[Vẫn Cứ Thích Em] Sóng Gió Học Đường

Chương 4: Nhất định phải về...!



8h ngày 13 tháng 9 năm 2016.

Thủ đô Seoul, Hàn Quốc.

Tiếng chim ríu rít kêu vang (không có con quạ nha…hihi) làm cho thiên nhiên càng thêm sức sống, tấm rèm cửa khẻ đung đưa trước làn gió mát dịu làm hiện lên thân ảnh đáng yêu của một cô gái trẻ đang ngồi hóng mát trên một chiếc ghế tựa màu đỏ sang trọng được đặt gần lang cang phòng.  Những cành cây đung đưa, làn gió nhẹ nhàng thổi qua làm mái tóc của cô bỗng dưng bay theo gió rồi lạ trở về như cũ. Trông cô thật quyến rủ làm sao với chiếc váy vai ngang màu trắng dài đến cổ chân, thật đẹp, thật thuần khiết.

Umk hình như cô ấy đang cảm thấy như mình đang lạc lỏng giữa không gian rộng lớn này thì phải, cảm giác đau thương mất mác đến tận cùng. Để lại gần xem thử là ai nha mọi người…ý đang quay mặt qua kia…á,  ôi chúa ơi (đàn quạ ấy lại vô tình một lần nữa rồi). Xin cho mình rút lại những lời khen lúc nãy nha. Ôi má ơi…?chạy…

Đó nó đó, “thuần khiết” quá hà…!

“Binz…binz…” _ đúng lúc tui đang tự xám hối cho bản thân thì cái chuông cửa của phòng nó đã vang lên (giàu gớm nhỉ, chuông cửa phòng ấy chứ, “nhà nghèo” của mị đó…?).

Ngay lập tức màn hình điện thoại của nó hiện lên hai thanh gạt, một xanh một đỏ, nó không nhanh không chậm dùng ngón trỏ trượt lên thanh gạt có màu xanh, ngay lập tức cửa phòng của nó bật mở, một lúc không lâu sau đó có một chàng trai khoảng 20 tuổi bước vào phòng nó và đi ra chỗ nó ngồi, cất tiếng gọi.

– Halee _ anh cất giọng dịu dàng với nó, phải nói thật anh rất đẹp trai, ánh mắt của anh khi nói chuyện với nó còn rất nhu mì nữa (chứ tui có bao giờ nói dối đâu toàn. Hì toàn “nói dốc” không hà).

– Chuyện gì sao? _ nó đáp lời nhưng ánh mắt vẫn hướng ra phía không gian vô tận kia, không hề chuyển hướng (nó đang ngồi xéo với lang cang nha).

– Chủ tịch gọi em xuống phòng khách có chuyện muốn nói _ anh chàng này chính là quản gia của nhà ba nó anh có tên là Zin. Nhìn thất dáng vẽ thờ ơ của người con gái trước mặt Zin trả lời với giọng điệu buồn bả và suy nghĩ “tại sao em lại lạnh lùng với anh như vậy chứ Halee, chẳng lẽ bao năm nay em vẫn không hiểu được tâm tư của anh hay sao?“. Ánh mắt anh cũng vì vậy mà mang vài tia ưu buồn.

– Được rồi _ nó nói, giọng có phần sâu xa hình như là đang suy nghĩ về một thứ gì đó.

– Vậy…anh đi đây _ nó không nói gì, anh buồn bả lững thững như người không hồn bước ra khỏi phòng.

5 phút sau nó bước xuống phòng khách với mái tóc đã được búi trái táo vén mái xéo trông rất xinh. Khi nó xuống tới phòng khách thì đã thấy bọn Yumi, Minzy và Sandy đang ngồi trên ghế sofa hoàng gia rồi cả ba mẹ của nó nữa. Cả bốn đứa cười với nhau coi như là chào hỏi.

– Ba mẹ gọi con _ nó ngồi xuống ghế đối diện với ba mẹ nó rồi hỏi hai người giọng đều đều.

– Umk, ta có chuyện muốn nói với mấy đứa _ ba nó nói, gương mặt lộ ra biểu cảm hơi lo lắng.

– Được rồi chuyện ta muốn nói chính là _ ông nói một chút sau đó ngừng lại và rồi lại tiếp lời.

– Ta muốn các con…phải về…Việt Nam.

– Con không về _ nó nhanh chống đáp lời ngay sau khi ba nó vừa nói xong.

– Tại sao? _ ông nhíu mày hỏi.

– Đơn giản là con không muốn, không thích và…à chỉ vậy thôi _ nó tuỳ tiện vắt chéo hai chân, hai tay thì khoanh trước ngực từ tốn mà trả lời ông cứ như thể chuyện chẳng hề liên can gì đến mình hết (liên quan quá ấy chứ…).

– Ta nói con phải về _ ông nhẹ nhàng nói chuyện với nó, nhưng vẫn có vẽ hơi khó chịu nên nhăn mặt.

– Không _ nó lại dở cái thói nói chuyện không đầu không đuôi với ba của mình rồi.

– Con nhất định phải về _ ông đứng dậy, tức giận quát lên, trên gương mặt thì nếp nhăn càng lúc càng hiện rõ hơn.

Mẹ của nó và ba đứa kia từ nãy đến giờ cũng chỉ ngồi xem kịch mà không nói gì mãi cho đến khi ông tức giận quát lên thì mẹ nó mới dám lên tiếng.

– Anh đừng nóng nữa, ngồi xuống uống miếng nước ăn miếng bánh…à, mà thôi anh ngồi xuống đi rồi từ từ nói nha anh _ bà nói có hơi lố nhưng sau đó liền nhận ra điểm sai mà hiền dịu kéo kéo tay chồng khuyên giải, sau đó thì quay sang phía nó từ tốn nói.

– Halee.

– Há…được thôi nếu như ba muốn _ nó sau một hồi lâu suy nghĩ thì cũng chấp nhận yêu cầu của ba mình một phần là vì mẹ phần khác là vì chính nó  ”cũng muốn vậy” (trời…!).

– Tốt lắm _ ba nó có phần dịu lại, ông nhẹ nhàng nói với con gái vẽ vui cười (quay nhanh dữ, còn hơn chông chống nữa).

– Nhưng con có điều kiện _ nó với vẽ mặt bất cần nói “ba ơi là ba, chuyện đâu có dễ dàng như vậy bao giờ. Kakakaka.. Khặc khặc…” Suy nghỉ nội tâm của chế ấy đấy, nói cho đã cười xong rồi xặc, cạn lời…

– Con nói đi _ ông có vẽ hơi lo lắng chau mày nghĩ “chẳng lẽ nó muốn…”

– Ba phải chấp nhận cho con tiếp tục điều tra, ba thấy sao? Rất dễ mà đúng hông? _ nó hí hửng nói một tràng.

– Chuyện này _ ba nó phân vân suy tư.

– Thôi được rồi, nếu con đã quyết tâm như vậy thì ta cũng không còn gì để nói _ ông sau một hồi suy nghĩ cũng đã chấp nhận điều kiện của nó. Nhưng lời nói có lẽ không cam cho mấy, nhưng dù sao cũng vậy thôi vì ông biết dù ông có đồng ý hay không thì nó vẫn sẽ tiếp tục điều tra mà thôi.

– Vậy thì được rồi, ok, sáng mai đi hé ba,  ngay nhe mấy đứa _ nó hí hửng nói với ba nó sau đó quay sang nói với ba nhỏ kia.

– Được thôi _ ba nó cũng vui vẽ.

– Vậy con lên phòng đây, bye nha mấy đứa _ nó nói xong không kiệp để ai phản ứng thì đã nhảy chân sáo lên phòng mất tiêu rồi.

– Oh…my…god _ Sandy nhìn nó cảm thán vì chưa thấy ai như nó hết, quay như chông chống luôn vã lại quay còn nhanh hơn ba nó nữa. Hạn hán lời…

– Vậy thưa ba mẹ tụi con về nhà chuẩn bị mai còn bay nữa _ Minzy lễ phép nói (bọn nó nhận ba mẹ của những người còn lại trong nhóm là ba mẹ nuôi nha).

– Được rồi các con cứ về chuẩn bị đi _ ba nó nói.

– Con xin phép _ cả ba đồng thanh cuối đầu chào sau đó đi ra phía sân để lấy xe. Vừa đi Yumi vừa nói

– Không phải trước giờ chị ấy vẫn điều tra hay sao, bây giờ còn đi xin phép làm gì?

– Chỉ là hình thức mượn quân mà thôi _ Minzy tốt bụng giải đáp thắc mắc của cô.

– À thì ra là thế…à ê chờ tui với _ Yumi hiểu ra vấn đề định hỏi thêm cái gì đó nhưng quay qua thấy bọn kia đâu mất tiêu nên nhanh chống chạy theo.

* vậy thật ra thân phận của nó là gì, còn chuyện mà nó muốn điều tra là gì, tại sao ba nó lại kêu cả bọn phải về Việt Nam và vì lí do gì mà nó lại không muốn về? 

Mọi người muốn biết lắm đúng hông.

Nhưng mà mình…..

……..………………

Hông nói đâu, hi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.