Edit: Aiko
Beta: Rissa
Chu tổng nghe nói đồng nghiệp ở bộ phận thị trường muốn tới nhà thăm anh, theo bản năng muốn từ chối, nhưng lời đến miệng lại dừng lại, anh sửa lời: “Cử hai người đại diện đi là đủ rồi, nhiều người quá, tôi sợ bị làm phiền.”
Trợ lý nghe xong, dè dặt dò hỏi: “Vậy Chu tổng, ngài cảm thấy hai người nào thích hợp để đến thăm nhà ngài ạ?”
“Để Đổng Lịch và người mới đến gần đây đi.”
Chu Khâm tựa hồ chỉ là thuận miệng nhắc tới, đến tên cũng không nhớ nổi.
Ngay sau đó, trợ lý thuật lại với nhân viên, Triệu Ấu Lâm không được nêu tên đập đầu vào bàn, đề nghị này rõ ràng là do cô ấy đề xuất, tại sao lại không đến lượt cô?
“Khinh Âm, đến lúc đó cậu nhất định phải chụp nhiều tấm cho tớ xem, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tớ.”
Triệu Ấu Lâm nắm chặt tay Cố Khinh Âm, trịnh trọng nói với cô.
“Tớ sẽ cố hết sức.”
Cố Khinh Âm miễn cưỡng đồng ý, cô đoán mình cũng sẽ không có cơ hội chụp được.
Lỡ như Chu Khâm phát hiện, lại nghĩ cô có mưu đồ gì với anh.
Nơi Chu Khâm ở rất gần công ty, đi taxi chỉ mất mười phút, Đổng Lịch nhìn hai tay trống trơn của bọn họ, hỏi Cố Khinh Âm rằng mình có nên mua gì để thể hiện thành ý không.
Cố Khinh Âm nhìn tiểu khu đối diện có cửa hàng rau quả và tiệm hoa, lập tức nảy ra ý tưởng.
Vì thế, tay trái của Đổng Lịch cầm một giỏ trái cây, tay phải cầm một giỏ trứng gà, còn Cố Khinh Âm thì ôm bó hoa cúc, vô cùng tự tin đến thăm.
Đây là ba thứ bắt buộc phải có khi đến thăm người bệnh, mua chúng tuyệt đối không sai.
Chu Khâm vừa mở cửa đã nhìn thấy một bó hoa cúc trắng, mặt anh lạnh lùng nói: “Tôi bị bệnh, không phải đã chết.”
Cố Khinh Âm từ phía sau bó hoa thò đầu ra, đưa bó hoa qua, “Chu tổng, đây là hoa cúc nhỏ, mang ý nghĩa may mắn, chúc ngài mau chóng khỏi bệnh.”
“Cúc nhỏ không phải là hoa cúc à?” Anh miễn cưỡng cầm lấy, nghe Đổng Lịch nói: “Chu tổng, trứng gà giàu protein, trái cây giàu vitamin, hy vọng ngài có thể khỏe mạnh.”
“Ừm.” Chu Khâm che miệng khẽ ho hai tiếng, “Vào đi.”
“Chúng tôi không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.” Cố Khinh Âm cười nói, Đổng Lịch tiếp lời: “Đúng vậy, công ty còn nhiều việc chưa làm xong, không thể chậm trễ công việc được.”
Làm sao bọn họ có thể tỏ ra lười biếng trước mặt cấp trên, khiến anh nghĩ rằng bọn họ là những nhân viên chỉ biết ăn không ngồi rồi được cơ chứ?
Chu Khâm cũng không miễn cưỡng, sắc mặt anh tái nhợt, thoạt nhìn trạng thái rất kém, hẳn là không có sức lực để ứng phó nữa.
“Vậy các người về đi.” Nói xong, không chút lưu tình đóng cửa lại.
Đổng Lịch gãi đầu, nói thầm: “Một chút khách sáo cũng không sao?”
Cố Khinh Âm nghe thấy, nghĩ thầm trong từ điển của Chu Khâm làm gì có hai từ “Khách sáo”.
——
Mười phút trước khi tan làm, WeChat của Cố Khinh Âm nhận được một tấm hình.
Bên trên là nhiệt kế đo tai* hiện 38,6 độ.
【? 】
Cố Khinh Âm trả lời bằng dấu chấm hỏi, muốn xem có phải anh gửi nhầm người rồi không.
【Tôi sốt rồi, không còn sức nữa, mua giúp tôi thuốc hạ sốt, cảm ơn. 】
Cố Khinh Âm muốn nói anh còn biết nhắn nhờ cô mua thuốc, thế sao không biết tự mua đi?
Suy nghĩ này vừa lóe lên, cô hiểu ngay ám chỉ của anh.
Là cho cô một cơ hội báo đáp sao?
Vài giờ trước khi tới đây, Cố Khinh Âm mua thuốc hạ sốt và bữa tối, rồi lại đến trước cửa nhà anh.
Cô không chỉ vì nhớ đến việc anh mua thuốc lần đó, mà lúc ở đại học Chu Khâm cũng rất tốt với cô, cô là người có ân tất báo, vậy nên khi anh cần giúp đỡ, cô sẽ không từ chối.
Sau khi bấm chuông cửa, anh lê thân thể mệt mỏi của mình để mở cửa cho cô sau vài phút, trạng thái của anh tệ hơn so với trong suy nghĩ của Cố Khinh Âm.
Vốn dĩ cô lo lắng nếu sốt cao chỉ uống thuốc hạ sốt thì không đủ, thấy vậy, cô liền muốn dẫn anh đi bệnh viện.
Tính tình của Chu Khâm khá cứng đầu, nói gì cũng không chịu, anh xoay người ngồi xuống sô pha, nói trước đây anh phát sốt chỉ cần uống thuốc, qua một đêm là khỏi bệnh.
Anh không đi, Cố Khinh Âm cũng không thể kéo anh đi được, chỉ kêu anh đến ăn cơm.
Trên tấm khăn trải bàn caro đen có đặt một bình hoa, bên trong cắm bông cúc non mà hôm nay cô đưa đến.
Bất cứ ai cũng sẽ hạnh phúc khi nhìn thấy tâm ý của mình không bị phũ, nhưng đáy mắt Cố Khinh Âm lại hiện lên một tia phức tạp.
Tuy nhiên trời sinh tính tình cô thoải mái, cởi mở, không thích rối ren, cô nhanh chóng vứt những suy nghĩ lung tung ra sau đầu.
“Tôi biết hiện tại hẳn là anh không muốn ăn, nhưng thuốc này phải uống sau khi ăn mới được, anh nên ăn vài miếng.”
Cô mua cháo rau xanh và một ít món ăn kèm, đều là món chay.
Chu Khâm bước tới như một con robot, cầm thìa lên như thi hành mệnh lệnh, húp vài ngụm cháo, sau đó dùng đũa gắp vài miếng, rồi đặt xuống ngay.
Nói ăn vài miếng là thực sự chỉ có vài miếng, không hơn không kém.
Nhìn anh uống thuốc xong, Cố Khinh Âm thu dọn hộp cơm, nói với anh rằng cô đi trước đây.
Đúng lúc này tay anh nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, hơi nóng như truyền đến tim cô qua làn da, nóng đến nỗi lòng cô run rẩy.
Cố Khinh Âm không nhìn anh, ngược lại cô cầm hộp cơm bỏ vào túi, tựa hồ rất bình tĩnh.
Anh khó chịu nhất là khi thấy dáng vể thong thả bình tĩnh của cô, giống như cô không hề quan tâm đến mọi hành động của anh.
Ngón tay do dự mà chậm rãi buông ra, cuối cùng cũng kiêu ngạo đầu hàng, “Còn sớm, có muốn ở lại cùng xem phim không?”
Cô nhìn anh với ánh mắt kinh ngạc, tựa hồ như đang hỏi: Bây giờ anh vẫn còn sức lực xem phim sao?
Cô chưa bao giờ nghe nói người bệnh sốt cao vẫn có thể duy trì sự tỉnh táo.
Chu Khâm không nói chuyện, môi mỏng mím chặt yên lặng nhìn cô.
Biết rằng đây là cái cớ anh tìm ra để giữ cô lại, cô không nên phá vỡ nó.
Cố Khinh Âm nhìn thấy tia hi vọng trong mắt anh, anh như một chú Alaska bị thương nhìn cô chằm chằm, khiến người ta nảy sinh lòng trắc ẩn.
So với mấy năm trước, giờ anh đã biết cách lấy lòng người hơn, anh lợi dụng ưu điểm của mình, tùy ý thể hiện bộ dạng yếu ớt của bản thân.
“Tôi nghĩ hiện tại anh nên nghỉ ngơi đi, sau này xem cũng không muộn.” Cố Khinh Âm tách ngón tay anh ra, từ chối.
Nhưng cô không từ chối tuyệt tình như vậy, trong lời nói chừa lại một đường lui, khiến anh thừa cơ hỏi: “Vậy là sau này em muốn xem phim cùng anh sao?”
Ánh mắt rực lửa giống như một tấm gương, khiến người ta không có chỗ nào để trốn, Cố Khinh Âm nhẹ cười, không trả lời thẳng, “Tôi đi trước.”
Chu Khâm đưa cô tới cửa, tận mắt nhìn cô vào thang máy.
Tâm tư của con gái còn làm tổn thương tinh thần nhiều hơn so với thị trường chứng khoán.
Vén tóc, Chu Khâm ngã trên sô pha, mở TV lên.
Anh đã dành ra cả ngày để chọn được bộ phim này.
——
Tin nhắn của Cố Khinh Âm gửi cho Dương Việt vẫn chưa nhận được tin trả lời, có lẽ cô ta đang quá tức giận, cảm thấy bất kể bản thân trả lời như thế nào cũng tự hạ thấp mình.
Tắm rửa xong nằm xuống, Cố Khinh Âm đang chuẩn bị xem phim, thì ngài Ender gọi tới, cô bật dậy, đến bên cửa sổ nghe máy.
Không ngoài ý muốn chút nào, Dương Việt tìm ông tố cáo cô.
Có điều ngài Ender cũng không trách cô ngay, mà hỏi cô nguyên nhân trước, sau khi nghe Cố Khinh Âm nói, ông ấy cũng cảm thấy rằng Dương Việt quả thực quá đáng.
Cố Khinh Âm vẫn luôn rất tôn trọng thầy của mình, điểm mấu chốt là thầy luôn phân biệt rõ đúng sai, sẽ không lấy thân phận giáo viên của mình ra ép học sinh làm theo suy nghĩ của ông.
Chuyện lần này, rõ ràng cô cũng có điểm không đúng, Dương Việt là khách hàng do ngài Ender giới thiệu cho cô, hành động bốc đồng như vậy tương đương với việc làm mất mặt giáo viên của cô.
Khi cuộc gọi sắp kết thúc, Cố Khinh Âm vẫn nói một tiếng “Xin lỗi”, ông Ender ở đầu bên kia cười sang sảng, nói đầy ẩn ý: “Điều hấp dẫn nhất ở con là sự sắc sảo của mình, đừng để hiện thực mài mòn các góc cạnh đó!”
Cố Khinh Âm thầm nghĩ, cô đã sớm bị mài mòn rồi, từ khi vào bộ phận thị trường, mỗi ngày đều ra vẻ đáng thương.
——
Tốc độ hồi phục của Chu Khâm giống như ngồi tên lửa vậy, ngày hôm sau liền đến công ty làm, ngoại trừ sự tiều tụy giữa mày ra, những chỗ còn lại đều không nhìn ra dấu vết của việc bị bệnh.
Lão hổ đã trở lại, các nhân viên cũng thành thật làm việc, đem từng văn kiện cần xem xét ngày hôm qua đưa cho Chu Khâm xét duyệt, ký tên.
Sau khi Cố Khinh Âm gõ cửa bước vào, thấy anh một tay che miệng ho, tay kia đang nhanh chóng gõ bàn phím.
“Chu tổng.”
Đặt văn kiện xuống trước mặt anh, Cố Khinh Âm lại hỏi: “Buổi sáng ngài uống thuốc chưa ạ?”
Anh ngước mắt lên nhìn cô, một tiếng “Ừm” phát ra từ cổ họng.
Thấy anh không muốn nói chuyện, Cố Khinh Âm cũng thức thời không nói tiếp những lời sau đó nữa.
“Cốc cốc——”
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Cố Khinh Âm, anh ta khẽ gật đầu với cô, sau đó nói: “Chu tổng, Thư tiểu thư tới rồi, đang ở phòng khách chờ ngài.”
“Tôi biết rồi.” Chu Khâm gật đầu có lệ, ra lệnh cho Cố Khinh Âm pha hai tách trà đem qua.
Cố Khinh Âm nhíu mày, cô là chân chạy vặt à?
Rời khỏi phòng của Chu Khâm, Cố Khinh Âm đi thẳng tới phòng pha trà, đúng lúc gặp Triệu Ấu Lâm đang nói chuyện phiếm với vài đồng nghiệp nữ.
“Khí chất của người đó giống như siêu mẫu vậy, không phải là thứ mà những cô gái bình thường như chúng ta có thể sánh được.”
“Ngậm thìa vàng từ nhỏ mà lớn, lại mặc bộ đồ giá trị mấy chục vạn, sao không khí chất được cơ chứ? Nói trắng ra là lòng tự tin của người ta đều là từ số tiền bạc kia.”
Cố Khinh Âm nghe thấy hai câu này liền đi vào, thuận miệng hỏi: “Các cậu đang nói ai thế?”
“Thiên kim của công ty dệt – Thư Mộng Du, vừa rồi đi ngang qua chúng tớ, kiêu ngạo như một con công vậy.”
Triệu Ấu Lâm bắt chước cách đi của Thư Mộng Du, khiến mọi người bật cười.
Một nữ đồng nghiệp khác nói: “Thư Mộng Du này hình như là bạn học của Chu Tổng chúng ta, có lần tôi đến mang trà cho họ, nghe thấy bọn họ đang nói về chuyện trường học, dù sao quan hệ không bình thường.”
“Cậu cũng đi pha trà cho họ?” Tâm trí của Cố Khinh Âm bỗng nhiên cân bằng.
“Đúng vậy, không phải trước đó vài ngày cô ấy tới đây sao? Cô ấy suốt ngày dựa vào danh nghĩa hợp tác mà cứ đến gặp Chu tổng của chúng ta, tám phần là có ý với anh ấy.”
Cố Khinh Âm bỏ lá trà vào, “Nói không chừng hai người họ ngầm hẹn gặp riêng.”
“Tớ thấy dáng vẻ Chu tổng đối với cô ta như làm theo công việc vậy, không giống bộ dáng lén lút yêu đương, dù sao cậu đợi xem sẽ biết.”
Triệu Ấu Lâm nhìn động tác pha trà của Cố Khinh Âm, “Chậc chậc” hai tiếng, nói: “Tớ thấy khí chất của Khinh Âm tốt hơn Thư Mộng Du rất nhiều, nếu cậu mặc những món đồ cao cấp, khẳng định sẽ đè cô ta xuống.”
Cố Khinh Âm cúi đầu, cười mà không nói gì.
Trang phục cao cấp trị giá trăm vạn không phải cô chưa từng mặc qua, so sánh với quần áo bình thường hay mặc, đích thực có thể nâng cao khí chất, có lẽ bởi vì trong lòng cô có sự tự tin.
Cố Khinh Âm pha xong hai tách trà mang đến phòng khách, gặp được vị chim công kia.
Bộ đồ cô ấy mặc là trang phục cao cấp của Chanel vào hè này, là bản giới hạn, có điều mùa này chưa phải là hè mà nhỉ? Chắc cô ấy muốn đi trước mọi người một bước.
Đặt tách trà xuống trước mặt Thư Mộng Du, cô cảm nhận được ánh mắt không thiện ý của cô ta đang đánh giá cô.
Cố Khinh Âm ngẩng đầu đối mắt với cô ta, thoải mái hào phóng để cô ta nhìn mình, nào ngờ Thư Mộng Du bỗng nhiên nói: “Trông cô rất quen, hình như tôi đã từng gặp cô ở đâu rồi thì phải.”
Cô chỉ mỉm cười, không nói gì, đặt tách trà khác trước mặt Chu Khâm, “Chu tổng, tôi ra ngoài trước.”
Thư Mộng Du nhìn bóng dáng cô xoay người rời đi, trong đầu đột nhiên hiện ra một khuôn mặt.
Cô ta nhớ ra đã từng gặp cô ở đâu rồi.
Có lần cô ta nhặt được ví tiền của Chu Khâm, thấy trong đó có ảnh chụp giấy tờ tùy thân của một cô gái, gương mặt xinh đẹp tuyệt vời không chút tỳ vết, cô ta nhìn qua một lần liền khắc sâu trong đầu.
Trong trường có rất nhiều cô gái theo đuổi Chu Khâm, anh không hề động lòng, cho đến ngày đó cô ta mới biết được, thì ra trong lòng anh đã có ánh trăng sáng trên cao.
Vừa rồi, ánh trăng sáng đó vậy mà lại xuất hiện trước mặt cô.
Thư Mộng Du khiếp sợ, có chút thất thần.
Cô ta cũng không thể trực tiếp hỏi Chu Khâm về mối quan hệ của bọn họ được, dù sao nhìn trộm ảnh trong ví của người khác cũng là phi đạo đức, cô ta không thể để Chu Khâm biết được.
“Cô gái vừa rồi là người mới của công ty cậu sao?” Thư Mộng Du bưng tách trà lên, nhẹ nhấp một ngụm, nửa đùa nửa thật nói: “Tiêu chuẩn chọn nhân viên của Triều Hi ngày càng khắc nghiệt, không những phải có năng lực, mà còn phải xinh đẹp nữa.”
Chu Khâm không trả lời cô ta, đối với anh thời gian là vàng bạc, anh và cô ta chỉ có mục đích bàn chuyện hợp tác, không rảnh lãng phí thời gian.
Thư Mộng Du thấy anh quay lại đề tài hợp tác, liền biết anh không muốn nói chuyện, nên thức thời dừng lại.
——
Lúc rời đi, Thư Mộng Du trùng hợp đi qua khu làm việc của bộ phận thị trường, cô ta nhìn lướt qua, rất nhanh nhìn thấy Cố Khinh Âm.
Cô thực sự rất bắt mắt trong đám đông, làn da trắng hồng, nét mặt thanh tú xinh đẹp, từng cử chỉ đều toát lên một phong thái quyến rũ trời sinh.
Trong vô thức, lực nắm túi xách của cô ta ngày càng tăng, Thư Mộng Du nhìn chằm chằm thêm vài giây, rồi mạnh mẽ dời mắt đi, đeo kính râm, che khuất cảm xúc đang cuộn trào trong mắt, bước nhanh về phía trước.
Cố Khinh Âm vô tình quay đầu qua, thấy một bóng người lướt qua, không nghĩ nhiều, lại cúi đầu nhìn máy tính.
“Khinh Âm, hôm nay là thứ sáu, tớ được phiếu giảm giá 50% cho các món ăn Thái Lan, chúng ta cùng đi nhé?”
Triệu Ấu Lâm đột nhiên đi tới, nhỏ giọng hỏi cô.
Cố Khinh Âm đang muốn trả lời, ánh mắt thoáng nhìn thấy đại ma vương ở phía trước.
Triệu Ấu Lâm cố tình vào lúc này lại nói: “Đến khi nào nhân viên mới có thể chọn chỗ ăn ngon để ăn liên hoan đây, vậy tớ cũng không cần phải bỏ tiền của mình ra ăn rồi.”
“Cô nói như vậy, đêm nay liền có thể.”
Bỗng nhiên có một giọng nói từ trên đỉnh đầu, khiến Triệu Ấu Lâm thiếu chút nữa té ghế.
Cô nàng sợ tới mức cứng ngắc ngẩng đầu lên, thời điểm nhìn thấy Chu Khâm, đầu lưỡi cô ấy thắt lại, không nói nên lời.
“Cô đang nói tới nhà hàng nào vậy?”
“Quán 5F Thái Lị Hương ở plaza Đỉnh Lập.” Triệu Ấu Lâm yếu ớt trả lời, không hề tự tin.
“Trong lúc làm việc, đừng nói chuyện phiếm.”
Chu Khâm cảnh cáo liếc mắt trừng cô ấy, rồi sải bước về phía trước.
Triệu Ấu Lâm tận mắt nhìn thấy anh đi ra khỏi khu làm việc của nhân viên, mới khóc không ra nước mắt than thở với Cố Khinh Âm: “Sao khi không Chu tổng lại ghé chỗ làm của chúng ta cơ chứ? Nếu mà tớ bị bệnh tim, thì lúc nãy đã bị hù chết rồi.”
Cố Khinh Âm đưa viên kẹo cho cô nàng ăn để bình tĩnh lại, “Cậu không nói xấu anh ta, thì sợ cái gì.”
“Tớ nói tiệc tối ăn không ngon, chẳng khác nào đang quở trách anh ta đâu chứ!” Triệu Ấu Lâm nhai kẹo, cắn thật mạnh, “Cậu nói xem tối nay Chu tổng sẽ thật sự dẫn chúng ta đi ăn món Thái sao?”
Cô ấy có thể hỏi như vậy, có thể thấy vẫn còn rất ngây thơ.
Cố Khinh Âm hâm mộ mà vỗ đầu cô ấy, “Hứa với tớ, cậu sẽ luôn sống đơn giản như thế này nhé.”
Triệu Ấu Lâm mất vài giây mới hiểu, nghe ra được Cố Khinh Âm đang mắng cô ấy ngốc, cô nàng không nói nên lời liếc nhìn cô.
Tuy nhiên khi gần đến giờ tan sở, trong nhóm đột nhiên xuất hiện một thông báo, để xác nhận xem ai mới ngốc thực sự.
【 Đêm nay liên hoan nhân viên, địa điểm là ở quán 5F Thái Lị Hương tại Đỉnh Lập plaza. 】
Triệu Ấu Lâm sau khi nhìn thấy, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Tớ nói rồi mà!!!”
Cô nàng cầm điện thoại đến diễu võ dương oai trước mặt Cố Khinh Âm, “Nếu Chu tổng không định đi, cần gì hỏi tớ chỗ nào.”
Cố Khinh Âm phối hợp gật đầu, “Là tớ ngu dốt.”
“Sao lại có một người sếp tốt như Chu tổng thế này, tớ nhất định sẽ chăm chỉ làm việc vì anh ấy, đến chết mới thôi.”
Triệu Ấu Lâm cảm động đến mức cảm xúc đều bị kích động, cô nàng gần như đứng trên bàn làm việc hát《Ông chủ thật khổ, ông chủ thật mệt》.