“Cậu tỉnh rồi à, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, có nhớ tên mình là gì không?” Sáng nay, Âu Dương Trạch đi làm đúng giờ, nhìn thấy trên biểu đồ sóng não trong phòng điều khiển phát hiện vị bệnh nhân đặc biệt của y có dấu hiệu tỉnh, vì thế liền vội vã chạy đến phòng giám hộ.
“Lâm Kỳ.” Nghe thế không biết là tên ngu ngốc nào giả danh bác sĩ còn hỏi vấn đề ngu ngốc như thế, Lâm Kỳ lạnh giọng đáp.
Được người bệnh trả lời rõ ràng, Âu Dương Trạch vừa lòng gật gật đầu, xem ra tình huống hiện tại của bệnh nhân rất tốt, không có nghiêm trọng như y đã tưởng tượng.
Âu Dương Trạch đến gần giường bệnh, nhanh tay mà kéo chăn, che lại đuôi cá do người nào đó bởi vì xoay người mà lộ ra. Sau khi từ lúc làm kiểm tra vô ý sờ vào cái đuôi này, Âu Dương Trạch liền không cầm lòng nổi mà bị nó hấp dẫn…
Vẩy cá nhìn qua loá mắt như đá quý, sờ lên lại trơn như ngọc, quả thực chính là món quà ban ân từ Chúa sáng thế. Ý nghĩa của vị tiến hóa giả đặc biệt này là đả kích mấy tên tiến hóa thành “quái thú” đi.
“Mấy người đã làm gì thằng bé rồi?” Phát hiện Lâm Tiểu Cáp của mình yểu xìu, Lâm Kỳ chất vấn nói. Những người này có phải là sợ Lâm Tiểu Cáp làm bị thương người khác, cho nên tiêm cho thằng bé mấy thứ thuốc gì rồi không?
Thấy chuyện đầu tiên Lâm Kỳ quan tâm nhất sau khi tỉnh lại lại là thú cưng của mình, Âu Dương Trạch có chút cạn lời. Y là một người thường, có thể làm gì với một con sói có sức chiến đấu hơn y rất nhiều lần đây?
Lúc đầu còn có không ít người sợ con sói này, nhưng phát hiện chỉ cần không công kích nó, không đuổi nó, nó cũng không chủ động công kích người khác. Lôi Hình nói Lâm Kỳ coi nó như là người nhà vậy, y cũng liền tùy nó.
Mấy ngày nay nó vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh Lâm Kỳ, một bước cũng không rời khỏi, bọn họ cũng đút chút đồ ăn cho nó, nó cũng không ăn. Nếu như Lâm Kỳ không tỉnh lại, ycũng có chút lo lắng con sói trung thành này thế nào cũng sẽ tự làm mình đói chết.
“Cậu ngủ năm ngày rồi, năm ngày này nó vẫn luôn canh giữ ở bên cạnh cậu, hiện tại cái dạng này chỉ sợ là đang rất đói.” Có lẽ nhìn thấy tình thâm chủ tớ này, Âu Dương Trạch kiên nhẫn giải thích nói.
Nhưng mà, không chờ Âu Dương Trạch lại nói thêm gì nữa, y liền nhìn thấy sói lớn ghé vào trong lòng ngực Lâm Kỳ nháy mắt rụt mình, cuối cùng biến thành một đứa trẻ nhìn qua đại khái bốn năm tuổi!
Thấy một màn này, Âu Dương Trạch nháy mắt không bình tĩnh nổi —— một tiến hóa giả bẩm sinh chình ình ngay trước mắt y tận năm ngày, y lại không nhận ra được! Y làm nhân nghiên cứu tiến hóa giả hơn ba mươi năm rồi mà thật không xứng chức. Chuyện của Lâm Kỳ, trước kia không có tiền lệ thì thôi, nhưng chuyện tiến hóa giả bẩm sinh, đã xảy ra lâu rồi mà.
Bất quá, hình như không đúng lắm, đứa nhỏ trong lòng ngực Lâm Kỳ nhiều nhất cũng mới năm tuổi, 5 năm này những tân sinh ở Liên Bang cũng chưa đến một trăm, trong đó tiến hóa giả bẩm sinh có 30 đứa, không có đứa trẻ nào phương hướng tiến hóa là sói cả.
“Vậy phiền anh lấy giùm tôi một chút thức ăn được không.” Thấy vị bác sĩ kia trừng lớn đôi mắt nhìn Lâm Tiểu Cáp biến thành người, Lâm Kỳ nhíu nhíu mày, lập tức nhét đứa nhỏ trần truồng vào trong góc chắn. Tiến hóa giả chỉ khi hết lực mới có thể biến trở về hình người một cách bị động, xem ra chuyện lần này của cậu tạo thành ảnh hưởng không nhỏ với Lâm Tiểu Cáp.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Kỳ một trận nhoi nhói. Trong ba năm nay, cho dù điều kiện ở dã ngoại có thiếu thốn đến đâu, cậu cũng nuôi đứa con của mình béo tốt, trước nay đều chưa từng để thằng bé chịu đói. Không nghĩ tới, chỉ vì một chút chuyện nhỏ trước kia thôi mà con trai đã chịu đói đến hết lực……
“Hả…… À, được.” Nghe được Lâm Kỳ nói, Âu Dương Trạch cuối cùng cũng liên hệ được hai từ “đứa nhỏ” và “chịu đói”, vội vã đi ra ngoài. Mặc kệ hôm nay có thật nhiều việc làm cho người ta giật mình, việc cấp bách là đừng để đứa nhỏ bị đói.
Phải biết rằng, bởi vì những năm gần đây nữ tính có năng lực sinh sản giảm mạnh, tỉ lệ trẻ sơ sinh ở Liên Bang cực kỳ thấp. Cho nên, mỗi một đứa nhỏ đều là cực kỳ trân quý, huống chi đứa nhỏ này còn là tiến hóa giả bẩm sinh.
Không qua bao lâu, Âu Dương Trạch liền mang theo tiểu hộ công cùng xe đẩy đồ ăn tới. Thực mau, nhân viên hộ công tay chân lanh lẹ liền giúp Lâm Kỳ chuẩn bị một cái bàn nhỏ ở trên giường, dọn xong hết thức ăn.
Âu Dương Trạch rất tinh tế cũng kêu một phần bữa sáng giúp Lâm Kỳ, dù sao Lâm Kỳ cũng năm ngày rồi chưa ăn gì cả. Hơn nữa, dựa theo những gì hắn biết mấy ngày nay về “sói con” kia, rời khỏi “chủ nhân” Lâm Kỳ này, “sói con” kia chỉ sợ sẽ không ăn đồ ăn bọn họ cho.
Nếu sớm biết “con sói” bị bọn họ hiểu lầm là thú cưng kia là một tiến hóa giả bẩm sinh, y làm sao dám xằng bậy như thế. Cũng may, thân thể tiến hóa giả bẩm sinh khỏe mạnh hơn so với người bình thường rất nhiều, đói dăm ba bữa sẽ không ảnh hưởng gì quá lớn.
“Lâm Tiểu Cáp, tỉnh đi con, ăn xong rồi ngủ tiếp.” Ôm con ra từ trong chăn, Lâm Kỳ vỗ vỗ mông nhỏ mềm mềm của con thấp giọng nói. Cậu thật sự không nghĩ tới đứa con ngốc ngốc của mình sau khi biến thành người lại rất đáng yêu, giống như cái bánh bao trắng tinh, làm cậu nhịn không được mà muốn nhéo nhéo mấy cái.
Thấy Lâm Tiểu Cáp vẫn không có động tĩnh như cũ, Lâm Kỳ đành phải bế con lên, múc một muỗng cháo thịt nạc thổi thổi nguội rồi uy đến bên miệng của con. Đói lâu lại trực tiếp ngủ, Lâm Kỳ thật là lo lắng cho Lâm Tiểu Cáp sẽ ngủ đến xỉu mất.
Đối với một tên tham ăn mà nói, năng lực của đồ ăn vĩnh viễn rất lớn. Chưa uy được vài muỗng, Lâm Tiểu Cáp đã bị đồ ăn mỹ vị chưa bao giờ được ăn qua dụ đến mở mắt.
“Tỉnh rồi sao?” Để Lâm Tiểu Cáp tự mình ngồi, Lâm Kỳ nhét muỗng vào trong tay Lâm Tiểu Cáp, “Tự con ăn đi.” Nói xong, Lâm Kỳ liền cầm một cái muỗng khác, tự mình múc một muỗng cháo bỏ vào trong miệng để làm mẫu. Tuy rằng cậu đã nuôi con hơn ba năm rồi, nhưng là bởi vì Lâm Tiểu Cáp vẫn luôn không chịu biến về hình người, còn rất nhiều kỹ năng sinh hoạt cậu còn chưa bắt đầu dạy cho thằng bé.
Lâm Tiểu Cáp chuyên tâm nhìn hành động của daddy nhà mình, sau khi ngẩn người nhìn cái muỗng trong tay của mình, sau đó bắt đầu nghiêm túc bắt chước. Daddy đã từng nói, mình là nhân loại, sau khi lớn lên sẽ giống như daddy vậy; cho nên, sau khi thấy tay của mình, Lâm Tiểu Cáp cũng chỉ là ngẩn người, thực mau liền hiểu được.
Mặt khác, không thể không nói, ở phương diện ăn uống, từ trước đến nay Lâm Tiểu Cáp học phi thường nhanh chóng. Chỉ mới lớ ngớ đôi chút thôi, nhóc đã có thể chuẩn xác mà nhanh chóng ăn cơm.
Nhìn một lớn một nhỏ hoà thuận trên giường, Âu Dương Trạch có chút hâm mộ, nghĩ đến y đã hơn 50 rồi, ngay cả sợi tóc của con nối dối cũng chả thấy đâu. Tiểu quỷ Lâm Kỳ này cũng không biết có vận gì nữa, nửa đường tiến hóa không nói, còn có thêm một đứa con nữa, đây không phải đang kích thích người lớn tuổi hắn y ạ?
Lâm Kỳ vừa ăn xong một chén cháo, liền thấy Lâm Tiểu Cáp cơ hồ quét sạch hết thức ăn trên bàn. Sợ thằng bé ăn nhiều quá rồi không tiêu hóa được, Lâm Kỳ đúng lúc ngăn trở Lâm Tiểu Cáp ăn cơm. Dù sao tiểu tử này hiện tại đang là hình người, hệ tiêu hoá kém rất xa so với hình thái tiến hóa.
Giúp Lâm Tiểu Cáp lau miệng sạch sẽ, suy xét đến sau khi hai người bọn biến về hình người đều là toàn thân trần trụi, phòng ngừa bị dính đến tình cảnh xấu hổ, Lâm Kỳ quay đầu nói với nhân viên hộ công bên cạnh: “Phiền anh lấy giúp một bộ quần áo trẻ con, thuận tiện giúp tôi một cái quần, cảm ơn.”
Tiểu hộ công trẻ tuổi chưa từng gặp được một tiến hóa giả tao nhã lại không dọa người chút nào như vậy, vội vàng lên tiếng, sau khi thu dọn thức ăn trên bàn xong liền lập tức bước nhanh ra khỏi phòng.
Nhìn thấy những thức ăn mỹ vị bị thu đi hết, Lâm Tiểu Cáp mở to hai mắt, ánh mắt phảng phất như vẫn chưa ăn no mà. Trơ mắt nhìn đồ ăn rời khỏi tầm mắt bé, Lâm Tiểu Cáp giật giật, phát hiện bộ dáng hình người không tiện để hành động gì cả, “Chi lưu” một chút biến thành sói, nhảy xuống giường, đuổi theo đồ ăn của bé.
Nhìn một loạt động tác của Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ đầy đầu hắc tuyến —— một khi xác nhận chính mình không có việc gì, đứa con “ngốc” này lặp tức bại lộ bản tính, ở trong hoàn cảnh trời xa đất lạ chẳng biết sợ là gì mà cứ chạy lung tung mãi.
“Cậu yên tâm, chúng tôi sẽ coi chừng thằng bé, nơi này rất an toàn.” Không đợi Lâm Kỳ mở miệng gọi lại Lâm Tiểu Cáp, Âu Dương Trạch vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi ở một bên liền nói.
Nghe vậy, Lâm Kỳ yên lặng ngậm miệng. Cậu làm gì lo lắng vì nơi này không an toàn, cậu là sợ Lâm Tiểu Cáp vừa ra đi, đối với những người thường ở đây, nơi này liền không an toàn. Bất quá, lại nghĩ đến Lâm Tiểu Cáp cũng đã ngây người ở chỗ này năm ngày, chuyện gì cậu nghĩ sẽ xảy ra chắc hẳn cũng đã xảy ra rồi.
Nghĩ đến đây, Lâm Kỳ đem lực chú ý kéo lại, nơi này, còn có phiền toái lớn nhất chờ cậu ứng phó đây…
Tỉnh lâu như vậy, Lâm Kỳ không cần đoán đều biết đến nơi đây là nào. Ngày đó, Lôi Hình thấy mình hôn mê bất tỉnh, Trung Nghiên Viện là lựa chọn duy nhất của anh. Bởi vì nơi này có kỹ thuật tối tân cùng chuyên gia quyền uy nhất.
Đối mặt với chuyên gia Trung Nghiên Viện quen thuộc với gen nhân loại và tiến hóa giả vô cùng, Lâm Kỳ biết, cậu không có gì có thể dấu diếm.
Nhưng cậu hy vọng, trước khi các tình huống phát triển theo phương hướng bất lợi với cậu cùng Lâm Tiểu Cáp, cậu có thể chủ động xuất kích, không cho bi kịch ở tương lai xảy ra đối với hai người. Dù sao, so sánh với những ngân nhân cải tạo nhu nhược trong tương lại, cậu là khác biệt! Cậu không những có thể sinh trứng, cậu còn là một tiến hóa giả có thực lực không tồi.
“Chào cậu Lâm tiên sinh, vừa rồi đã quên tự giới thiệu, tôi tên là Âu Dương Trạch, là nghiên cứu viên ở Trung Nghiên Viện, hiện tại chủ yếu phụ trách trị liệu cho cậu cùng thu thập số liệu tiến hóa, cậu có vấn đề hoặc yêu cầu gì đều có thể tìm tôi.” Thấy Lâm Kỳ nhìn chằm chằm vào mình, Âu Dương Trạch mới phát hiện ngay cả tự giới thiệu mình cũng chưa nói qua, hôm nay thật là kinh hỉ liên tục, y thật sự là quá kích động.
Khi nghe được tên Âu Dương Trạch, Lâm Kỳ hơi hơi sửng sốt, tên Âu Dương Trạch này hiện tại có khả năng ít người biết đến, nhưng trong tương lai sẽ có danh: “Cha của Nhân ngư” —— Âu Dương Trạch. Nếu chính mình không có trọng sinh tiến hóa mà nói, nhân ngư đầu tiên trên thế giới sẽ xuất hiện từ tay người này.
Lâm Kỳ không nghĩ tới khi mình ở Trung Nghiên Viện đã bị Âu Dương Trạch tiếp nhận, nghĩ đến đời trước Âu Dương Trạch vì giữ gìn quyền lợi của nhân ngư mà làm những chuyện kia, Lâm Kỳ đột nhiên cảm thấy cho dù bị coi là đối tượng nghiên cứu cũng không đáng ghét như vậy.
Huống chi nhân ngư vốn là tồn tại phù hợp với sự tiến hóa của nhân loại, đại thế lịch sử, thuận thiên giả tồn, nghịch thiên tắc vong, (thuận theo ý trời thì sống, trái ý trời thì chết) cậu sao lại không thuận nước đẩy thuyền một phen, để Âu Dương Trạch nghiên cứu nhân ngư sớm bắt đầu một chút, cũng đỡ cho về sau đứa con ngốc ngóc của cậu không cưới được nhân ngư.
Nghĩ thông điểm lợi và hại của quan hệ, tâm tình Lâm Kỳ hơi chuyển, nhẹ cười mở miệng đáp: “Được, Âu Dương, tôi nghĩ hiện tại anh hẳn là có rất nhiều vấn đề muốn hỏi tôi.”
Nghe vậy, Âu Dương Trạch hơi hơi mỉm cười, không nghĩ tới Lâm Kỳ là người thông thấu như vậy, đây cũng chẳng bất ngờ với thủ đoạn năm ngày trước khi cậu đối chiến với Hùng Hoàng. Cậu trai này thật sự chỉ mới hai mươi tuổi sao? Bốn năm bên ngoài thật sự có thể khiến người trưởng thành nhanh đến như vậy?
Bất quá, hiện tại những câu hỏi kia không phải vấn đề Âu Dương Trạch muốn hỏi nhất, hiện tại điều hắn muốn hỏi nhất chính là, “Lâm Tiểu Cáp là như thế nào, cha mẹ thằng bé là ai?”
Nếu y đoán không lầm, Lâm Tiểu Cáp hẳn là một đứa nhỏ chẳng có tin tức gì ở Liên Bang cả, như vậy người sinh ra đứa nhỏ này hẳn là cũng không có tin tức gì cả. Để lạc mất một người sinh sản, đây chính là chuyện lớn……
Nghe được vấn đề của Âu Dương Trạch, Lâm Kỳ đã sớm dự đoán được cười khẽ, lấy một loại ngữ khí bình đạm, nói ra một sự thật động trời, “Lâm Tiểu Cáp là do tôi sinh, bốn năm trước tôi bị người khác cưỡng bức, tôi không biết cha của thằng bé này là ai.”
Phải biết rằng, trên thế giới này chưa từng có tiền lệ nam nhân sinh con bao giờ, hiện tại làm nữ nhân tự nhiên thụ thai đã khó rồi, làm nam nhân thụ thai quả thực có thể xưng là chuyện thần thoại.
Nhưng Lâm Kỳ cũng biết, việc này cho dù cậu không nói, chờ đến tin tức kiểm tra đo lường gen của Lâm Tiểu Cáp ra, cho dù cậu không thừa nhận Lâm Tiểu Cáp là do cậu sinh, đám người này cũng sẽ cầm “chứng cứ” buộc cậu thừa nhận.
“Lâm tiên sinh, cậu xác định cậu không nói giỡn với tôi chứ?” Nếu không phải phía trước đã xác nhận trí não Lâm Kỳ rất bình thường, nhưng nghe mấy lời của Lâm Kỳ, Âu Dương Trạch nhất định sẽ cho rằng đối phương là muốn quyền nuôi con đến điên rồi.
“Đương nhiên, không tin thì anh có thể tiến hành kiểm tra.” Thấy vẻ mặt Âu Dương Trạch không tin, Lâm Kỳ không để bụng nói. Cậu vừa mới nói xong, liền thấy Lâm Tiểu Cáp ngậm một cái quần không biết là của ai trở về.
Nhìn Lâm Tiểu Cáp đưa cái quần như hiến vật quý cho mình, Lâm Kỳ không biết là nên mắng thằng bé hay là nên khen thằng bé nữa, trước kia cậu có dạy Lâm Tiểu Cáp lấy đồ lung tung của người khác bao giờ đâu.
Bất đắc dĩ xoa xoa đầu lông xù xù của Lâm Tiểu Cáp, Lâm Kỳ bứt mấy sợi lông trên người Lâm Tiểu Cáp đưa cho Âu Dương Trạch nói: “Đây hẳn là đủ dùng rồi chứ.”
Nhìn Lâm Kỳ tùy ý bứt lông trên người “sói con” như vậy, khóe miệng Âu Dương Trạch hơi giật giật, nhưng vẫn là nhận lấy lông của “sói con”. Đứa nhỏ này ngày thường luôn luôn người sống chớ gần, ngay cả khi hắn muốn lấy sợi lông thôi cũng không dễ dàng……