân biết chính mình so với người khác, dù là khả năng học hiểu hay năng lực bản thân đều chậm tiếp thu hơn. Nhưng cậu chưa bao giờ vì vậy mà nổi giận hay bỏ cuộc, cậu luôn cố gắng gấp bội vượt qua chướng ngại của chính mình.Đối với bộ dạng như vậy của Sở Mộ Hân, Trương Trọng Phẩm chỉ cảm thấy yêu thương cùng đau lòng.
Đem bánh mousse cùng thạch dâu tây cất vào tủ lạnh, Trương Trọng Phẩm nhớ rõ, lần đầu tiên nhận món bánh ngọt này, Sở Mộ Hân rất sợ hãi. Bất kì cái gì tiếp cận gần cậu, Sở Mộ Hân sẽ la thét chói tai đến khi nào mất giọng mới thôi. Vì thế Sở Mộ Hân không ăn được gì, chỉ len lén lúc không có người mà đi tìm nước uống. Trương Trọng Phẩm cũng chỉ có thể mang các loại cháo đem đặt lên bàn cho Sở Mộ Hân ăn được nhiều hơn một chút. Ước chừng tầm khoảng nửa năm, Sở Mộ Hân mới hiểu người này sẽ không làm hại cậu, cậu mới bắt đầu nói chuyện cùng Trương Trọng Phẩm.
“Em muốn ăn bánh kem dâu tây”
Đây là câu nói đầu tiên của Sở Mộ Hân. Ngồi trong phòng khách nhớ lại chuyện cũ, trên môi Trương Trọng Phẩm không khỏi hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Đang nghĩ ngợi, bỗng Trương Trọng Phẩm thấy ngoài cửa có tiếng trò chuyện, ngẩng lên nhìn đồng hồ, mới bốn giờ, không phải năm rưỡi tiểu Hân mới tan làm sao? Nghi ngờ một hồi, Trương Trọng Phẩm nghe thấy tiếng khóa tra vào ổ liền vội vàng đứng dậy mở cửa.
“Tiểu Hân!”
“Trọng Phẩm đại ca! Em biết là anh đến mà! Ah ah! Anh thật tốt! Trọng Phẩm đại ca!”
Trương Trọng Phẩm còn chưa nói xong, Sở Mộ Hân lập tức vọt tới ôm cứng lấy người làm y suýt chút nữa ngã ngửa ra đằng sau.
“Tiểu Hân! Anh nhắc em rồi, phải cẩn thận một chút chứ…”
Sở Mộ Hân cười hì hì buông tay ra, Trương Trọng Phẩm bất đắc dĩ cười cười định đưa tay ra đóng cửa nào ngờ lại thấy một người lạ đang đứng đó.
“Anh là…”
“Ah ah, em quên chưa nói cho anh biết”
Sở Mộ Hân nhìn thấy Tư Đồ Khắc Tai vẫn đang đứng ở cửa liền cầm tay hắn kéo vào trong nhà. Trương Trọng Phẩm hiện vẻ mặt đề phòng nam nhân cao lớn trước mặt. Không hiểu sao từ lúc bước vào đến giờ tên nam nhân này luôn dùng ánh mắt thiếu thiện cảm nhìn mình. Ông đây mà sợ ánh mắt đó của ngươi sao? Nếu không nể mặt tiểu Hân ở đây thì ông còn khuya mới để yên cho cái khí thế khỉ gió này!
Tư Đồ Khắc Tai trong lòng thì mắng nhiếc nhưng biểu hiện ngoài mặt vẫn không đổi, thản nhiên bước vào trong phòng. Sở Mộ Hân liền vui vẻ kéo hắn ngồi xuống.
“Trọng Phẩm đại ca, để em nói cho anh biết nhé, anh ấy hả, rất là lợi hại nha, anh ấy đã giúp đỡ em rất nhiều, là người không hề tầm thường đâu, anh thấy có lợi hại hay không?”
Trương Trọng Phẩm bị câu nói của Sở Mộ Hân làm cho mông lung, mơ hồ. Còn Tư Đồ Khắc Tai thì thiếu chút nữa là té xỉu. Như vậy mà gọi là giới thiệu sao? Đây là cái thể loại giới thiệu gì vậy?
Sở Mộ Hân vẻ mặt mong chờ Trương Trọng Phẩm trả lời. Trương Trọng Phẩm cười khổ nhìn Sở Mộ Hân. Y biết mình không thể suy đoán lung tung. Ngộ nhỡ đoán sai, không biết Sở Mộ Hân sẽ cho anh chuyện khó xử gì.
“Chào anh, tôi là Tư Đồ Khắc Tai, đây là danh thiếp của tôi”
Tư Đồ Khắc Tai có lẽ cũng biết Trương Trọng Phẩm đang lo lắng, tuy trong lòng không muốn nhưng vẫn chủ động tự giới thiệu mình.
“Đúng đúng đúng, anh ấy là Khả Tai”
“Khắc Tai”
Tư Đồ Khắc Tai hận không thể đánh cậu một cái, đã nói là ‘Khắc’, như thế nào lại nói là ‘Khả’?
Chương Trọng Phẩm vừa cầm tấm danh thiếp vừa lắng nghe cuộc đối thoại của hai người. Y đã suýt bật cười khi nghe Sở Mộ Hân đọc sai tên của Tư Đồ Khắc Tai. Nhìn kĩ tấm danh thiếp trong tay, Trương Trọng Phẩm xém chút nữa ngã từ sofa xuống đất. Không, đây không phải là sự thật chứ?
“Anh là… Tổng giám đốc tập đoàn IRW sao? Không thể nào? Nơi đó hàng tháng thu về hơn trăm vạn? Anh….!!”
“Không sai, chính là tôi. Hôm nay tôi có ghé quán của Mộ Hân ngồi một chút vừa đúng lúc có người đang làm loạn, thấy bất bình nên đã giúp cậu ấy, cũng nhân tiện đưa cậu ấy về”.
“Cái gì?Tiểu Hân bị bắt nạt sao?”
“Oa! Mousse dâu tây với thạch dâu tây này!…Trọng Phẩm đại ca, anh đang nói chuyện với em sao?”
Không để ý đến bầu không khí quỷ dị giữa hai người, một mình Sở Mộ Hân mò tới mò lui trong phòng bếp tìm đồ ăn, vừa mở tủ lạnh liền phát hiện bên trong có bánh ngọt liền thích thú kêu to. Đến lúc mang mousse dây tây cùng thạch dâu tây ra ngồi cạnh Tư Đồ Khắc Tai, Sở Mộ Hân mới nhớ ra hình như Trương Trọng Phẩm đang nói chuyện cùng cậu.
“Anh nói, là em lại bị người khác bắt nạt phải không?”
Do thiếu ngủ nên huyệt thái dương có chút đau nhức, Trương Trọng Phẩm vừa đưa tay ấn nhẹ thái dương vừa lặp lại câu hỏi. Phát hiện ra động tác của Chương Trọng Phẩm, Sở Mộ Hân bước qua bàn đến bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ bé đặt lên trán Chương Trọng Phẩm, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.
“Trọng Phẩm đại ca, anh đau ở đâu?Em thổi giúp anh nhé!”
Cười cười ngăn lại bàn tay nhỏ bé của Sở Mộ Hân đang sờ loạn trên mặt mình, Chương Trọng Phẩm lại không để ý đến Tư Đồ Khắc Tai trong mắt chợt lóe ánh nhìn bất mãn cùng địch ý.
“Không sao. Em bị bắt nạt đúng không?Có sao không?”
Chỉ thấy cái đầu nhỏ nhỏ lắc không ngừng.
“Không sao không sao. Vì có Khả Tai giúp nên em không sao hết. Anh ấy đúng là rất tốt đó…”
“Là Khắc Tai”, Anh ấy cái gì chứ, đã cho biết tên rồi mà sao lần nào cũng gọi sai vậy. ( Lee:=))) sướng bỏ bà còn làm bộ:v)
Tư Đồ Khắc Tai không đầu không đuôi chen vào một câu, Sở Mộ Hân gật gật đầu, tự lấy một miếng thạch dâu tây bỏ vào miệng, nhồm nhoàm nói tiếp.
“Ngon quá. Khắc Tai quả thực là lợi hại. Lúc đầu em có hơi sợ một chút nhưng Khắc Tai tức giận là đúng, vì khi nói chuyện em không nhìn anh ấy. Em khóc, Khắc Tai liền an ủi em, còn chạm môi vào môi em. Sau đó vừa ôm em vừa nói chuyện…”
Vừa hé cái miệng nhỏ nhắn là nói không ngừng nghỉ, Trương Trọng Phẩm chăm chú nghe, nghe đến đoạn sau cảm thấy có chút kì quái.
“Chờ..chờ chút, cái gì mà khóc, cái gì mà môi chạm môi? Tiểu Hân, em nói từ từ, nói lại lần nữa xem nào!”
Vừa hỏi vừa nhìn người kia, Tư Đồ Khắc Tai từ nãy đến giờ không nói gì, trên môi thoáng hiện nụ cười như có như không.
“Mộ Hân, ăn một miếng bánh này trước đã nếu không nó sẽ tan mất”
Tư Đồ Khắc Tai mang địch ý trong mắt không thèm đếm xỉa đến Trương Trọng Phẩm, tự mình dùng thìa đưa miếng bánh đến miệng Sở Mộ Hân. Cậu ngoan ngoãn há miệng tiếp nhận miếng bánh.
“Ngon quá, Trọng Phẩm đại ca thật lợi hại nha!”
“Nhìn em này, chỗ này bị dính rồi!”
Nâng khuôn mặt Sở Mộ Hân lên, Tư Đồ Khắc Tai dùng đầu lưỡi liếm đi miếng kem đang dính bên khóe môi của cậu. Trương Trọng Phẩm nhìn thấy liền giận dữ, giờ y đã hiểu ý tứ trong lời nói của Sở Mộ Hân. Vì ngại Sở Mộ Hân đang ngồi đây, Trương Trọng Phẩm không tiện phát hỏa, y chỉ lạnh lùng đứng lên.
“Tôi hiểu rồi, Tư Đồ Khắc Tai, cảm ơn anh hôm nay đã chiếu cố đến tiểu Hân nhà chúng tôi”, anh còn đặc biệt nhấn mạnh ba chữ “nhà chúng tôi”. “Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, tôi nghĩ anh còn phải đi làm, vẫn nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút”
Sở Mộ Hân đang bận ăn cũng gật đầu đồng ý.
“Khả Tai, anh trờ về đi!”
“Khắc Tai”
Không để tâm đến kẻ đang đứng kia, Tư Đồ Khắc Tai xoa đầu Sở Mộ Hân, trong mắt là nhu tình vô hạn. Ngẩng đầu lên, thần sắc lại lạnh như băng, hắn lẳng lặng nhìn Trương Trọng Phẩm.