– Y Thuần, em đứng đây làm gì?
Thượng Thủy bất thình lình từ đâu xuất hiện dọa cô giật cả mình.
– À à không có gì, haha.. chào buổi sáng. – Cô gãi đầu cười trừ rồi lách người vào quán.
Anh nhíu mày nhìn theo, cô bé này mới sáng sớm làm trò gì không biết, cứ lấp ló ngoài cửa quán, nếu anh không gọi chắc là cũng không có ý định đi vào nữa.
Hôm nay hình như Louis không có đi làm, Hạ Y Thuần lúc phát hiện ra việc này thì thở phào, lúc này mà để họ gặp nhau, cô biết phải làm gì bây giờ?!
Hạ Y Thuần thở dài, chậm chạp từng bước đi vào phòng nghỉ, nhìn cô hôm nay chẳng có sức sống gì cả. Cô mở tủ đồ của mình, không cẩn thận rơi ra một vật gì đó, nhìn thấy vật đó nằm trên đất tim cô bỗng nhiên đập nhanh khác thường.
Cái đó.. hình như là thư?
Hạ Y Thuần nhặt lá thư lên, ngắm nghía, do dự mãi một lúc mới mở ra đọc. Khi lờ mờ nhìn thấy vài con chữ tiếng Anh, tim cô liền đập mạnh, trong số mọi người ở đây chỉ có Luois là người Anh mà thôi.
Mở ra liền thấy đúng là nét chữ của anh.
– Y Thuần, trong nửa tháng qua, mặc dù thời gian tiếp xúc của chúng ta không nhiều, nhưng…
Đọc tới đây, Hạ Y Thuần liền gập thư lại, nhanh chóng bỏ lại vào phong bìa, bỏ vào tủ. Cái này, chẳng lẽ là thư tỏ tình? Không phải là do chuyện xảy ra đêm hôm qua nên anh ta mới..
Hạ Y Thuần không dám nghĩ nữa, cái chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trên người cô thế này.
Tuy cô vẫn nghĩ giữa họ không xảy ra việc gì vì cô căn bản là không có cảm giác nhưng cô vẫn thấy rất khó chịu. Cô tránh mặt Louis như muốn tránh đi cái hiện thực không mong muốn này.
Cho dù họ không có gì thì sao? Cô đã như vậy trước mặt anh, dù cô không mang tư tưởng lạc hậu cũng sẽ cảm thấy ngại khi nghĩ đến cảnh hai người đối mặt.
Nhưng cô lại không lý nào sẽ vì một đêm qua mà đồng ý lời tỏ tình, sẽ không!
Hạ Y Thuần cứ thế thẫn thờ cả ngày, rất nhiều việc cứ mãi xoay đi xoay lại trong đầu cô.
– Y Thuần.
– …
– Y Thuần.
– …
– Hạ Y Thuần.
– Hả?
– Em mơ màng cái gì vậy? Anh gọi em mấy lần cũng không nghe.
– Không.. không có gì đâu. – Cô ngại ngùng cười trừ.
– Bộ dáng này của em tốt nhất đừng để quản lý bắt gặp. – Anh thở dài, thật hết cách.
– Xin lỗi, em sẽ chú ý hơn. – Cô cúi đầu
– Quản lý tìm em đó, xong việc thì qua xem anh ấy dặn dò gì. – Anh dặn dò xong cũng lo bận việc của mình.
Mơ mơ màng màng cũng một ngày trôi qua, cô âm thầm thở phào, Louis hôm nay không đến làm, thật may.
Chợt nhớ đến quản lý dặn muốn gặp cô, liền nhanh chóng dọn dẹp nốt vài thứ lặt vặt, rồi đến gõ cửa văn phòng.
– Vào đi.
– Quản lý, anh tìm tôi có việc? – Cô quy củ lễ phép, không hề có một tia tinh nghịch như thường ngày.
Lăng Thiên Dụ nhíu mày, cô bé này hôm nay làm sao thế?!
– Tối nay tan làm, cô rảnh chứ? – Âm giọng từ tính vang lên.
– À.. rảnh. – Cô lủng củng đáp, lòng đầy nghi hoặc..
– Được, tôi mời cô ăn cơm. – Anh thản nhiên nói.
– Hả? – Cô ngạc nhiên trừng mắt.
– Sao? Tôi mời cô ăn cơm thì ngạc nhiên lắm à? – Dường như anh đang chột dạ. – Quản lý không được mời nhân viên của mình đi ăn sao?
– Thế sao? – Cô gật gù hiểu rõ. – Thế tôi đi gọi cả Thượng Thủy và Trần Hoa đi cùng.
Dứt lời, cô đã muốn bước ra ngoài liền bị anh gọi lại.
– Thượng Thủy.. bận và Trần Hoa cũng thế.
– Vậy sao?
Cô nghi ngờ nhìn, rồi lại bỏ qua khi không phát hiện gì cả, nếu Thượng Thủy cùng Trần Hoa là vì hẹn riêng nhau mà bận thì tốt, cô còn thay Trần Hoa mà vui vẻ đây.
– Cũng hết giờ làm rồi, cô đi lấy đồ đi, tôi chờ ở cửa. – Anh nhìn nhìn đồng hồ, nhanh chóng đứng dậy cầm áo khoác ra ngoài.
– Đi cũng nhanh quá đi. – Cô nhìn theo lẩm bẩm.
Lăng Thiên Dụ ra đến bên ngoài liền thở hắt ra, may mà tránh kịp, không thì lại mất mặt chết. Thật ra cô đã bỏ sót một cảnh tượng đặc sắc, rằng tai của một tên lạnh lùng, kiêu ngạo đã đỏ ửng lên vì một lời nói dối rồi.
Khi Hạ Y Thuần đi ra lại nhìn thấy anh đang dựa bên tường thẫn thờ, trên người khoác chiếc áo khoác dài cùng khăn quàng cổ, hai tay để trong túi áo hy vọng có thể sưởi ấm lên một chút.
Khí lạnh của mùa đông khiến cho hơi thở của anh tỏa ra từng đợt khói trắng, tóc mái trên trán theo cái cúi đầu mà rũ xuống, bỏ xuống vẻ khó gần thường ngày, Lăng Thiên Dụ mà cô nhìn thấy lúc này không khác nào một chàng trai trẻ, xung quanh dường như toát ra một vẻ ấm áp đến lạ.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy anh như thế, ngay một khắc đó cô có xúc cảm rất muốn ở gần anh, muốn có được sự ôn nhu ấm áp đó.
– Anh đứng ngẩn ra đó làm gì? – Cô lấy lại tỉnh táo, tiến lại hỏi.
– Đi thôi. – Anh lướt mắt qua người cô.
– Anh định đi đâu? – Cô đuổi theo anh, hỏi.
– Cô muốn ăn gì. – Anh bỗng nhiên chậm lại bước chân, chờ cô theo kịp.
– Thời tiết lạnh quá, hay là chúng ta ăn gì ấm ấm đi?
Cô cười tươi rói, đến nay anh mới phát hiện cô gái này mỗi lần nhắc đến thức ăn dường như luôn có bộ dáng hưng phấn thế này.
– Được, gần đây có một quán mỳ Quảng, tôi dẫn cô đi.
Hạ Y Thuần không đáp, chỉ là bên môi không giấu được nét cười, anh vô tình nhìn qua, tâm tình cũng vì sự vui vẻ của cô ảnh hưởng, tâm trạng hôm nay rất tốt.
Nụ cười giai nhân.. quả nhiên, đáng giá ngàn vàng.
– Cô nhìn gì đấy, đến rồi.
Cô còn mãi nhìn xung quanh đường anh đã nắm tay kéo cô vào một quán nhỏ, hơi ấm cứ thế vây quanh lấy cô, còn có mùi hương trong quán ăn nhỏ kia, thật thơm..
– Sao anh lại biết chỗ này? – Sau khi gọi xong thức ăn, cô tò mò hỏi.
– Vô tình tìm ra. – Anh nhún vai.
Anh nói xong, cô không đáp, hai người lẳng lặng mà ngồi đối diện nhau.
Không còn tìm được chủ đề để nói, không khí bỗng chốc ngập tràn ngượng ngùng, hai người cứ thế giữ im lặng mãi. Chốc chốc cô lại ngước lên nhìn anh, thấy anh như không có gì ngồi đó, cảm xúc của cô cũng khẽ buông xuống.
Cuối cùng thức ăn cũng tới, nhìn thấy đồ ăn, cô liền vui vẻ, đều đã quên đi mọi thứ ban nãy rồi.
– Thơm quá. – Cô cảm thán, đôi mắt sáng long lanh.
– Thử đi. – Anh đưa đũa cho cô, bản thân lại ngồi nhìn cô nếm thử.
– Thế nào?
Cô không đáp mà vẫn mãi lo ăn, chỉ giơ ngón cái, gật đầu khen tấm tắc, nhìn bộ dáng tham ăn của cô, anh cười cười nhướng mày. Tâm trạng anh vì thế mà tốt lên rất nhiều, bữa ăn hôm đó cũng đặc biệt ngon miệng.
Cảm xúc này đến với anh thật lạ lẫm..
– Tôi đưa cô về. – Ăn xong, anh đề nghị.
– Đương nhiên là anh đưa tôi về, chẳng lẽ muốn để một người con gái như tôi về nhà một mình sao? – Cô lại bắt đầu cãi anh rồi.
– Lúc trước chẳng phải cô thường không thích tôi đưa cô về sao? – Khóe miệng anh giật giật, thay đổi cũng quá nhanh đi?
– Lúc trước.. lúc trước sao mà giống. – Cô bỗng lắp bắp.
– Làm sao không giống? – Anh nhếch môi, nhìn cô đầy mị hoặc.
– Này này, anh đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. – Cô tránh.
– Ánh mắt này thì làm sao? – Anh càng tiến gần.
– Chẳng.. chẳng qua.. chẳng qua là lần này anh mời tôi đi ăn nên anh phải đưa tôi về. – Cô bỗng nói thật nhanh, né tránh cái nhìn của anh.
– Ồ.. – Anh cười cười gian tà nhìn cô, tha cho cô lần này.
Nụ cười của anh khiến cô rùng cả mình, không biết là vì sợ hay vì xấu hổ mà cô giận đùng đùng bỏ đi trước, để lại anh vui vẻ cười đi theo phía sau.
…
– Cảm ơn anh đã đưa tôi về. – Cô mở cửa vào nhà.
Anh gật đầu. Thấy vậy, cô định đóng cửa lại, anh bỗng nhiên xoa đầu cô, giọng nói lạnh lùng thường ngày lại pha chút ôn nhu:
– Ngủ sớm một chút, ngày mai đi làm.
Một hành động của anh khiến cô ngẩn ngơ mãi ở cửa, tận đến lúc anh đi mất thật lâu cô mới hoàn hồn, trời ạ… Cô lấy lại tinh thần, không được, không được nghĩ đến anh ấy nữa!
Vì một cái chạm, lòng liền tương tư.
Cả đêm hôm đó cô trằn trọc mãi vẫn chẳng thể ngon giấc, rốt cuộc là tại anh khác thường hay tại cô đã bắt đầu để tâm rồi?
Không chỉ riêng cô, đêm hôm đó cũng có người không thể ngủ được, là vì thương tâm.
Louis chờ cô ở nhà hàng suốt một buổi tối, nhưng cô không xuất hiện, cơm lạnh, hoa héo, tiệc tàn, người vẫn không thấy.
Anh rất thất vọng, cô cứ như vậy từ chối anh sao? Thậm chí không cho anh một cơ hội? Trong thư anh hẹn cô cùng ăn tối, cô cũng không có đến.
Không nghĩ đến, mối tình đầu tiên của mình cứ như vậy mà bị từ chối rồi; nhưng anh làm sao có thể bỏ cuộc? Anh thật lòng thích cô, anh sẽ theo đuổi đến cùng, hôm nay cô không đến, anh sẽ xem như cô không biết, anh sẽ tiếp tục theo đuổi đến khi anh chính tai nghe cô từ chối mình.
Nhưng… anh sẽ vĩnh viễn không biết rằng, mối tình đơn phương bị người khác không do dự mà từ chối, luôn rất khó chấp nhận. Chẳng thà im lặng mặc nhận còn hơn là mặt đối mặt mà nhận lấy cái lắc đầu.
Một lời từ chối, thẳng thắn như vậy, đau lòng như vậy..