[ABO]– Kẹo Vải (Lệ Chi Đường ABO)

Chương 12



Edit: DL – Beta: Chi

*****

Dư Lệ tỉnh táo trở lại, những chuyện đã xảy ra trong hai giờ trước lần lượt hiện lên trong đầu. Anh không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâu Chỉ đang ôm eo anh nghỉ ngơi.

Lâu Chỉ vậy mà lại…

Hắn vậy mà lại…

Đút ngón tay vào!

“Đàn anh, em tỉnh rồi sao?” Lâu Chỉ nhanh chóng nhận ra sự thay đổi trong nhịp thở của Dư Lệ. Đợi một lát, thấy anh vẫn cúi đầu giả bộ ngủ, mắt hắn đen thẫm lại.

Hắn vươn tay nắm cằm Dư Lệ, ngón tay hơi dùng sức, ép anh ngẩng đầu lên. Dư Lệ vẫn nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi run lên nhè nhẹ.

Lâu Chỉ hôn lên trán anh: “Đàn anh à, em định ăn xong chùi mép không chịu trách nhiệm sao?”

Dư Lệ ngay lập tức mở to hai mắt: “Cậu nói gì đấy!”

Lâu Chỉ xoay người đè lên Dư Lệ, miết nhẹ đầu ngón tay lên gương mặt người phía dưới: “Đàn anh, em có muốn tôi nhắc lại chút ký ức cho em không?” Nói rồi, bàn tay hắn di chuyển thẳng một đường từ mặt qua cổ đi xuống.

Dư Lệ rụt người lại, anh bắt lấy cánh tay đang làm bậy của Lâu Chỉ, đối diện với ánh mắt tràn đầy ý cười của chàng trai trước mặt, quay đầu sang chỗ khác.

“Tôi, tôi không quên.” Giọng anh rất nhỏ.

Nhưng như vậy cũng đủ khiến Lâu Chỉ cảm thấy hưng phấn, hắn ngậm lấy đôi môi Dư Lệ, đầu lưỡi lướt qua, cọ vào hàm trên của anh.

Hàm trên ngưa ngứa, nhưng Dư Lệ lại không tránh thoát được, anh đành dùng đầu lưỡi cản lại hành động quá phận của Lâu Chỉ.

Sự đáp lại của anh khiến Lâu Chỉ càng trở nên thô bạo, hắn ôm Dư Lệ ngồi dậy, siết chặt lấy eo anh. Dư Lệ chỉ đành ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn của hắn, trên tấm lưng trần xuất hiện những vệt đỏ.

“Không được nữa… Từ bỏ.” Dư Lệ thở không ra hơi, đẩy hắn ra.

Lâu Chỉ lưu luyến rời đi, nhưng đôi môi vẫn dừng trên môi Dư Lệ, hắn dùng răng nanh cắn nhè nhẹ môi anh.

Trán chạm trán, chóp mũi cọ vào mũi Dư Lệ, hắn nói: “Bảo bối, tôi yêu em.”

Dư Lệ ngồi trên đùi hắn, thứ chọc vào người anh như đang chứng tỏ sự tồn tại của nó. Anh vất vả né tránh ánh mắt Lâu Chỉ: “Trước tiên cậu mặc quần áo vào đã.”

Lâu Chỉ thoải mái để anh nhìn, đáng tiếc Dư Lệ không thèm nể mặt. Không muốn khiến anh sợ tới mức rúc mình vào mai rùa, Lâu Chỉ khẽ gẩy nhẹ mũi anh. Hắn dùng chăn bọc Dư Lệ lại rồi mới xuống giường.

Dư Lệ vừa định nói chuyện, nhưng ngay sau đó, anh đã bị cơ thể gầy nhưng rắn chắc của hắn hấp dẫn.

Đường cong cơ bắp sắc nét, thắt lưng và cánh tay đều ẩn chứa sức mạnh tiềm tàng. Cơ ngực cuồn cuộn, phần đùi cường tráng khỏe mạnh, còn có nơi nào đó dồi dào tinh thần…

Lâu Chỉ không có ý định che dấu, phô bày toàn bộ sức mạnh cơ thể mình. Thấy hắn đã mặc xong quần lót, Dư Lệ mới bớt thẹn thùng, nhìn hắn.

Lâu Chỉ mở tủ tùy tiện lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng, tốc độ hắn cài cúc rất chậm, kết hợp với gương mặt lạnh lùng biếng nhác khiến Dư Lệ ngắm nhìn tới ngẩn ngơ.

Mặc quần áo xong, hắn lại lên giường.

“Như vậy được rồi chứ?” Lâu Chỉ hôn lên mặt Dư Lệ.

“Đàn anh.”

“Tôi yêu em.”

Dư Lệ vừa ngước lên nhìn liền rơi vào đôi mắt đen dịu dàng của hắn, anh cảm nhận được sự nghiêm túc của Lâu Chỉ. Hắn nhìn anh chăm chú, tựa như anh là thứ duy nhất mà hắn có.

“Tôi…” Dư Lệ bật ra một tiếng đơn lẻ, nhưng sau đó chỉ mấp máy môi không nói nốt câu.

“Sao vậy?” Lâu Chỉ ôm anh, hắn nhận ra anh đang chần chừ.

Dư Lệ ngửi thấy mùi hương thơm mát trên người hắn, nhớ lại những chuyện thân mật đã làm trước đó, anh hỏi nhỏ: “Vì sao cậu lại thích tôi?”

“Không phải cậu vẫn luôn có người thương khác sao?”

Anh không nói ra cái tên kia.

Lâu Chỉ hơi bất đắc dĩ, đàn anh của hắn dường như đã quên mất cuộc đối thoại kia.

“Bởi vì em là Dư Lệ.”

“Đàn anh, người tôi vẫn luôn yêu…”

“Chỉ có mình em.”

Giọng Lâu Chỉ đều đều, tựa như tiếng đàn cello trầm thấp, hắn kề sát bên tai Dư Lệ, trả lời câu hỏi của anh. Hắn không hỏi vì sao Dư Lệ lại biết Lưu Lật, hắn không muốn phá hỏng giây phút tốt đẹp này.

“Người Lâu Chỉ yêu vẫn luôn là Dư Lệ.”

Mắt Dư Lệ hơi cay, anh dựa vào lồng ngực Lâu Chỉ, hỏi với vẻ không chắc chắn: “Thật chứ?”

“Thật.” Lâu Chỉ vỗ nhẹ lưng anh.

“Vậy…” Mặt Dư Lệ tràn đầy vẻ ngượng ngùng, anh nói khẽ: “Em cũng yêu anh.”

Lâu Chỉ nở nụ cười: “Bảo bối, sao em lại đáng yêu vậy chứ?”

Dư Lệ cắn cổ hắn: “Em muốn mặc quần áo.”

“Tôi lấy giúp em.” Cho dù bị cắn, tâm trạng của Lâu Chỉ vẫn rất tốt.

Dư Lệ bị bắt mặc áo phông của Lâu Chỉ.

Anh mặc một chiếc áo màu đen rộng thùng thình, càng tôn lên làn da trắng nõn. Vạt áo chỉ có thể che quá bắp đùi, Dư Lệ định đổi trở về áo ngủ của mình, nhưng lại bị Lâu Chỉ giữ lại.

“Lâu… Lâu Chỉ.”

Dư Lệ cúi đầu, giữ chặt tay áo của hắn.

“Ơi?” Lâu Chỉ đặt tay lên đầu anh, dịu dàng xoa.

“Lại… Lại chảy.” Dư Lệ càng nói càng nhỏ, vành tai anh đỏ rực. Anh ngồi trên chăn Lâu Chỉ, không dám cử động, không biết nước đã thấm qua quần lót hay chưa.

Lâu Chỉ thấy anh xấu hổ, vươn tay sờ đùi Dư Lệ: “Để tôi giúp em được không?”

Dư Lệ nghĩ tới cảm giác khi hắn đút ngón tay vào, ngón chân cong lại. Anh định buông tay áo Lâu Chỉ ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt, đan mười ngón tay vào nhau.

“Tôi tới giúp em.”

Lâu Chỉ đè Dư Lệ lên giường, nhanh chóng lột chiếc quần anh mới thay ra.

“Bảo bối, em nhìn xem nơi này ướt cả rồi.” Lâu Chỉ để cho Dư Lệ nhìn.

Dư Lệ quay đầu sang nơi khác, anh đẩy Lâu Chỉ, nói: “Anh đừng như vậy mà.”

“Tôi làm sao?” Vừa trả lời, ngón tay Lâu Chỉ vừa quen nẻo chạm tới nơi kia.

Dư Lệ thở dồn dập, giọng anh rầu rầu: “Anh bắt nạt em, anh hư lắm.”

Trong kỳ phát tình, cảm xúc của Omega biến hóa rất nhanh, rõ ràng chỉ là một chuyện cỏn con nhưng Dư Lệ càng nghĩ càng thấy tủi thân.

“Anh bắt nạt em, anh hư lắm.” Cuối cùng, tất cả những lời được nói ra đều thay đổi hoàn toàn, đến mức anh tự bật khóc nức nở khiến Lâu Chỉ cảm thấy mình là kẻ tội ác tày trời.

Lâu Chỉ ôm hôn anh, kiên nhẫn dỗ dành: “Tôi sai rồi, bảo bối. Tôi là người xấu, tôi không nên bắt nạt em.”

Dư Lệ cắn lấy đầu lưỡi hắn, mùi máu tươi tràn ngập giữa môi lưỡi hai người. Vị máu khiến Lâu Chỉ hưng phấn không kiềm chế được, hắn quấn chặt đầu lưỡi Dư Lệ, dùng sức mút lấy.

Được Lâu Chỉ dỗ dành hết mực, Dư Lệ rốt cục cũng ngừng khóc. Anh cọ đầu vào cằm Lâu Chỉ, để lộ tuyến thể vẫn còn vết cắn trước mặt hắn.

“Muốn pheromone của anh.” Dư Lệ ôm lấy cổ hắn, cọ cọ làm nũng.

Pheromone đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, ồ ạt ập tới. Trước đó Lâu Chỉ sợ Dư Lệ còn chưa tỉnh táo đã phải đối mặt với đợt cao trào tiếp theo, nên hắn khống chế không để pheromone thoát ra bên ngoài. Nhưng giờ Dư Lệ đang xin hắn, sao hắn có thể khống chế được nữa đây?

Ngửi được mùi hương vẫn luôn mong ngóng, Dư Lệ thả lỏng cơ thể, anh dịu dàng ngoan ngoãn tựa vào ngực Lâu Chỉ. Pheromone ngọt thanh dần tản ra từ người anh, ngọt hơn gấp trăm lần so với lúc trước.

Pheromone giao hòa trong không khí, cơ thể cuốn lấy nhau khiến thời gian trôi qua trong vô thức.

Lễ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, vì kỳ phát tình, có tới ba ngày Dư Lệ không mặc quần. Cũng vì kỳ phát tình, anh vô cùng dính Lâu Chỉ thế nên mỗi chỗ trên giường Lâu Chỉ đều dính thứ đó của anh.

“Kỳ phát tình của em đã hết rồi…” Hiện giờ, đối mặt với một Lâu Chỉ quan tâm anh từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn, Dư Lệ vẫn cảm thấy rất ngại ngùng. Nguyên nhân chính do anh nhớ lại mấy ngày vừa qua, vì cảm xúc thay đổi, anh nhất quyết bắt Lâu Chỉ phải ôm mình.

Lâu Chỉ rút khăn giấy lau miệng cho anh, lau xong còn hôn một cái: “Tôi biết, nhưng tôi muốn làm như vậy, không được sao?”

“Bảo bối, bây giờ chúng ta đã là người yêu rồi.” Hắn chăm chú nhìn Dư Lệ, trong mắt là tình yêu sâu đậm.

“Ký chủ, sau khi kiểm tra, mức độ cải tạo nam phụ đã đạt đến 70%.”

Tiếng Lâu Chỉ vang lên cùng lúc với giọng của Hệ thống khiến Dư Lệ ngơ ngẩn mất một lúc.

Nhưng anh lấy lại tinh thần rất nhanh, cong mắt cười với Lâu Chỉ, anh nói: “Em biết rồi, em sẽ làm quen từ từ.”

Hệ thống không lên tiếng nữa, Dư Lệ đè sự thắc mắc trong lòng mình xuống, quyết định chờ đến khi Lâu Chỉ không ở bên cạnh sẽ hỏi.

Lâu Chỉ nhận ra sự lưỡng lự thoáng qua trong mắt anh, chỉ nghĩ thầm sẽ đối xử với Dư Lệ tốt hơn chút nữa.

Ăn cơm tối xong mới bảy giờ, Dư Lệ đã vài ngày không ra khỏi cửa. Thấy mặt trời sắp lặn, anh hỏi Lâu Chỉ: “Lâu Chỉ, chúng ta đi dạo nhé?”

“Được, tới công viên trong quảng trường đi dạo được không?”

“Được.” Dư Lệ gật đầu, “Em đi thay đồ đã.”

Lâu Chỉ giữ anh lại: “Mặc quần áo của tôi không được sao? Trước đó chẳng phải em vẫn luôn mặc đồ của tôi sao?”

Nhớ lại những chuyện xảy ra vào mấy ngày bị dục vọng khống chế, Dư Lệ liền cảm thấy đau đầu. Kỳ phát tình của Omega thật sự rất biến thái. Nếu muốn mặc quần áo, nhất định phải mặc quần áo có pheromone từ Alpha của mình.

Hai ngày vừa rồi, anh đã mặc hết tất cả quần áo của Lâu Chỉ

“Em…” Dư Lệ định phản bác lại hắn, nhưng dù kỳ phát tình đã hết, ảnh hưởng của nó vẫn còn sót lại.

Dường như anh trở nên thích cảm giác mặc quần áo của Lâu Chỉ…

“Em muốn mặc cái áo phông đen kia của anh!” Dư Lệ không cãi nữa, dẫu sao anh và Lâu Chỉ cũng đã là người yêu rồi.

Mặc quần áo của hắn thì sao? Anh cắt rách toàn bộ quần áo của Lâu Chỉ cũng được nữa là!

Lâu Chỉ vốn chỉ định trêu ghẹo Dư Lệ, đây là thói xấu gần đây của hắn. Mỗi khi nhìn thấy anh xấu hổ đỏ mặt, tâm trạng của hắn sẽ trở nên tốt hơn hẳn.

Nghe Dư Lệ nói, Lâu Chỉ thuận theo đáp lại: “Vậy tôi sẽ mặc đồ trắng, thành đồ đôi với em được không?”

Dư Lệ gật đầu.

Công viên trong quảng trường có rất nhiều người, ở chính giữa công viên còn có một cái hồ lớn.

Dư Lệ đi dạo ven hồ, những cành liễu rủ xuống, anh và Lâu Chỉ vừa lúc đi xuyên qua đó.

Bên hồ có rất nhiều đôi tình nhân đi dạo, Dư Lệ thấy bọn họ nắm tay, ôm lấy eo nhau. Tay cuộn lại, anh quay đầu, vươn tay nắm lấy tay Lâu Chỉ.

Nhiệt độ của tay Lâu Chỉ trước giờ luôn rất thấp, được Dư Lệ nắm chặt, hắn nhân cơ hội chen vào những khe hở giữa ngón tay anh, mười ngón tay đan vào nhau, cùng đi dạo bên hồ.

“Bảo bối, sao hôm nay em chủ động thế?”

Ánh mắt Dư Lệ có phần mơ màng, anh trả lời: “Em thấy những đôi khác cũng nắm tay như vậy.”

“Chẳng phải chúng ta là người yêu sao?”

Lâu Chỉ dừng bước, nắm cằm anh, để anh ngẩng đầu đối mặt với chính mình: “Bảo bối, hôm nay em ngoan như vậy, hay là em cũng sửa cách gọi tôi đi?”

“Gọi chồng có được không?”

Mặt Dư Lệ đỏ lên, anh trợn tròn mắt, dường như đang lên án sự quá phận của Lâu Chỉ.

“Anh đúng là… đúng là được một lại đòi mười!” Dư Lệ nói năng cũng không lưu loát nữa.

Lâu Chỉ kéo anh vào trong ngực, cười khe khẽ, lồng ngực hắn cũng rung rung.

Dư Lệ bất đắc dĩ ôm lấy eo hắn, anh không rõ vì sao Lâu Chỉ lại hưng phấn đến như vậy, nhưng hắn có thể biểu lộ cảm xúc trước mặt anh, điều đó khiến anh rất vui.

Trước kia, trước mặt anh, Lâu Chỉ luôn duy trì dáng vẻ dịu dàng, hiện giờ dường như lớp mặt nạ ngụy trang ấy đã bị xé rách, nụ cười của hắn cũng không còn giả như khi đó nữa.

Dư Lệ cảm thấy trong lòng ấm áp, anh kiễng chân, gọi nhỏ một tiếng bên tai Lâu Chỉ. Nhân lúc hắn còn đang sững sờ liền lách khỏi ngực hắn, chạy về phía trước.

Lâu Chỉ hồi phục tinh thần rất nhanh, tim đập “thình thịch thịch” từng tiếng, nhịp đập cứ dần nhanh hơn đến mức không thể khống chế được nữa.

Nhìn biểu cảm đắc ý của Dư Lệ, Lâu Chỉ cong khóe miệng. Hắn thật chờ mong đến lúc bảo bối của mình bị bắt nạt tới rơi lệ, sau đó gọi hắn như vậy rồi cầu xin hắn nhẹ nhàng hơn.

Lâu Chỉ sải bước đuổi theo.

Gió đêm thổi ngang cành cây khiến lá rơi, phiến lá thỉnh thoảng lại lướt qua mái tóc hai người. Ánh trăng dịu dàng đọng lại trên bóng hình đôi tình nhân đang ôm lấy nhau, Dư Lệ ngẩng đầu, dựa lưng vào thân cây thô ráp phía sau.

Lâu Chỉ hôn anh thật lâu, thật dịu dàng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.