Liễm Âm Vấn Tình

Chương 17



Đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ đi, giống như bị ôm lấy, chung quanh truyền đến một trận kinh hô, chỉ nghe thấy bên tai có người vội vàng nói: “Sở công tử, ngươi sao rồi?”

Sở Thanh Phong chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy một một gương mặt xa lạ, bên cạnh còn một người lo lắng nhìn mình. Sở Thanh Phong biết mình không bị đâm chết, trong lòng ngược lại chẳng có nửa điểm vui sướng, chỉ có đau đớn vô cùng. Nghĩ đến tháng sau, Lý gia tiểu thư kia sẽ được gả cho Liễm Âm, trong lòng đau xót, máu tươi từ trong miệng tràn ra, lẩm bẩm: “Vì sao không cho ta chết!” Nói xong liền ngất đi.

“Sở công tử! Sở công tử!” Hai người vội vã hô lên, thấy hắn không có phản ứng gì, liếc nhau, nhanh chóng ôm hắn đến hướng Vương phủ.

————-

Hai người ôm Sở Thanh Phong, chạy một mạch tới vương phủ, kêu hạ nhân gọi Vân, hai người vừa thấy Vân, một người quỳ xuống bẩm báo: “Vân đại nhân, bọn thuộc hạ phụng mệnh bảo hộ Sở công tử, hôm nay Sở công tử đột nhiên chạy vội trên đường, thiếu chút nữa bị xe ngựa đâm phải, bọn thuộc hạ cứu hắn, hắn lại hộc máu không ngừng, bọn thuộc hạ không biết như thế nào cho phải, đành đưa hắn đến đây!”

Sắc mặt Vân trầm xuống, vội vã phân phó người đưa Sở Thanh Phong vào nằm nhuyễn tháp, bắt mạch cho hắn, nhướng mày, thầm nghĩ: này rõ ràng là tâm tình tích tụ, tâm mạch bị tổn hại, bệnh  tình đã thập phần nghiêm trọng!

Liễm Âm vừa nhận được tin báo ngay lập tức sắc mặc tái nhợt chạy vào. Nhìn thấy người trên tháp gầy gò, sắc mặt xanh trắng, khóe miệng còn không ngừng tràn ra tơ máu, nhất thời không thể tin vào hai mắt mình, đây chính là Sở Thanh Phong công tử mỹ mạo vô song sao? Nhào về phía hắn, chạm nhẹ vào khuôn mặt gầy yếu kia: “Thanh Phong, ngươi… ngươi làm sao vậy?”

Sau một lúc lâu, Sở Thanh Phong chậm rãi mở hai mắt, thấy Liễm Âm trước mặt mình, nhất thời hoảng hốt, còn tưởng mình còn đang trong mộng, khẽ nói: “Âm, ngươi có thể có nửa điểm thích ta? Âm, ngươi là thích ta, đúng không?”

Thấy hắn ốm yếu như vậy, giờ phút này Liễm Âm cũng không còn muốn che dấu tình cảm của mình, cầm tay hắn thì thầm: “Thanh Phong, ta thích ngươi, ta rất thích!”

“Ta cũng thích ngươi, Âm, ta rất thích ngươi, ngươi đừng cùng người khác thành thân, ta không muốn nhìn ngươi cùng người khác thành thân, ta chết đi thì tốt rồi!” Sở Thanh Phong thần trí mơ hồ, nói một cách vô thức, bên miệng thỉnh thoảng tràn ra một tia máu tươi, quay đầu, lại ngất đi!

“Thanh Phong!” Liễm Âm còn chưa kịp kinh hỉ vì lời yêu thương của Sở Thanh Phong đã sợ tới mức hoảng hốt kêu lên, Vân một bên nhanh chóng lấy ra ngân châm châm vào huyệt đạo của Sở Thanh Phong, thuận tay hướng miệng hắn đưa vào một viên thuốc.

“Vân, hắn… hắn thế nào? Hắn không có việc gì chứ!” Liễm Âm run rẩy kéo góc áo Vân hỏi.

“Vương gia, Sở công tử tâm tư tích tụ bị thương tâm mạch, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chính là thân thể bị thương tổn rất nhiều!”

“Kia hắn vì sao vẫn hộc máu!” Liễm Âm khẩn trương hỏi.

“Vương gia, Sở công tử phun ra tụ huyết, không phải là chuyện xấu hoàn toàn, ngươi không cần lo lắng!”

Liễm Âm lúc này mới thoáng yên tâm, si ngốc nhìn Sở Thanh Phong còn đang mê man, từ từ nhớ đến lời nói của hắn. Thầm nghĩ: hắn… hắn vừa rồi nói thích ta, Thanh Phong nói thích ta! Không còn nhớ tới những ngày tháng sầu muộn, trong lòng nhất thời ngọt ngào cực kỳ.

Nhẹ nhàng xoa hai gò má gầy yếu của hắn, trong lòng lại tê tái, tự trách: Thanh Phong gầy yếu như vậy nhất định là do nghe về việc thành thân của ta, tức giận sinh bệnh! Nhất thời hận chính mình vì sao phải thỉnh đại ca tuyển Vương phi cho hắn. Đột nhiên nhớ tới vừa rồi Sở Thanh Phong không muốn mình thành thân, lập tức vội vã, gọi Vân lại, phân phó  vài câu hắn liền nhanh chóng hướng đến hoàng cung.

Sở Thanh Phong từ từ tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một căn phòng tao nhã tinh xảo, bên cạnh còn có một nam tử anh tuấn tà mị nhìn mình cười mà không nói,  khẽ hỏi: “Đây là chỗ nào? Ngươi là ai?”

“Sở công tử, đây là trong phủ đệ của người trong lòng ngươi, ta tên là Vân!” Vân hi cười nói. <là vừa cười hi hi vừa nói ==!!!>

“Người trong lòng?” mặt Sở Thanh Phong đỏ dần lên.

“Đúng vậy, đây là quý phủ của Lục Vương gia! Lục vương gia của chúng ta không phải “Âm” trong lòng ngươi sao?” Vân cười càng khả ố hơn.

Sở Thanh Phong mặt lại càng đỏ hơn, mình nói mớ lại để cho người khác nghe được, nhất thời vừa thẹn vừa giận. Tức giận đến không buồn nhìn hắn, hai mắt nhìn xung quanh.

“Đừng tìm, vương gia chúng ta hiện giờ không ở đây!”

Sở Thanh Phong sắc mặt buồn bã.

“Vương gia chúng ta a, nghe người trong lòng hắn nói không muốn nhìn hắn cưới vợ, liền nhanh nhanh chóng chóng vào cung tìm Hoàng Thượng từ hôn!” Vân thong thả nói.

Sở Thanh Phong run lên: Cái gì? Chẳng lẽ những gì ta nghe thấy trong mộng đều là thật? Âm hắn… hắn thích ta? Hắn vì ta đi từ hôn? Sắc mặt vừa trở lại bình thưởng, lại hóa thành hai đóa hồng vân. <mây đỏ>

Vân che miệng xích tiếu <tớ nghĩ là cười đểu)>, Sở Thanh Phong ném cho hắn một cái nhìn khinh thường, thầm nghĩ: người này không phải loại đáng ghét bình thường! Đem mặt quay đi, không muốn nhìn cái kẻ đáng ghét này.

Lại nghe người phía sau cười nhạo: “Vương gia, ngươi xem, người ta mỹ nhân căn bản không thích ngươi, vừa rồi còn cùng ta trò chuyện với nhau thật vui, giờ phút này vừa thấy ngươi tới, lập tức liền quay mặt đi!”

Sở Thanh Phong quýnh lên, vội vã quay lại, đã thấy Vân vẻ mặt gian tà nhìn mình, phía sau làm gì có bóng dáng của Liễm Âm? Biết hắn đang đùa giỡn mình, nhất thời tức giận đến mức hai má đỏ bừng, quay người qua không thèm phản ứng lại hắn.

“Vương gia, ngươi đi đi thôi, Sở công tử hiện tại không muốn gặp ngươi, hắn hận ngươi chết đi được!” Một lát sau, phía sau lại vang lên giọng nói đáng ghét của Vân, Sở Thanh Phong vẫn không nhúc nhích, mặc kệ hắn, thầm nghĩ, lại gạt người, ngốc mới tin.

“Thanh Phong, ngươi… ngươi chớ sinh khí, ta… ta đi trước!” Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm lắp bắp của Liễm Âm.

Sở Thanh Phong lập tức ngồi dậy, đã thấy Liễm Âm đã xoay người muốn đi, một phen giữ chặt góc áo của hắn, khẽ nói: “Âm, đừng đi, ta… ta không có giận ngươi!”

Liễm Âm vẻ mặt kinh hỉ xoay người, ngồi vào bên giường, ôm cổ sở Thanh Phong nói: “Thanh Phong, ngươi không giận ta? Thật tốt quá!”

Sở Thanh Phong mặt nhăn mày nhó như ông lão, chỉ vào Vân nói: “Ta tức là vì hắn!”

Liễm Âm biết Vân nhất định đem hắn ra giỡn, tức giận nói: “Vân, ngươi nên cút đi đi!”

Vân còn muốn ở lại xem kịch vui, thấy Liễm Âm đuổi, xích cười nói: “Vương gia trọng sắc khinh bạn!” Nói xong, xoay người rời đi.

Kẻ đáng ghét vừa rời đi, Sở Thanh Phong liền lộ vẻ tươi cười, ngước nhìn  Liễm Âm, rụt rè hỏi: “Âm, ngươi thích ta thật sao?”

Liễm Âm nâng mặt hắn, hôn nhẹ một chút rồi nói: “Thanh Phong, ta thích ngươi, từ lần đầu tiên ta đã thích ngươi!”

Sở Thanh Phong nét mặt buồn bã: “Âm, bởi vì ta giống vợ của ngươi, cho nên ngươi mới thích ta sao?” Trong lòng mặc dù sớm biết, cũng cam tâm làm thế thân của Khanh nhi, nhưng vẫn hi vọng một chút người Liễm Âm yêu chính là mình, chứ không phải dưới cái bóng của Khanh nhi.

“Có lẽ lúc đầu nhìn thấy ngươi, ta coi ngươi là Khanh nhi, chính là lúc ta hôn ngươi, ta biết ngươi không phải Khanh nhi, đối với ngươi ta vẫn thích cực kỳ. Thanh Phong, người ta yêu chính là ngươi, là Sở Thanh Phong, không phải cái bóng của Khanh nhi, chính là ngươi!” Liễm Âm thở dài nói, “Bất quá Khanh nhi vẫn còn trong lòng ta, ta vẫn yêu  nàng, Thanh Phong, hy vọng ngươi đừng vì thế mà buồn rầu!” Nói xong lo lắng nhìn Sở Thanh Phong.

Sở Thanh Phong tựa mình vào lồng ngực Liễm Âm, ôn nhu nói: “Âm, ta sao có thể tức giận? Ta  sẽ chỉ vì sắp có một người trọng tình trọng nghĩa như thế làm ái nhân mà cao hứng thôi. Tuy rằng ta có chút ghen tị Khanh nhi muội muội từng có được ngươi, nhưng tin tưởng những ngày tháng sau này, dù thế nào chúng ta cũng sẽ cùng nhau vượt qua.”

“Ân, ta vừa rồi đã đến trong cung tìm đại ca, thỉnh đại ca từ hôn, ta cùng ngươi vĩnh viễn bên nhau đến đầu bạc răng long!”

Sở Thanh Phong xúc động hôn Liễm Âm, nước mắt từ mâu trung chảy xuống, có thể có một ái nhân như vậy, còn cầu gì hơn?

Đột nhiên nghĩ mình chung quy không thể vì Liễm Âm sinh một hài tử, mà Liễm Âm lại thích hài tử như vậy. Lại có chút sợ hãi: “Âm, chính là chúng ta nếu bên nhau, ta… ta không thể cho ngươi một đứa con nối dõi!” Nhất thời thần sắc ảm đạm.

“Thanh Phong, con nối dõi với ta không sao cả, dù sao đại ca đã có vài người con trai, lại có Diễm nhi cũng có ba đứa con, cho dù ta không có con nối dõi, Hiên Viên gia cũng vẫn là có người kế thừa! Thanh Phong, ta yêu ngươi, ta sẽ không vì cái gì con nối dõi mà từ bỏ tình yêu đối với ngươi!” Liễm Âm kiên định thề ước.

“Âm, ta yêu ngươi!” Sở Thanh Phong cảm động không nói lên lời, chỉ biết dùng nụ hôn để thể hiện tình cảm của mình.  Hai người hôn nhau thật lâu, chỉ cảm thấy giờ phút này đó là thời khắc đẹp nhất của nhân sinh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.