Đoạn Ngẩng nghe thấy tiếng động ở phía sau.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy đó là Kỷ Nhân, anh dừng lại động tác một chút, sau đó quay đầu trở về.
Miếng dán khá lớn, một người dán không tiện lắm. Một tay căn chỉnh miếng dán cho ngay ngắn với đường may cửa, tay còn lại xé lớp giấy bóng ở mặt sau.
Thực sự không dễ dàng.
Đoạn Ngẩng không phải là người có tính kiên nhẫn, sau khi dán bị cong vài lần rồi xé ra dán lại, trong lòng đã thấy hơi khó chịu. BBỗng một bàn tay thon thả trắng nõn vươn ra.
Bàn tay nhỏ bé dùng sức ấn lên trên miếng dán, bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ: “Tôi giúp anh ấn, anh xé lớp giấy bóng ở mặt sau đi, như vậy anh sẽ dễ dán hơn.”
Hai người đứng hơi gần nhau, Đoạn Ngẩng lại ngửi thấy hương thơm ngọt ngào của quả đào và hoa hồng trên người cô.
Có thêm người giúp đỡ, lần này thuận lợi hoàn thành, chỉ mất 5 phút đã dán được miếng giấy vào cánh cửa.
Miếng dán có màu trắng, che bóng mờ rất tốt, vì vậy ngay cả khi bật đèn sưởi cũng không thể nhìn thấy những gì bên trong.
Đoạn Ngẩng cúi người, nhặt thước đo và kéo ở dưới đất lên.
Kỷ Nhân cầm cái chổi, quét sạch đống giấy vụn trên sàn.
Tiếp theo lấy các nguyên liệu nấu ăn vừa mới mua như hành tây cùng khoai tây ra khỏi túi.
Trong phòng, Đoạn Ngẩng ngồi trước máy tính chơi game, thỉnh thoảng giúp người khác kiếm tiền.
Mỗi lần chơi game anh đều rất tập trung, nhưng hôm nay sự chú ý của anh lại bị những thứ khác thu hút.
Đầu tiên anh ngửi thấy mùi của món sườn heo rán, ngay sau đó không khí tràn ngập mùi cà ri.
Vẫn còn sớm, lúc đầu Đoạn Ngẩng không đói lắm, nhưng bị mùi hương này hấp dẫn, bắt đầu suy nghĩ xem bữa tối hôm nay sẽ ăn gì.
Anh lấy điện thoại di động ra, click vào một ứng dụng có hình hộp cơm, không chút do dự liền chọn một suất cơm cà ri thịt heo.
Cửa hàng này ở khu phố gần đây, mới hơn 15 phút đã có người gọi đến.
Đoạn Ngẩng đi ra mở cửa.
Anh trai giao hàng lộ ra vẻ mặt hối lỗi, liên tục nói xin lỗi: “Vừa rồi lái xe tôi đụng phải người khác, hộp cơm của anh bị đổ một chút. Nếu anh không hủy bỏ đơn đặt hàng, đơn này cứ tính cho tôi, tôi sẽ trả tiền cho anh.”
Đoạn Ngẩng xua tay: “Thôi bỏ đi, tôi gom lại ăn là được.”
Anh yêu cầu đối phương trực tiếp xác nhận việc giao hàng, xách theo hộp cơm đi đến chỗ bàn trà, cởi nút thòng lọng ra rồi xem xét, gần như toàn bộ cà ri đã bị đổ vào túi.
*Nút thòng lọng: nút buộc có thể tháo cởi ra dễ dàng.
Muốn gom lại cũng không gom được.
Kỷ Nhân vừa mới ngồi xuống bàn ăn, cuộc nói chuyện ở ngoài cửa vừa rồi cô đều nghe thấy, trong lòng suy nghĩ dường như Đoạn Ngẩng không có hung tàn như lời đồn.
Ít nhất thì cũng nói chuyện tốt với anh trai giao hàng làm đổ cơm.
Bây giờ thấy đồ ăn anh gọi là cơm cà ri, Kỷ Nhân cảm thấy thật là trùng hợp.
Suy nghĩ một hồi, cô đi đến trước mặt anh, chủ động nói: “Tôi có làm cơm cà ri, làm rất nhiều, anh ăn với tôi đi.”
***
Hai người ngồi đối mặt với nhau trên bàn ăn hình vuông, sống chung dưới một mái nhà được nửa tháng, đây là lần đầu tiên họ ăn tối cùng nhau.
Kỷ Nhân nấu rất nhiều, ban đầu cô tính bỏ phần còn dư lại vào hộp, thứ hai ngày mai đem vào trường để ăn trưa.
Cô múc đầy hai chén cơm, dùng muỗng ấn cơm lại, lật ngược rồi đổ ra dĩa, tạo thành hình dáng của một đồi núi nhỏ.
Lại múc hai muỗng cà ri lần lượt tưới lên, cầm đũa đặt miếng thịt heo vào.
“Đây, ăn đi.” Kỷ Nhân chuẩn bị xong, bưng dĩa đến trước mặt anh.
Đoạn Ngẩng thấy cô đem hơn nửa miếng thịt heo cho vào dĩa của anh.
Ánh mắt anh di chuyển: “Sao cô lại gắp cho tôi nhiều như vậy?”
Kỷ Nhân cúi đầu đang định ăn, nghe vậy lại ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt đen nhánh: “Anh là con trai, nhất định ăn nhiều hơn tôi, ăn nhiều một chút mới tốt.”
Cô hoàn toàn không cảm thấy điều này có gì sai, lúc nói giọng điệu vô cùng tự nhiên.
Nói xong chớp chớp mắt, đẩy dĩa về phía anh: “Nếu anh thấy chưa đủ thì lấy thêm một ít nữa đi, tôi còn chưa bắt đầu ăn, sạch sẽ lắm.”
Trong lòng Đoạn Ngẩng cảm thấy có chút cảm động, đây là loại cảm xúc hiếm khi anh cảm nhận được trong mấy năm nay.
“Không cần.” Anh nói.
Dừng một chút, lại nói: “Cảm ơn.”
“Không có gì đâu.” Kỷ Nhân cong mắt.
Cô khẳng định ở trong lòng lần nữa, anh thực sự không giống như những lời đồn, rõ ràng rất lịch sự.
Đang ăn cơm, Kỷ Nhân nhớ tới cái gì đó, nhất thời tò mò, liền hỏi: “Sao đột nhiên anh lại dán một miếng giấy lên cửa phòng tắm vậy?”
Đoạn Ngẩng nhìn vào đôi mắt của cô.
Đó là một đôi mắt hạnh rất đẹp, ngấn nước, to tròn. Đuôi mắt có hình vòng cung mềm mại, không có một chút hung hãn.
Giống như một con nai nhỏ, đối với người khác không có phòng vệ, hồn nhiên lại nhanh nhẹn.
Khóe môi Đoạn Ngẩng mấp máy, rất khó nói là do anh họ cô nhìn trộm cô khi đang tắm.
Lời này quá bẩn thỉu và ghê tởm, nếu anh nói ra, giống như nhỏ một giọt mực lên trang giấy trắng.
“Không có lý do gì hết, chỉ là thích vậy thôi.”
Kỷ Nhân “Ồ” một tiếng, dễ dàng tin tưởng, cúi đầu ăn cơm cà ri.
Đoạn Ngẩng cũng cầm lấy cái muỗng.
Một bữa tối im lặng, hoàng hôn buông xuống, sắc trời ngoài cửa sổ tối dần, lầu trên lầu dưới vang lên tiếng nấu ăn.
Đoạn Ngẩng không khỏi nhướng mắt nhìn Kỷ Nhân.
Cô gái tĩnh lặng cúi đầu xuống, một lọn tóc lòa xòa lướt qua má, bị ngón tay cô vén ra sau dái tai.
Lông mi mảnh mai rủ xuống, một bóng hình mờ nhạt lướt xuống trên mi mắt.
Trước đó Đoạn Ngẩng đã nghe thấy Tô Tú Vân nói chuyện điện thoại với chồng, bà nói chuyện rất lớn, anh ở trong phòng cũng có thể nghe thấy.
Đối với trường hợp của cô, về cơ bản Đoạn Ngẩng đã hiểu được một chút. Anh biết ba mẹ cô rất giàu có, trước kia cô sống ở một ngôi biệt thự sang trọng.
Lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, đó là khi tuyết vừa tan, ở trước con hẻm bẩn thỉu. Lúc đó anh cảm thấy cô không phù hợp với nơi tồi tàn cũ nát này.
Giống như một bông hồng quý báu rơi vào bụi gai, anh chắc chắn rằng cô sẽ không ở được mấy ngày.
Tuy nhiên thực tế lại khác xa so với tưởng tượng.
Cô gái nhỏ yếu ớt và điềm đạm, cánh tay gầy guộc đến nỗi xách một chậu nước cũng phải tốn rất nhiều sức lực, nhưng cô không hề than thở một tiếng.
Anh nhớ tới vài lần chạm mặt giữa hai người, lần nào trong mắt cô cũng mang theo ý cười dịu dàng sáng ngời.
Kỷ Nhân cảm giác được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải đôi mắt đen láy của thiếu niên.
Anh thực sự đang nhìn cô.
Kỷ Nhân không rõ nguyên do, chớp chớp đôi mắt.
Đoạn Ngẩng ho khan một tiếng: “Cơm cà ri cô làm rất ngon.”
“Còn có món cháo lần trước, cũng rất ngon.”
Kỷ Nhân ngẩn người, đưa cháo cho anh đã là chuyện của tuần trước, không ngờ anh lại nhắc đến chuyện đó.
Cô cười rộ lên, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, giọng điệu đắc ý: “Những món này là tôi học được trên video, tôi chỉ xem một hai lần là biết cách làm. Trước kia ba tôi thường khen tôi rất có tài nấu ăn.”
Cô buột miệng thốt ra, giọng nói trong trẻo vui vẻ, nói xong cô mới nhận ra mình đã nhắc đến xưng hô mà lâu rồi cô không gọi.
Như là mây đen kéo tới, đôi mắt đầy sao mờ đi rất nhiều, hàng mi dài rủ xuống có chút cô đơn.
Đoạn Ngẩng cũng đã nhận ra, nhưng anh không giỏi an ủi người khác, môi mỏng mấp máy, lại không biết nên nói gì.
Anh nhíu mày suy nghĩ, cô gái nhỏ trước mặt thở phào nhẹ nhõm, đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình.
Cô ngẩng đầu cười với anh: “Nếu sau này anh thấy không khỏe thì đừng ăn mì ăn liền. Anh có thể nói với tôi một tiếng, tôi sẽ nấu cháo nấm như lần trước cho anh, dù sao cũng không phiền phức gì đâu.”
Hiện tại cô ở trong nhà của dì, tuy là họ hàng nhưng không thân thiết lắm, cô có chút đồng cảm với hoàn cảnh của Đoạn Ngẩng.
Cho nên nếu là chuyện có thể làm, Kỷ Nhân sẽ đồng ý giúp đỡ.
Ăn cơm xong, Kỷ Nhân muốn đi rửa chén đũa.
Đoạn Ngẩng đứng lên, cầm lấy dĩa từ trong tay cô: “Cô làm cơm rồi, nên để tôi rửa chén.”
Anh chồng hai cái dĩa bẩn lên nhau, trên tay cầm hai đôi đũa bước vào bếp, ngay sau đó có tiếng nước chảy ào ào.
Kỷ Nhân đứng ở cửa phòng bếp liếc mắt nhìn, thiếu niên xắn tay áo lên, lộ ra cổ tay gầy nhưng rắn chắc, độc tác rửa chén không được khéo lắm, nhưng cũng không đến mức làm vỡ chén.
Cô trở về phòng làm bộ đề cương toán học mới mua.
Khi học bài Kỷ Nhân rất chăm chú, một hơi làm xong các câu hỏi trắc nghiệm và điền vào chỗ trống, khi lật ra trang sau làm câu hỏi lớn, đèn bàn bắt đầu nhấp nháy.
Cuối cùng chỉ nghe bụp một tiếng, đèn tắt hoàn toàn.
Cái đèn bàn này được Tô Tú Vân mua hơn 10 tệ ở chợ đồ cũ, đó là hàng rẻ tiền, hơn nữa đã dùng nhiều năm, chất lượng chắc chắn không tốt.
Kỷ Nhân cố gắng cắm lại phích cắm nhiều lần nhưng không có hiệu quả, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Trong phòng còn có một bóng đèn tiết kiệm năng lượng, ánh sáng rất mờ, cô vùi đầu viết một lúc, đôi mắt liền cảm thấy khó chịu, chữ trên tiêu đề ngày càng mờ đi.
Kỷ Nhân nhớ ra đèn trong phòng khách khá sáng, vì thế thu dọn đồ đạc, cầm đề cương cùng với bút mở cửa phòng ra.
Khi đi ra ngoài, Kỷ Nhân mới thấy Đoạn Ngẩng đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha xem trận đấu bóng rổ.
Tiếng tivi rất nhỏ, vừa rồi ở trong phòng cô mới không nghe thấy.
Kỷ Nhân xoay người trở về phòng.
Sau lưng truyền đến tiếng dò hỏi của thiếu niên: “Làm sao vậy?”
Kỷ Nhân quay lại, nhìn anh, thành thật giải thích: “Đèn bàn trong phòng tôi hỏng rồi, vốn dĩ tôi muốn ra đây làm đề cương.”
Đoạn Ngẩng cầm lấy remote, tắt tivi: “Cô làm ở đây đi.”
Kỷ Nhân vội vàng xua tay: “Không cần đâu, đề cương là do tôi tự mua. Hôm nay không làm được thì để ngày mai làm, dù sao cũng không cần nộp.”
Nhưng mà Đoạn Ngẩng rất kiên trì.
Kỷ Nhân suy nghĩ rồi nói: “Vậy tôi làm ở đây, anh cũng mở tivi lên xem tiếp đi, như thế ai cũng không bị chậm trễ.”
Đoạn Ngẩng nhướng mày: “Có tiếng nói cô có thể làm đề không?”
Sau đó nghe thấy cô gái nhỏ tự tin nói: “Tôi có thể, tôi chỉ cần chăm chú tập trung vào đề là có thể tự động ngăn chặn những âm thanh ở xung quanh.”
Đoạn Ngẩng lại mở tivi lên, âm thanh còn nhỏ hơn vừa rồi.
Kỷ Nhân ngồi trước bàn trà, mở đống giấy tờ ra, nửa phút sau liền đắm chìm trong không khí làm bài tập, bút nước màu xanh nhanh chóng tính toán trên tờ giấy nháp.
Đoạn Ngẩng nghiêng đầu về phía bên trái.
Hàng mi dài của cô cụp xuống, cây bút cô đang cầm vẫn tiếp tục viết, nét mặt tập trung nghiêm túc, thực sự không bị quấy nhiễu chút nào.
Trước đó Kỷ Nhân làm bài rất thuận lợi, cho đến câu hỏi gần cuối, mạch suy nghĩ có hơi bế tắc.
Các môn học khác, đặc biệt là môn văn cô học khá tốt, toán học thì tương đối kém.
Cũng chính vì lý do này, gần đây cô dành rất nhiều thời gian cho môn Toán, muốn cải thiện điểm số một chút.
Câu hỏi này là về tính đơn điệu của các hàm tổng hợp, cô suy nghĩ rất lâu, nhưng vẫn không có manh mối.
Kỷ Nhân mở giải thích đáp án ở mặt sau, muốn xem một chút để phân tích, kết quả chỉ là một cách viết tắt ngắn gọn.
Kỷ Nhân: “…”
Chờ khi Đoạn Ngẩng lại nhìn qua, thì thấy cô gái nhỏ đang chống cằm, khẽ cau mày, hai má phồng lên đầy buồn bực.
Làn da của cô trắng như tuyết, hơi mập một chút, bộ dáng phồng má thực sự rất đáng yêu.
Đoạn Ngẩng không thể nhịn cười.
Khẽ cười một tiếng, trong phòng khách yên tĩnh lại vang lên rõ ràng, Kỷ Nhân lấy lại tinh thần, nhận ra rằng cô không học một mình.
Cô vội vàng ngồi thẳng dậy, thu hồi những động tác nhỏ mà ngày thường cô vô thức làm khi không nghĩ ra cách giải đề.
Đoạn Ngẩng rủ mắt xuống, tầm mắt nhìn vào đề cương của cô.
Năm lớp 10 anh từng là một học sinh giỏi, nhưng sau khi ba anh xảy ra chuyện, dần dần anh không học nữa.
Đoạn Ngẩng nhìn vào câu hỏi mà Kỷ Nhân chưa làm, suy tư vài phút, ngón tay chỉ vào công thức của hàm số.
Kỷ Nhân đang suy nghĩ, bên tai vang lên giọng nói trầm thấp nhưng chắc chắn của thiếu niên——
“Trước tiên cô phải phân loại thảo luận xem phạm vi giá trị của tham số này là lớn hơn hoặc bằng 0, hay luôn lớn hơn hoặc luôn nhỏ hơn 0.”
“Sau đó cho đạo hàm bằng 0, tìm hai nghiệm nguyên của phương trình x1 và x2, rồi thảo luận về mối quan hệ độ lớn giữa hai nghiệm nguyên.”