Xuyên Thành Bà Xã Của Nam Chính Truyện Không Couple

Chương 12: Chất vấn



Editor + beta: Tina

từ

_____________________

Trì Tranh Tranh mượn điện thoại cô để đặt cơm hộp?

Giờ phút này, Văn Tư Tư không biết là não Trì Tranh Tranh bị hỏng hay não cô ta bị hỏng.

Cô nàng trợn tròn đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: ” Dựa, vào, đâu!”

“Tôi nói cho Văn gia biết hiện tại cô đang ở…..”

“Bụp!” Chiếc điện thoại ném sang cho cô còn Văn Tư Tư tức giận muốn hộc máu đang ngồi ở trên giường thở hổn hển.

Trì Tranh Tranh mở điện thoại lên, thì thấy yêu cầu nhập mã vân tay, liền duỗi tay nắm lấy tay của Văn Tư Tư ấn vào điện thoại mở khóa dưới ánh mắt không thể tin được của người nào đó. Mở phần mềm đặt cơm, đặt món.

” Trì, Tranh, Tranh!!” Văn Tư Tư rít gào.

Quả thực là khinh người quá đáng!

Sau khi Trì Tranh Tranh sửa lại địa chỉ thì trả điện thoại lại cho cô nàng: “Nhỏ giọng một chút, đừng làm phiền người khác, tôi có thể nghe thấy cô nói.”

“Cô, cô, cô ____” Văn Tư Tư tức giận đến hộc máu, sắc mặt tái nhợt, không nói được lời nào.

Trì Tranh Tranh duỗi tay mở TV, ngồi ở trên ghế sô pha nhỏ, đá văng giày, uể oải dựa vào ghế, lười biếng liếc cô ta một cái: “Đừng tức giận, tức thành bệnh tôi cũng không chịu trách nhiệm.”

Văn Tư Tư: “…..”

Tiếng TV vang lên, là bộ phim thần tượng cẩu huyết, Trì Tranh Tranh lại xem rất nghiêm túc.

Văn Tư Tư tức giận đến nổi ném điện thoại lên giường, dùng tay đập xuống giường, tức giận đến đen mặt.

_

Trì gia.

Sau khi Trì Tranh Tranh rời đi, Trì Ngạn lạnh giọng chất vấn An Thấm Như.

Ngày đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

An Thấm Như há miệng thở dốc, hốc mắt liền ửng đỏ.

Cô ta dám nói thật sao?

Cô ta liền chuyển ánh mắt cầu đến cứu Đinh Di Quân, nhưng lúc này Đinh Di Quân cũng nhìn cô ta với ánh mắt phức tạp.

Không cần biết bao nhiêu cái cớ, không cần biết ít lợi nhiều thế nào, quả thật là cô ta ở bên Văn Dật Nhiên, và bọn họ nảy sinh tình cảm từ lúc Trì Tranh Tranh đính hôn với Văn Dật Nhiên.

Cho dù là Đinh Di Quân cũng không nhịn được mà hoài nghi.

___Nếu thật đúng như những gì An Thấm Như nói thì cô ta không cố ý?

“Ngày đó….ngày đó Dật Nhiên ca muốn gặp con, con cũng muốn gặp anh ấy nói rõ ràng mọi chuyện nên liền đồng ý. Chỉ là không nghĩ tới, con vừa mới mở miệng cự tuyệt Dật Nhiên ca thì chị Tranh Tranh liền đến. Chị ấy tức giận tát con một cái, Dật Nhiên ca liền nói……nói muốn giải trừ hôn ước. Chị Tranh Tranh không tiếp thu được, trực tiếp bật khóc rời khỏi. Con ngăn cũng không được, sau đó là xảy ra tai nạn giao thông.” An Thấm Như rới lệ đầy mặt.

Lời giải thích này cũng hợp lí, sự hoài nghi trong mắt Đinh Di Quân liền vơi đi.

[ Đm, bà này bả bị hư não à?! Cháu còn quan trọng hơn con gái à?!!! Truyện làm tôi nghẹn quá các bác QAQ Nhất là gia đình này:((((( ]

Đinh Di Quân là nhìn An Thấm Như lớn lên từ nhỏ. Đứa nhỏ này rất ngoan, điển hình là con nhà người ta, nhưng cô tình từ nhỏ đã mồ côi, nên Đinh Di Quân rất yêu thương cô này.

Vì thế nên bà luôn rất tin tưởng An Thấm Như.

Nhưng Trì Ngạn thì không, lời nói của Văn Dư rốt cuộc cũng ảnh hưởng đến ông. Giờ phút này, ông đối với Trì Tranh Tranh cực kì áy náy, khiến cho suy nghĩ của ông đối với lời nói của An Thấm Như đều rất lý tính.

Trì Ngạn rất bận, mỗi ngày ông đều có rất nhiều chuyện để xử lí, cho nên ông không đem quá nhiều tâm tư đặt lên tranh chấp giữa con gái và người khác.

Trì Chu Thần là người thừa kế tương lai của Trì gia, là người kéo dài hương khói sự nghiệp. Cho nên chỉ cần ông có thời gian rảnh đều tiêu hết phân nửa để bồi dưỡng Trì Chu Thần, vì thế Trì Tranh Tranh chỉ có thể bị quên lãng.

____ Con bé lại thường xuyên làm khó dễ An Thấm Như, không thích An Thấm Như, tính tình lại kiêu căng ngạo mạn, đây là ấn tượng của Trì Ngạn đối với Trì Tranh Tranh.

Là một doanh nhân đủ tư cách, rất nhiều thứ có thể bị bỏ qua khi đặt trước lợi ích.

Tỷ như bất mãn và phẫn nộ của Trì Tranh Tranh.

Đối mặt với quyền lợi, không đơn giản chỉ có Trì Tranh Tranh mà ngay cả bất mãn và phẫn nộ của bản thân ông ta cũng có thể từ bỏ.

Cho nên Trì Ngạn không cảm thấy sai khi duy trì mối quan hệ với An Thấm Như khi Văn Dật Nhiên chọn đính hôn với cô ta.

___Nhưng trên tiền đề là An Thấm Như đứng về phía Trì gia.

Lúc này, Trì Ngạn bỗng nhận ra có gì đó không đúng.

Ông lạnh lùng nói: “Kể từ ngày Trì Tranh Tranh xảy ra tai nạn, trước đó cô và Văn Dật Nhiên đã nói rõ ràng mọi chuyện, vì sao lúc sau như cũ vẫn mập mờ không rõ đối với Văn Dật Nhiên, thậm chì còn ở trong phòng bệnh của Tranh Tranh…….”

Ông lạnh lùng nhìn cô ta, trong nháy mắt, cặp mắt sắc bén kia như muốn nhìn thấu hết thảy.

An Thấm Như cứng đờ, ngay sau đó lắp bắp nói: “Con, con chỉ đi thăm chị Tranh Tranh, là Dật Nhiên ca…….con, con yêu anh ấy, nên cầm lòng không đậu……”

Đam tất cả mọi chuyện vứt lên người Văn Dật Nhiên, lại biện cho bản thân một cái lí do ____ cầm lòng không đậu.

Tuy nhiên hiện tại mọi chuyện không thể lừa gạt cho qua được, Trì Ngạn mặc kệ An Thấm Như có thể thuyết phục, dụ dỗ cái lỗ tai mềm của Đinh Di Quân thế nào, nhưng đừng hòng lừa gạt người lăn lộn trên thương trường nhiều năm như ông ta.

“Cho nên mỗi ngày đều đến? Đây là thái độ cự tuyệt?” Ánh mắt Trì Ngạn càng lạnh hơn.

“Con…..” Đầu óc An Thấm Như rối bời, trong khoảng thời gian ngắn, cô ta không biết biện hộ như thế nào.

Lúc này, Trì Chu Thần trở về.

Mặt cậu ta tràn đầy không kiên nhẫn: “Ba mẹ, Trì Tranh Tranh chạy đi đâu rồi, con tìm không thấy. Con đã bảo tài xế cũng chạy dọc trên đường về nhà để tìm lại lần nữa. Con về trước, con có chút mệt.”

Đinh Di Quân đứng lên, trên mặt mang theo vài phần sốt ruột: “Trì Tranh Tranh rốt cuộc đi đâu vậy? Di động con bé hỏng rồi, lại không mang thẻ căn cước, có thể đi chỗ nào được chứ?! Không được, mẹ ra ngoài tìm lại lần nữa. ”

Trong mắt Trì Ngạn cũng lộ ra lo lắng, đứng lên, xua xua tay: “Bà ở nhà chờ đi, nếu con bé không tìm được chỗ trú sẽ tự động quay về, trước tiên tôi tìm người giám sát camera đã.”

Tầm mắt ông đảo qua An Thấm Như, sau nhìn thấy Trì Chu Thần thì liền khôi phục bình tĩnh.

___Nếu cô ta có thể thuận lợi gả cho Văn Dật Nhiên, dù sao cũng không nên chèn ép cô ta đến chết.

Vì thế, Trì Ngạn nói: “An Thấm Như, cô chớ quên mấy năm nay là ai nuôi dưỡng cô, Tranh Tranh là con gái ruột của tôi, thu hồi tâm tư của cô đi.”

Nói xong, bước chân vội vàng đi lên lầu.

An Thấm Như ngồi trên sô pha, đầu óc trống rỗng.

Một lát sau, Trì Ngạn từ thư phòng bước ra, biểu tình thả lỏng ____

“Tranh Trang ngồi xe của Văn Dư.”

Trì Chu Thần ngáp một cái. Sau khi biết Trì Tranh Tranh sẽ không xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng lười phản ứng, về phòng ngủ.

Mà Đinh Di Quân cũng nhẹ nhàng thở ra, thả lỏng ngồi trên sô pha.

Tầm mắt bà nhìn về phía An Thấm Như ở đối diện, ánh mắt cực kì phức tạp.

“Dì à…..” An Thấm Như kêu một tiếng, mang theo mấy phần tủi thân.

Đinh Di Quân cũng không giống như trước mà an ủi cô ta, đứng lên, chỉ để lại lời nói: “Dì đi lên trước, hỏi xem Tranh Tranh hiện tại đang ở đâu.”

Nói xong, không đợi An Thấm Như mở miệng liền vội vàng lên lầu.

Nhìn bóng lưng của Đinh Di Quân, tay An Thấm Như nắm chặt thành quyền, ánh mắt ủy khuất và vô tội dần chuyển sang lo lắng___

Cô ta biết, Đinh Di Quân bắt đầu nghi ngờ cô ta, Trì Ngạn lại đối với cô ta không hề có chút tình cảm.

Chỉ cần Văn Dật Nhiên không thích cô ta, cô ta không thể gả cho Văn Dật Nhiên thì cô ta sẽ không còn địa vị ở Trì gia.

_

Cơm hộp rất nhanh liền giao tới.

Hai chén mì chua cay.

Trì Tranh Tranh cực kì kích động mà mở hộp, hương vị chua cay nồng đậm lập tức lan ra cả phòng.

Quá thơm!

Từ lúc xuyên đến đây, bữa ăn chính cô vẫn luôn ăn rất thanh đạm, lần đầu tiên cô ăn những món ăn vặt như mì chua cay ở thế giới này.

“Ăn hay không? ” Trì Tranh Tranh hỏi Văn Tư Tư.

Văn Tư Tư nhìn chằm chằm cô, kể từ khi mùi vị mì chua cay truyền khắp căn phòng cô nàng đã trừng cô.

Nghe vậy, cô nàng châm chọc nói: “Đồ ăn rác rưởi này? Hôi chết đi được, cái gì cũng ăn. Trì Tranh Tranh, cô càng ngày sống thụt lùi, tai nạn xe cộ nhất định là đã đâm hỏng đầu óc của cô.”

Trì – bị đâm hỏng đầu óc – Tranh Tranh nghe thế, liền lười phản ứng đến cô nàng “kim chủ”.

Trên TV, giọng nói nam nữ chính ngọt ngào truyền đến, xứng với chén mì chua cay.

Một chữ, tuyệt.

Húp một ngụm, đôi mắt Trì Tranh Tranh đều tỏa sáng.

Hô, hô hô, ăn quá ngon!

“Hôi muôn chết, đúng là thực phẩm rác rưởi, Trì Tranh Tranh cô thật là…..”

Văn Tư Tư ở bên cạnh một bên mắng, một bên không nhịn được nuốt nước miếng.

Thật ra……cô cũng có chút đói.

Vốn dĩ không có ăn cơm chiều, lúc này mùi hương mì chua cay lại quá mức nồng đậm, làm người ta không nhịn được nuốt nước miếng.

Tiếng mắng của Văn Tư Tư ngày càng nhỏ, cuối cùng mất hút trong âm thanh của TV.

Trì Tranh Tranh lúc này lại ăn đến không còn hình tượng, mùi hương bay tứ phía, vốn đã bị hương vị nguyên bản mời gọi, cô còn ăn đến ngon miệng như thế này……

Tầm mắt Văn Tư Tư nhìn về phía cô, dần dần biến thành cô nàng chậm rãi nuốt nước miếng.

Lúc này, điện thoại cô vang lên.

____Người gọi là An Thấm Như.

Văn Tư Tư bực bội tiếp nhận cuộc gọi.

Đầu bên kia, An Thấm Như biết gả vào Văn gia có chút khó, tuy nhiên cô ta nghe bảo Văn Kính Sâm và Văn Dật Nhiên tương đối sủng ái tiểu bối, nên lấy lòng cô nàng này là rất cần thiết.

Cho nên cô ta gọi điện đến, ôn nhu mở miệng: “Tư Tư……em bỏ nhà đi à?”

Trong mũi trần ngập mùi hương mì chua cay, Văn Tư Tư trơ mắt nhìn Trì Tranh Tranh ăn xong một chén mì chua cay, lại ngại còn không đủ, cô ta thế nhưng bắt đầu ăn chén thứ hai!!

Văn Tư Tư chỗ nào còn có thời gian nghe An Thấm Như nói nhảm?

Cô mắng vào điện thoại: “Cô có phiền hay không, biết nhân gia bỏ nhà trốn mà còn gọi điện thoại?!”

“Rụp” cúp điện thoại.

Đầu bên kia, vẻ mặt An Thấm Như ngẩn ra: “???”

Tại sao Văn Tư Tư lại cáu kỉnh như vậy?! Ngày thường thái độ của cô đối với cô ta rất tốt mà!

Bên kia sau khi cúp điện thoại, Văn Tư Tư còn định tiếp tục chửi mắng, mắng cái người cực kì đáng ghét này!

Tay Trì Tranh Tranh đặt lên chén mì thứ hai, mắt nhìn TV, thuận miệng hỏi: “Cô có ăn hay không? Không thì tôi liền ăn.”

Cô nàng đang chuẩn bị phun tào thì nghẹn lại, đổi thành câu: “Sao cô không ăn chết luôn đi?!”

Rồi sau đó, cô nàng phẫn nộ đi qua, đoạt lấy bát mì cay: “Mua bằng tiền của tôi, dựa vào đâu tôi không thể ăn?!”

Một bên nói một bên mở chén mì, hương thơm một lần nữa trần ngập căn phòng.

Trì Tranh Tranh cũng hông để ý đến sự khiêu khích của cô nàng “trung nhị bệnh”.

Chẳng mấy chốc, bên trong căn phòng trở thành___

Một người bị cay đến nổi không thể chửi, chỉ có thể uống nước.

Còn thiếu nữ còn lại thì lười biếng nằm trên giường xem TV. Bầu không khí lúc này nồng nặc mùi mì chua cay động lòng người.

“Văn Dư không nhận điện thoại.” Từ Vi bất đắc dĩ nói.

Văn Kính Sâm vỗ bàn “rầm” một cái, tức giận nói: “Nó đưa Trì Tranh Tranh đi rồi nhưng lại không nói một tiếng?! Làm sao tôi có thể trả cho Trì gia một cái công đạo?! Xem tôi có đánh gãy chân nó không!”

Từ Vi nhịn không được nói: “Ông quản Trì Tranh Tranh sống chết làm gì, cô ta bịa đặt Dật Nhiên như vậy, dù có chết ở bên ngoài thì cũng không có quan hệ gì với chúng ta.”

“Bà thì biết cái gì?” Văn Kính Sâm không kiên nhẫn nói: “Tư Tư nhận điện thoại chưa?”

Từ Vi vẫn lắc đầu như cũ.

“Hết một đứa rồi lại thêm một đứa nữa!” Văn Kinh Sâm tức không hề nhẹ.

Lúc này, Từ Vi đột nhiên nghĩ đến cía gì đó, đột nhiên nói: “Chồng à, ông nói Văn Dư mang Trì Tranh Tranh đi, lại không nghe điện thoại. Nó cũng không trở về, có khi nào…..”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.