Edit: Ryal
Nhóc trai thẳng khóc rồi không nín được, Sở Hà Quân chỉ có thể luống cuống lau nước mắt cho cậu.
Hắn là con trai trưởng trong nhà nhưng trời sinh tính tình lạnh nhạt, cũng chỉ xa cách giữ lễ với đám em trai em gái, từ bé chưa dỗ trẻ con bao giờ, lúc tiểu Hoàng đế khóc rống lên cũng chỉ có ăn roi.
Nhưng nhóc trai thẳng vừa bật khóc thì hắn lại hiếm khi hoảng hồn, không biết làm sao cho phải.
Hắn không để ý cái gọi là phong độ quân tử nữa, vô thức ôm người ta vào lòng, vừa lau nước mắt vừa hỏi: “Động phòng hoa chúc gì cơ chứ, ai bảo ta sẽ thành thân?”.
Trai thẳng khóc đến nỗi nghẹn ngào, cậu lên án: “Bây giờ chưa thành thân, sớm muộn gì người cũng sẽ thành thân! Rồi người sẽ vợ con đề huề, tôi biết cả rồi, trai thẳng khắp thiên hạ này đều giống nhau thôi!”.
Cậu gộp cả mình khi xưa vào trong số đó.
“Đừng nói linh tinh”. Sở Hà Quân vỗ vỗ lưng cậu. “Sau này ta cũng không định lấy vợ”.
Trai thẳng nghe xong lại càng tức.
Dù sao cũng mất mặt sẵn rồi, cậu chẳng sợ Sở Hà Quân biết tâm tư mình nữa, vừa mở miệng đã sặc mùi chua loét: “Không lấy vợ thì chẳng lẽ người định xuất gia? Lòng người… chỉ một mực nhung nhớ vị hôn thê kia thôi đúng không, thanh mai trúc mã lại xinh đẹp dịu dàng, đó là ánh trăng sáng của người chứ gì”.
Sở Hà Quân lại càng không hiểu nổi.
Cái này thì liên quan gì tới vị hôn thê của hắn.
Hắn và cô gái tên Tô Mai kia đúng là thanh mai trúc mã, có tình cảm như chị em, nhưng cũng chỉ giữ phép giữ lễ mà thôi, bảo họ là người yêu thì chẳng bằng nói là bạn bè.
Nhưng hắn mơ hồ phát hiện vấn đề nằm ở đâu.
Vị hôn thê…
Nếu lòng tiểu Chiêu nghi phẳng lặng, thì sao phải quan tâm tới chuyện trong lòng hắn có một vị hôn thê?
Hắn ôm tiểu Chiêu nghi mặt mũi nhem nhuốc lên đùi, sầm mặt, lấy ra uy nghi của kẻ chấp chưởng cả hậu cung lẫn tiền triều.
“Không được khóc, mắt sắp sưng cả lên rồi”. Hắn hơi nhíu mày. “Có gì thì phải nói rõ ra, khóc có giải quyết nổi không?”.
Hơi thở của nhóc trai thẳng suýt thì nghẹn lại.
Đúng là tên đại ngốc không hiểu chuyện tình cảm, đã tới nước này rồi mà chẳng chịu nhận thua để nói với cậu một hai lời dễ nghe.
Nhưng cái vẻ sầm mặt của Sở Hà Quân đúng là đáng sợ, chẳng kém gì thầy chủ nhiệm của nhóc trai thẳng hồi cấp ba, lòng bàn chân cậu vô thức mềm nhũn như phản xạ có điều kiện.
Trai thẳng chỉ đành yên lặng cắn môi, cố nuốt nước mắt vào trong.
Sắc mặt Sở Hà Quân thoáng dịu lại, nhìn tiểu Chiêu nghi méo miệng nén khóc lại thấy dễ thương, khóe miệng không nhịn nổi mà khẽ cong lên, lại nhanh chóng vờ như chẳng hề có chuyện gì.
“Được rồi, ta hỏi thì cậu đáp, nhé?”.
Nhóc trai thẳng rất muốn lắc đầu.
Nhưng cậu nhìn bàn tay Sở Hà Quân ôm ngang eo mình và đôi mắt thâm trầm ấy, cuối cùng vẫn gật đầu chẳng chút chí khí.
Sở Hà Quân chỉ tốn đúng một phút để tra hỏi xong xuôi đầu đuôi câu chuyện.
Kể ra cũng là chuyện cười.
Nhóc trai thẳng suốt ngày hóng chuyện khắp hậu cung, chẳng biết thế nào mà lại nghĩ hắn yêu sâu đậm vị hôn thê mất sớm, trung trinh một lòng; lại còn tưởng dù có ngày nguôi ngoai thì hắn cũng sẽ lấy vợ sinh con như bao kẻ khác, ôm người đẹp trong tay, con cháu đầy đàn.
Hắn nghe mà thấy buồn cười.
Khi hắn phiền muộn vì tiểu Chiêu nghi thân mật với người khác, hóa ra tiểu Chiêu nghi cũng đang thao thức trằn trọc vì tưởng hắn đã yêu thương một người.
Ngoài cửa sổ kia ánh xuân rạng rỡ, hoa đào đương độ bung nở, đôi mắt đỏ lên vì khóc của tiểu Chiêu nghi cũng long lanh như cánh hoa đào.
Ánh mắt Sở Hà Quân dừng lại trên làn môi cậu.
Mềm mềm, đầy đặn, như thể chỉ cần mút nhẹ là sẽ có mật chảy ra.
Hắn nhớ lại ngày trước khi tiểu Chiêu nghi chạy tới cung hắn giữa đêm khuya, liều mạng hôn hắn, khi tỉnh dậy thì chẳng nhớ chút gì.
Hắn vẫn cứ tưởng đó chỉ là hành động vô thức.
Dù là ai cũng vậy mà thôi.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, tại sao tiểu Chiêu nghi say rượu không tỉnh táo mà lại biết đường xông vào cung hắn.
Sở Hà Quân đột nhiên bật cười.
Uổng cho hắn một đời thông minh, hóa ra khi rơi vào lưới tình thì cũng ngốc nghếch và lo được lo mất.
Nhóc trai thẳng không hiểu nổi nụ cười của Sở Hà Quân.
Cậu vất vả lắm mới gom được dũng khí nói ra những lời dưới đáy lòng mình, sao Sở Hà Quân không đối diện với tình cảm của cậu mà còn cười nhạo cậu?
Cậu mất hứng, trừng mắt nhìn Sở Hà Quân.
Sở Hà Quân thấy cậu bất mãn thì đặt tay bên môi khẽ ho một tiếng, giấu mất ý cười.
Hắn dịu dàng nhìn tiểu Chiêu nghi.
Cuối cùng hắn cũng đã hiểu, tại sao người người trong cung đều nói hắn nhạt nhẽo và lạnh lùng như nước, chỉ có mình tiểu Chiêu nghi không sợ hắn, bám theo hắn như một chiếc đuôi nhỏ.
Thì ra cậu thích hắn.
Từ khi hắn chưa nảy sinh tình cảm, tiểu Chiêu nghi đã thích hắn rồi.
Hắn nhẹ nhàng nắm tay nhóc trai thẳng, thấp giọng giải thích: “Ta và Tô Mai, cũng chính là vị hôn thê đó, đúng là thanh mai trúc mã. Nàng là một người rất tốt, chưa bao giờ đối xử lạnh nhạt với bất kì ai, ấm áp hệt như làn gió xuân vậy. Ta coi nàng như chị em trong nhà, dù giữa hai ta không có tình cảm nam nữ nhưng đúng là trước khi vào cung ta từng muốn lấy nàng làm vợ, sống cuộc đời tôn trọng lẫn nhau như khách, ít ra còn tốt hơn bao cặp phu thê bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng nàng đã qua đời. Và cái chết ấy có liên quan tới ta. Có người hạ độc trong canh của ta, tình cờ là ngày ấy ta không uống, Tô Mai tới thăm ta, ta nói ta không đói bụng nên nhường cho nàng”.
Nói tới đây, Sở Hà Quân hơi ngừng lại.
Hắn thực lòng coi Tô Mai như người thân. Tình thân trong đời hắn vốn nhạt nhẽo, cha mẹ và anh em ruột chưa từng đối xử dịu dàng với hắn, Tô Mai cũng là một người đáng thương bị gia đình hắt hủi.
Họ gặp nhau, không liên quan tới tình cảm nam nữ, chỉ là hai con người cô độc cùng chung chí hướng nên kết bạn.
Nhưng cuối cùng Tô Mai vì hắn mà chết.
Chết vì những tranh đấu nơi hậu trạch, chết vì lòng ghen tị và sự tham lam.
Hắn gượng cười với nhóc trai thẳng: “Ta sẽ không kể chi tiết nguyên nhân phía sau, khỏi bẩn lỗ tai cậu”.
Nhóc trai thẳng choáng váng.
Cậu là người hiện đại, dù đã xem không ít những bộ phim cung đình kì lạ nhưng chưa từng tiếp xúc với những tranh đấu đó bao giờ.
Cậu từng nghe tiểu Hoàng đế kể về tình huống phức tạp trong gia đình Sở Hà Quân, các anh em ruột cũng chẳng tha cho hắn, vì vậy Sở Hà Quân mới vào cung.
Nhưng cậu không ngờ lại đến nỗi một mất một còn như thế.
Cậu đã chẳng để tâm tới chuyện ghen tuông nữa, chỉ thấy nụ cười của Sở Hà Quân quá khó coi, chẳng bằng hắn đừng cười.
Cậu giơ tay sờ mặt Sở Hà Quân, không nói lời an ủi, chỉ nhẹ nhàng áp trán vào trán hắn như trẻ con ôm nhau, cọ cọ.
“Qua cả rồi”.
Sở Hà Quân cũng ôm lấy cậu.
Hai người như đôi chim yến quấn quýt nhau dưới mái hiên nhà.
“Đúng thế, qua cả rồi”. Sở Hà Quân nhẹ nhàng lặp lại.
Tất cả đều đã là quá khứ.
Sở Hà Quân biết tiểu Chiêu nghi đau lòng vì hắn.
Trước nay hắn vẫn khinh thường sự thương cảm của người khác, nhưng sự đau lòng của tiểu Chiêu nghi chỉ khiến hắn thấy dịu dàng.
Hắn ôm tiểu Chiêu nghi một hồi lâu mới tách ra. Ngôn Tình Sắc
Sở Hà Quân lại thấp giọng giải thích: “Giữa ta và Tô Mai chỉ có tình bạn, tình chị em, chưa từng ái mộ nhau. Ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện thành thân, cưới vợ, sinh con đẻ cái. Ta chỉ mong Hoàng đế mau mau trưởng thành để sớm ngày có thể tự gánh vác một phương. Từ khi vào cung, ta cứ ngỡ cả đời mình chỉ có vậy, sống cô đơn, sau này xuất cung rồi mở thư viện làm tiên sinh dạy học, thế cũng chẳng có gì không tốt”.
“Nhưng ta không ngờ… Dù là kẻ như ta cũng sẽ biết yêu, cũng biết thứ gì là tình cảm nảy nở từ hư không, ngày càng thêm sâu đậm”.
Hắn nâng mắt nhìn tiểu Chiêu nghi, đôi mắt như mặt hồ, dịu dàng hơn cả nắng xuân trong ngày tháng ba.
Hắn gần như dụ dỗ mà thấp giọng hỏi tiểu Chiêu nghi: “Em muốn biết ta thích ai không?”.
Mặt nhóc trai thẳng đỏ rần lên dưới ánh mắt ấy, chẳng biết do trời quá nóng hay do thứ rượu hoa lê cậu uống hôm qua vẫn còn đọng lại.
Trái tim cậu đập thình thịch, khẽ lẩm bẩm một câu: “Muốn…”.
Cậu vừa dứt lời, nụ hôn của Sở Hà Quân đã hạ xuống.
Đây là nụ hôn đầu tiên khi cả hai đều đang tỉnh táo.
Trong nắng xuân, dưới những cánh hoa đào.