Nếu Có Cơ Hội

Chương 2



Như đã hẹn, Diệp Châu qua căn nhà trọ nhỏ đón Bạch Nguyệt Sa đi trung tâm thương mại. Trên đường đi, cô đã cố tạo ra nhiều chuyện vui để cho Bạch Nguyệt Sa cười nhưng tình hình cũng không mấy lạc quan. Miệng thì cười nhưng trong lòng Bạch Nguyệt Sa vẫn nguội lạnh.

– Sa Sa, có mèo bông kìa! Tao mua cho mày một con nhé?

– Sa Sa, ăn kem đi! Tao với mày mỗi đứa một cây nhé?

– Sa Sa, trà chanh tươi này! Mau uống đi!

– Sa Sa, bánh donut vị dâu mày hay ăn này! Ăn đi không đói!

– Sa Sa…

Diệp Châu mua cho cô đủ thứ theo sở thích của cô nhưng cuối cùng vẫn nhận lại ánh mắt buồn bã của cô.

Ting!

Bạch Nguyệt Sa nhìn xuống điện thoại của mình rồi khẽ nhíu mày. Vừa đọc xong dòng tin nhắn, cô liền ngẩng đầu lên nhìn xung quanh như tìm điều gì đó.

– Sa Sa, có chuyện gì vậy?

– Tao muốn xem thằng bạn tao đang nấp ở đâu mà nó có thể nhìn thấy tao đang đứng với mày.

– Sao cơ? Cậu ấy… đang ở đây á?

– Ừ. Nhưng chưa biết nó đang đứng ở đâu nữa! Theo ảnh nó chụp chúng ta thì chắc chắn chỉ ở quanh đây thôi.

– Sa Sa!

– Khụ…

Chợt có một người lao tới từ phía sau đập mạnh một cái vào lưng khiến Bạch Nguyệt Sa ho sặc sụa rồi mất thăng bằng.

– Mày sao không Sa Sa? – Diệp Châu lo lắng đỡ lấy cô rồi quay sang nhìn người kia bằng ánh mắt sắc lạnh – Cậu có bị sao không? Sa Sa đang bị bệnh đó!

– Hả? Sa Sa bị bệnh ư? – Hạo Hiên ngạc nhiên.

– Cậu chơi thân với Sa Sa lâu hơn cả tôi sao đến cả việc cậu ấy bị bệnh nặng kia cậu lại không biết ư?

– Bệnh… Cậu ấy có nói đâu mà tôi biết… Với lại cậu ở cạnh cậu ấy nhiều hơn tôi thì cậu mới biết được chứ!

– Này! Cậu vô tâm vừa thôi! Cậu ấy coi cậu là bạn thân tại sao cậu lại có thể nói như vậy được chứ? Cậu không biết hỏi thăm cậu ấy một câu sao? Cậu rảnh cậu không thể đến thăm cậu ấy một chút được sao?

– Tôi…

– Tất cả thôi ngay! – Bạch Nguyệt Sa quát lớn – Chúng mày cãi nhau như vậy bệnh tao càng nặng hơn đấy! Giờ một là đi chơi tiếp, hai là nhà ai người ấy về. Chúng mày chọn đi!

– Tất nhiên là đi chơi rồi! – Cả hai đồng thanh.

Cuối cùng, cả hai đành phải im lặng đi theo sau Bạch Nguyệt Sa. Bỗng Diệp Châu chạy lên ôm lấy người cô rồi xoay lại nói:

– Từ từ Sa Sa! Tao vừa thấy cái này hay lắm! Mau qua đây với tao đi!

Vừa nói, Diệp Châu vừa kéo Bạch Nguyệt Sa đi nhanh về hàng quần áo. Đến nơi, cô kiếm đủ thứ mà cô coi là hay đưa cho Bạch Nguyệt Sa. Không chỉ vậy, cô còn không ngừng nhìn xung quanh như cảnh giác ai đó.

– Này, cậu làm gì mà ngó nghiêng dữ vậy? – Hạo Hiên đứng cạnh không nhịn được liền tò mò hỏi.

Diệp Châu chỉ nhìn anh một cái rồi quay sang nhìn Bạch Nguyệt Sa. Đợi Bạch Nguyệt Sa vào phòng thử đồ, cô mới kéo anh lại nói nhỏ:

– Ban nãy tôi vừa thấy tên khốn đó đang ở quầy nước bên cạnh. Hắn đã biết Sa Sa ở đây nhưng Sa Sa thì chưa. Tôi quên mất rằng hắn làm ở đây. Giờ đành dẫn Sa Sa tránh mặt hắn chứ không thể đưa cậu ấy đi chỗ khác được nữa đâu.

– Tại sao lại không thể chứ? Có khu vui chơi gần đây mà.

– Cậu thử nghĩ xem cậu ấy có đồng ý đến nơi chứa đầy kí ức về hắn không?

– Ừ nhỉ…

– Mà khoan đã…

– Sao cơ?

– Hình như hắn chưa biết Sa Sa có bạn thân là cậu… Được! Cậu đóng giả làm người yêu mới của Sa Sa đi!

– Cậu thấy đùa tôi vui lắm à? Sa Sa kể cả có biết kế hoạch của cậu cũng sẽ không chịu cho tôi làm vậy đâu! Cậu thấy đấy, đến cả cậu Sa Sa còn không cho cậu quan tâm đến cậu ấy thì tôi làm được gì?

– Thôi bỏ đi. Dẫn Sa Sa tránh mặt là được…

Cả hai không hề biết Bạch Nguyệt Sa đã nghe thấy cuộc nói chuyện. Đôi mắt cô càng u ám hơn. Bạn bè tốt thật đấy. Nhưng… họ không thể khiến cảm xúc cô trở nên tốt hơn được vào lúc này…

Bạch Nguyệt Sa cầm chiếc áo ra đưa cho nhân viên rồi định lặng lẽ rời đi một mình. Chợt đôi mắt cô trở nên lấp lánh và vui vẻ hơn khi nhìn thấy một chú mèo trắng muốt đang ẩn nấp sau dãy ghế chờ ở phía đối diện. Cô nhẹ nhàng lại gần chú mèo.

– Bé con, sao con lại nấp ở chỗ này vậy? Con đi lạc rồi đúng không? Mau ra đây cô đưa con đi tìm ba mẹ con nhé?

Vừa nói, Bạch Nguyệt Sa vừa đưa bàn tay ra chạm vào chú mèo. Có lẽ giọng nói dịu dàng cùng với sự ấm áp của một trái tim lương thiện đã khiến cho chú mèo rời khỏi chỗ ẩn nấp và dụi vào tay cô.

Bạch Nguyệt Sa thành công ôm được chú mèo ra ngoài rồi bỏ mặc hai con người đang tìm cách làm cô vui kia mà đi tìm chỗ phát thanh để tìm chủ cho chú mèo. Bóng dáng nhỏ đó lại một lần nữa thu vào ánh mắt trầm tư đang dõi theo…

Tin tìm chủ đã được phát toàn bộ khu trung tâm đó nhưng lâu rất lâu vẫn không có ai đến nhận chú mèo đó. Bạch Nguyệt Sa lo lắng chờ người chủ của chú mèo đến nhưng sự thật cô chỉ thấy hình ảnh hớt hải của hai người bạn đang chạy tới chỗ mình.

– Sa… Sa Sa… Sao mày… ra đây một mình… mà không nói với… bọn tao?… – Diệp Châu thở hổn hển.

– Tao thấy chúng mày nói chuyện xôm quá nên thôi, tao đi một mình được mà. Nhưng mà… sao hai đứa mày biết tao ở đây?

– Lúc loa thông báo bọn tao mới phát hiện ra không thấy mày. Tao đoán chắc chỗ nào có mèo chỗ đó sẽ có mày nên tao mới đến đây. Với lại kể cả mày không ở đây bọn tao vẫn sẽ đến đây để phát loa tìm mày! – Hạo Hiên nhún vai.

– Mày được lắm! Không lẽ mày xóa số điện thoại của tao rồi sao? Hay điện thoại hết pin nên không gọi được cho tao?

– À thì…

– Tạm dừng ở đây đã. Loa được phát lâu rồi mà vẫn chưa thấy chủ của bé đến nhận sao? – Diệp Châu cúi người xoa đầu chú mèo.

– Ừ… Hay bé con là mèo hoang nhỉ? Tao không thấy bé có vòng cổ – Bạch Nguyệt Sa khẽ nghiêng đầu.

– Nếu bé là mèo hoang thật thì sao? – Hạo Hiên nhìn cô hỏi.

– Tao nuôi!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.