”Cho bát mì đi!”
Thấy có khách đến, Thái Tử Trường Cầm cũng biết A Du sẽ không còn tâm tìnhnhàn rỗi mở miệng nói bậy, thế nên thả lỏng tay ra, quả nhiên A Du lậptức quay đầu, nở một nụ cười chuyên nghiệp vô cùng rực rỡ: “ Vâng, cóngay ạ!”
”Cô chủ nhỏ, hôm nay cho ta thêm thịt bằm. “
Thực ra nhìn công việc trước mắt của A Du, tuyệt đối không thể dùng được từxưng hô “cô chủ”, đây chẳng qua chỉ là cách gọi đùa của những ngườikhách, cho nên sau từ “cô chủ” còn thêm chữ “ nhỏ”, một là vì tuổi củanàng, hai là, của cải trong tay cô chủ như nàng quả thật hơi “ nhỏ” mộttí.
”Vâng, con biết rồi!” A Du vừa nhanh tay nhanh chân bắt đầulàm mì, vừa cười hỏi, “Lí đại thúc có phải gặp chuyện gì vui hay khôngạ?”
”Hả?” Người đàn ông trạc tứ tuần họ Lí mặt đầy ý cười nhìn về phía A Du, “Sao con biết vậy?”
A Du phì cười: “Hôm nay nét cười trên mặt người chưa từng tắt, điều này thiệt không tốt.”
Lí đại thúc vốn đang tươi cười nghe vậy đơ ra, trên mặt hiện lên chútkhông vui, nhưng cũng hiểu tính tình của A Du, biết nàng không thườngnói những lời chẳng lành này, vì thế hỏi tiếp: “Sao lại không tốt?”
”Có câu cách ngôn rằng “Cười một cái, trẻ mười tuổi”, Lí đại thúc người còn tiếp tục cười nữa, nhỡ biến thành chàng trai trẻ tuổi tuấn tú, việcbuôn bán ở nơi này của con e rằng sẽ tốt đến mức không có chỗ để ngồiluôn! Nhìn được mà không ăn được thật đúng là không tốt.” Dứt lời, nàngquay sang nói với Thái Tử Trường Cầm, “A Nhiên, đệ xem chúng ta có cầnthêm hai cái bàn nữa không? Để nhìn được mà cũng ăn được.”
Tronglòng Thái Tử Trường Cầm biết A Du đang nói đùa, cho nên cũng chẳng lấylàm thật, chỉ nhíu nhíu mày ngồi một bên, hứng thú hóng chuyện, trongtừng hành động có một loại phong vị thanh dật rất đặc biệt, tiếc nỗi ADu thường ngày nhìn đã quen, mà Lí đại thúc lại không có tâm trạng ngắmhắn, cho nên cảnh đẹp dường này không người thưởng thức.
”Ha haha, nha đầu nhà ngươi, cái miệng thật dẻo.” Lí đại thúc chỉ A Du, ha hảcười, may là lúc này mì còn chưa mang lên, nếu không e rằng sẽ phun mìlên bàn luôn, “Thực là có thể nói người chết thành kẻ sống, kẻ sốngthành người chết.”
”Con nếu có tài này, đã sớm không phải bán mì ở đầu đường.” A Du vừa nói vừa bưng lên một bát mì thịt băm, bên trên còn cho thêm hai cái trứng vàng sóng sánh, “Có thể khiến Lí đại thúc ngườicười to vui vẻ như vậy, tất nhiên phải là Lí đại ca thi đỗ, A Du concũng chẳng có cái gì để làm quà, đành phải mời người ăn bát mì, trứngluộc này đỏ au tròn trĩnh, mai sau Lí đại ca nhất định sẽ giống nó rựcrỡ như mặt trời chính ngọ, rồng phượng trong loài người.”
Thấyngười khác khen ngợi con của mình, đừng nói là cho ông hai cái trứngluộc, dù một cái cũng không cho, e rằng ông ý vẫn cười toe đáp lại.
Hơn nữa ông tới đây ăn mì, chẳng qua là muốn tìm người tán chuyện thôi, sẵn tiện khoe khoang, khoe khoang. Nghĩ đi nghĩ lại, cả cái phố này chỉ có A Du là nói chuyện ngọt nhất, vì thế mới chiều đã vui vẻ chạy đến đây, rõ ràng có cả bụng lời muốn nói, ngoài miệng lại khiêm tốn: “Có gì đâu, có gì đâu, chẳng qua đỗ một cái danh tú tài thôi, nào có tốt như con nóikia chứ…”
Thế nên, A Du lại bị Lí đại thúc quấn lấy tán gẫusuốt cả buổi trưa, mãi đến khi mặt trời lặn về tây, việc mua bán của ADu lại dần bắt đầu bận rộn, Lí đại thúc mới ý thức được mình đã làm cáiviệc gì, nhất thời trở nên ngượng ngùng, xoa xoa bàn tay to lớn bởi lâungày đốn củi mà vô cùng thô ráp, xấu hổ nói: “A Du, A Du, con xem…”
A Du chẳng qua chỉ cười cười, lại đi đến bưng lên một bát mì nữa: “Con và A Nhiên thủơ bé sớm mất đi cha mẹ, cũng không biết gia đình vui vẻ hòathuận là như thế nào, ít nhiều nhờ Lí đại thúc buổi chiều nói chuyệncùng chúng con, bát mì này, xem như là cảm tạ người.”
”Thế này… Ta sao có thể không biết xấu hổ như vậy.”
”Có gì mà ngại chứ.” A Du hào phóng đáp lời: “Tương lai Lí đại ca có tiềnđồ, Lí đại thúc người lại đến chỗ con ăn mì, e là toàn thành người ta đổ xô nhau đến ăn, phải không A Nhiên?”