Thái Hậu Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 15: Quỳ Liếm (1)



“Người có biết nàng đã làm gì không? Hai ngày này nàng đi hỏi người ta có thể cắt đi cái ấy của mình không, nếu không thì nàng thực sự sẽ không yên tâm. Ai, không một vị công tử, không có một gia tộc nào ở Dĩnh Xuyên dám lấy nàng cả.” Quan tướng quân thở dài.

Thẩm Vũ chợt cảm thấy côn thịt có chút lành lạnh, quả nhiên Tĩnh Xu thật sự rất yêu hắn, không đem hắn đi thiến.

“Sau này thần đón nàng về kinh đô, cũng kỳ lạ như vậy. Không có người nào dám tới cầu hôn, trùng hợp nàng lại tự nguyện tiến cung làm Hoàng hậu. Thần đến hôm nay vẫn còn có chút hối hận, không bằng lúc trước để nàng lại bên người.” Quan tướng quân rưng rưng nước mắt.

“Nếu có người muốn cưới nàng ấy thì sao? Tuy thân phận có đặc biệt một chút, Quan ái khanh có nguyện ý gả con gái  không?” Thẩm Vũ âm thầm mưu đồ hỏi.

“Thân phận cao quý?”

“Ừ.” Hình như không có gia tộc nào cao quý hơn hoàng tộc rồi nhỉ.

“Của cải sung túc?”

“Ừ.” Khố riêng của hắn có thể để nàng ấy thoải mái dùng, dùng cả ba đời cũng không hết.

“Tướng mạo tuấn tú?”

“Ừm, có thể coi là như vậy.” Dạo này hắn đặc biệt tìm đến một lão ma ma chỉ chuyên đi chọn, sắp xếp cắt may y phục cho hắn, hình như cũng nhờ đó mà Quan Tĩnh Xu cũng nhìn hắn đến nỗi mất hồn.

“Lấy làm chính thê?”

“Ừ.”

“Mặc dù Định Vương có lớn tuổi một chút nhưng Xu nhi có thích hắn thì cũng không có vấn đề gì.”

*************

Quan Tĩnh Xu dưới án thư cười trộm, miệng ngậm quy đầu cũng chính vì thế tiếng cười lại biến thành tiếng nức nở, nghẹn ngào.

Thẩm Vũ bị quai hàm co lên giật xuống của nàng động chạm, khiến hắn không kìm được mà muốn xuất tinh.

Trên người nữ tử loang lổ khắp vết đỏ, dường như có thể nhìn thấy màu trắng đục giữa hai chân, đôi môi ướt đẫm dâm dịch, nốt ruồi đỏ chót ở đuôi mắt quyến rũ mê người.

“Có tiếng gì vậy?” Quan phụ bối rối, nghi ngờ hỏi.

Quan Tĩnh Xu bị dọa tới mức không dám lên tiếng nữa, nằm ở giữa hai chân hắn dần bò lên, thổi thổi vào trên cây côn thịt, không khí dâm mĩ lay động theo chiều gió.

“Mấy ngày nay, Cần Chính Điện có nuôi thú cưng, chắc là tiếng do chó mèo xung quanh cung phát ra, xin lỗi Quan tướng quân, có chút ồn ào.” Thẩm Vũ mặt không chút thay đổi nói.

“Bệ hạ, thần còn có chuyện cần giải quyết.” Quan phụ nhận ra có gì đó không ổn, thầm nghĩ chẳng trách con chó theo đuôi Từ tổng quản kia lại không cho ông vào.

Ông vốn tưởng rằng bệ hạ phê duyệt tấu chương nhiều, tình trạng thân thể không khỏe mạnh khiến cho tâm trạng cũng xuống theo, đang mất bình tĩnh đập phá đồ đạc bên trong. Nhưng hóa ra bệ hạ lại có thể ở đây mà hưởng thụ khoái lạc.

Mỹ nhân, nàng cũng qua coi thường trẫm rồi.

“Lui xuống đi.” Thẩm Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhanh chóng vẫy Quan phụ, ý là ông có thể ra ngoài được rồi.

Tiếng bước chân vang lên, Quan phụ rời khỏi điện, đi qua Từ tổng quản, ông lại nhìn chằm chằm ông ấy một hồi.

Từ Phương Phi vẻ mặt bất lực, ông đã nói là không vào được, vậy mà lão già này vẫn xông vào, xong lại còn lộ ra cái bộ mặt xấc xược như vậy? Đúng là mấy lão già cổ hủ, mười năm cũng không có tiến bộ nổi mà.

“Phụ thân ta đi rồi à?” Quan Tĩnh Xu thì thào rướn mình lên hỏi Thẩm Vũ.

“Đi rồi.” Thẩm Vũ vừa trả lời vừa trực tiếp bế nàng đưa nàng đi ra ngoài: “Nàng không cần làm vậy cho ta nữa.”

“Ngươi chê kỹ thuật của thái hậu ta không tốt sao?” Quan Tĩnh Xu liếc hắn, hầm hực nói.

“Không có.” Thẩm Vũ vừa nói vừa lấy lưỡi liếm đi chất lỏng đục ngầu giữa môi nàng: “Chỉ là ta không nỡ để nàng làm vậy mà thôi.”

Quan Tĩnh Xu định nói gì đó thì môi nàng bất chợt bị chặn lại. Nam nhân dũng mãnh hôn tới tấp, dường như hắn cảm thấy hôn nàng bao nhiêu cũng không đủ, chiếm hết không khí còn sót lại trong lồng ngực của nàng, khiến nàng lần nữa khó chịu vì ngạt thở.

Đến cuối cùng, vì thiếu khí mà tay nàng mệt mỏi đến nỗi không thể nào mà nhấc lên được, nàng rốt cuộc vẫn bị hắn ôm lên, chăm sóc, phục vụ, đưa nàng đi tắm rửa, mặc quần áo rồi lại cưng chiều bế nàng đi ăn tối.

Mới sáng sớm hôm sau, Quan tướng quân đã vội vội vàng vàng tiến cung, còn dẫn theo Giang Tri Khánh, người mà trong lúc ông trở về kinh đô, được ông đồng thời đưa về.

“Nhạc phụ sắp đến rồi.” Thẩm Vũ dỗ dành người phụ nữ trong tay mình thức dậy.

“Ưm, ta buồn ngủ …” Quan Tĩnh Xu lật người, mấy ngày nay nàng vẫn chưa nghỉ ngơi đủ.

“Nhạc phụ gì cơ?! Phụ thân ta sắp tới rồi?!”

“Đừng lo lắng, nàng ngồi dậy đi, ta mặc quần áo cho nàng.”

Thẩm Vũ nhìn từng lớp từng lớp hôn dày đặc mà hắn lưu lại trên người nàng, lớp này chồng lên lớp khác trên cơ thể Quan Tĩnh Xu, đặc biệt là dấu tay bầm tím trên eo nàng, cổ họng của hắn lại cuôn trào lần nữa, cây côn thịt hung tợn khổng lồ phía dưới lại bắt đầu nóng lên, bức bối khó chịu.

“Không cần.”

Quan Tĩnh Xu vội vàng rụt rè, hoảng loạn nhét tay vào trong cái chăn dày đặc bên cạnh, nàng mạnh mẽ kéo chăn lên để che phủ toàn bộ thân thể mình. Bởi vì nàng nhìn thấy ánh mắt phát sáng của nam nhân kia, đợi hắn mà thay quần áo cho nàng chắc chắn sẽ lại động dục nữa cho xem.

“Đừng sợ, ta không làm nàng.”

Thẩm Vũ hôn lên tóc nàng, nâng nàng lên, tay phải đưa vào trong quần áo, cởi xuống.

Sột soạt, sột soạt, phải qua ba mươi phút nữa, Quan Tĩnh Xu mới từ trong phòng ngủ bước ra ngoài, uyển chuyển nhẹ nhàng đi tới đại sảnh, nơi chuyên dùng để tiếp khách quý.

Vốn dĩ là Thẩm Vũ muốn đi cùng nàng, nhưng hắn lại luyến tiếc từ bỏ, vì Quan Tĩnh Xu nhất quyết không đồng ý để hắn đi cùng mình.

Quan Tĩnh Xu mang theo Lăng Chi đi, vừa vào cửa liền nhìn thấy phụ thân đang đứng ở giữa đại sảnh, bên cạnh ông là một nữ tử xinh đẹp khoác trên mình một bộ y phục màu hồng với những đường thuê tuy đơn giản mà lại thanh tao tinh tế.

“Phụ thân.”

“Nữ nhi, đây là Giang thần y, Giang Tri Khánh.” Quan Phúc nhìn thấy nữ nhi, vội vã giới thiệu.

Quan Tĩnh Xu vừa xúc động vừa thở dài, hai huynh muội Giang gia, muội muội thì nữ giả nam, ca ca thì trang điểm ăn mặc y phục giả nữ, không hổ là huynh muội sinh đôi, khí chất hay tính cách đều như vậy.

“Thái hậu nương nương vạn phúc.” Giang Tri Khánh mỉm cười hành lễ chào nàng.

“Miễn.” Quan Tĩnh Xu nở nụ cười không nặng không nhẹ bước đến ngối chính điện, nàng theo thói quen giữ tư thế đoan trang của một vị thái hậu quyền quý vào mỗi khi có sự xuất hiện của người ngoài ở xung quanh.

“Xin thái hậu hãy đưa tay trái ra.” Giang Tri Khánh mỉm cười ngọt ngào kính cẩn nói.

Hắn ta bắt đầu kiểm tra động mạch của Quan Tĩnh Xu, lông mày ngày một nghiêm nghị, nét mặt cũng giống như Giang Tri Từ lần trước.

“Thái hậu đã bị trúng độc hương Giao Nhân, độc này không màu không vị. Ngửi phải mùi hương này trong thời gian dài có thể gây ra ham muốn tình dục không thể kiểm soát. Nhưng nếu mặc dù là trong thời gian dài, sử dụng số lượng ít, không nhiều thì cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn đến cơ thể.” Giang Tri Khách một mặt nghiêm túc nói.

Quan Tĩnh Xu giật giật mắt phải, cười thầm. Ha, ngoài tên hỗn đản Thẩm Vũ kia ra thì còn có ai có thể làm ra được cái loại chuyện này?

“Cảm ơn Giang thần y, ừm lệnh muội chắc bây giờ đang ở Thái y viện, Lăng Chi, ngươi dẫn Giang thái y đi đi.” Quan Tĩnh Xu một bụng tức giận, nhưng nàng vẫn cố giữ bình tĩnh nói.

“Vâng.” Lăng Chi tuân mệnh rồi dẫn theo Giang Tri Khánh đưa đi.

“Nha đầu, nha đầu, giữ thể diện đi, bớt xằng bậy lại.” Quan phụ nhìn dấu hôn trên cổ Quan Tĩnh Xu vừa nói ông vừa thở dài, lắc đầu, dùng giọng nói ngọt ngào chân thành mà dỗ dành nàng: “Nữ nhi hãy giữ lại cho Trầm gia một chút thể diện, phô trương lớn như vậy, không chỉ ảnh hưởng xấu đến Trầm gia mà con cũng sẽ bị liên lụy đấy. Đợi đến khi con gả cho Định Vương rồi thì con muốn náo loạn như nào cũng được.”

“Phụ thân, không phải là Định Vương.”

Vì xung quanh không có người ngoài nên Quan Tĩnh Xu thẳng thừng nói mà không hề né tránh.

“Vậy thì con muốn gả cho nhà nào, hử?”

Quan phụ vốn dĩ cho rằng Định Vương cũng không đến nỗi nào, chẳng qua nữ nhi của ông có hơi lớn tuổi một chút, nếu không cái tên Đinh Vương đần độn ngu xuẩn kia cũng không xứng với nàng.

Giờ nghĩ lại, ở kinh đô này, xét về người có thân phận, địa vị hay tướng mạo tốt thì quả là càng ngày càng thấy hiếm. Bọn họ đều là những nam nhân không xấu thì cũng đã góa vợ, không nghèo thì cũng là bệnh tật đầy mình. Xu nhi làm sao mà có thể bị mấy tên khốn nạn ấy cưới về, rồi lại bị mấy tên ăn ở tạm bợ đó bắt trông của trông nhà, chăm lo cho đứa con của người khác được cơ chứ.

“Là Thẩm Vũ.” Quan Tĩnh Xu nhanh chóng hít một hơi thật sâu rồi nói, nói xong rồi thì nàng chợt cảm thấy một tầng mồ hôi lạnh chợt ập đến, chờ đợi cơn bão táp giận dữ chuẩn bị bùng nổ từ Quan phụ.

“Không thể được!” Quan phụ tức giận đến nỗi hơi thở phập phồng làm tầng râu nhè nhẹ bay lên.

Quan Tĩnh Xu nàng ngay từ đầu đã biết rõ phụ thân nàng sẽ như thế này rồi, nên nàng nhẹ nhàng ngoan ngoãn đứng dậy, kéo tay áo của Quan phụ rồi bắt đầu giả vờ làm nũng.

“Thật sự không được. Vẻ ngoài lãng tử lạnh lùng của hắn chỉ là tạm thời mê hoặc con thôi. Hôm qua phụ thân còn tận mắt thấy hắn trêu đùa giai nhân ngay trong Cần Chính Điện. Nha đầu con có chịu nổi được một phu quân như vậy không?” Ông vội vàng khẩn trương khuyên nhủ nữ nhi của mình đến nỗi chẳng màng đến việc chuyện lúc nãy ông nói ra là chuyện mật sự của bệ hạ.

“Là con.” Đôi giày với những đường chỉ thêu tinh tế của Quan Tĩnh Xu cọ xuống sàn nhà.

“Hôm qua, là con?” Quan phụ nghe xong đầu óc trở nên trống rỗng, một tiếng sét vụt qua người ông khiến ông kinh ngạc.

“Vâng.” Quan Tĩnh Xu nhẹ nhàng uyển chuyển gật đầu thừa nhận.

“Tiểu tử này, thảo nào gần đây nó đối với ta có thái độ vô cùng kính trọng, hóa ra là vì muốn bắt cóc nữ nhi của bổn tướng quân.”

Quan phụ tức giận hất mạnh tay áo, đánh sầm cửa rồi đi thẳng ra ngoài, hướng đến võ trường mà tiến thẳng vào trong, thằng nhóc kia chắc chắn giờ này đang trong võ trường luyện võ.

Quan Tĩnh Xu vội nâng váy lên, hấp ta hấp tấp gọi thượng cung nữ Tiểu Nguyệt rồi chạy theo Quan phụ, nàng cảm thấy một làn gió ớn người xuất phát từ phụ thân mình, không được trước tiên cứ phải chạy đến giữ lấy mạng người đã.

Nàng biết Thẩm Vũ có thân hình tốt, sức mạnh cũng không tồi, nhưng mà để so với thân thể của phụ thân nàng, dáng người của tên tiểu tử yết ớt kia… lại còn chưa kể đến việc đánh đấm này cũng không phải sở trường của hắn, việc mà hắn chuyên tâm học tập cũng chỉ đều là học thuật tung hoành của Hoàng đế.

Đúng như dự đoán, khi đến nơi, nàng đã thấy Thẩm Vũ bị đánh bầm dập mặt mũi sưng tấy.

“Phụ thân, phụ thân, thủ hạ lưu tình.”

Quan phụ hừ một tiếng, thu tay lại đứng trên đĩa, tên tiểu tử ranh ma này âm hiểm vô thường, toàn thân từ trên xuống dưới đều được hắn âm thầm mà che chở, chỉ để lại cái mặt cho ông đánh.

“Không phải chuyện lớn gì.” Thẩm Vũ lấy tay che mặt mà xoa xoa, giả vờ nức nở ấm ức rồi làm nũng nói.

Quan Tĩnh Xu nhìn thấy hắn như thế trong lòng có chút thương xót, lúc đầu nàng vốn dĩ định kêu Tiểu Nguyệt đi lấy thuốc Kim Thang để chữa trị vết thương cho hắn, nhưng rồi khi nàng nhớ ra rằng hắn đã cho nàng ngửi hương Giao Nhân, nàng liền trở nên không ngừng tức giận, chỉ muốn đập cho hắn thêm vài trận.

Nhưng thôi, phụ thân ra tay đánh hắn như này là được rồi.

“Tĩnh Xu…”

Thẩm Vũ trằn trọc, thấy Quan Tĩnh Xu không để ý đến mình, hắn liền nhịn không được quay ra nhìn nàng với bộ mặt như đang chịu phải một nỗi tủi thân, oan ức vô cùng vô cùng lớn.

Ai ya, như này thì có vẻ như là Giang Tri Khánh đã chẩn đoán ra được trong người Quan Tĩnh Xu có hương Giao Nhân rồi, xem ra y thuật của anh ta cũng tạm coi như là siêu phàm như lời đồn. Haiz, nếu có thể điều hòa cơ thể của Quan Tĩnh Xu bảo bối, giúp nàng tự mình mang thai một đứa con thì lại càng tốt hơn rồi.

“Đừng có mà giả bộ đáng thương với ta.” Quan Tĩnh Xu phồng má tức giận nói.

Quan phụ rất tức giận khi nhìn Thẩm Vũ giả vờ lộ ra cái bộ mắt đáng ghét này, nhưng trong lòng ông cũng hiểu rõ, không có nam nhân nào có thể hung hãn, mưu mô, âm hiểm hơn Thẩm Vũ.

Nữ nhi của ông, gả vào trong cung, phải một thân một mình đối mặt với vô số tin đồn thất thiệt, với vô số những lời phỉ báng, chưa kể Thẩm Vũ lớn lên cũng anh tuấn ưu tú, Xu nhi có bị bỏ quên thì cũng coi như là không lỗ.

Ông ho nhẹ một tiếng, cùng lắm thì về sau, đánh thêm hai trận là được.

“Bệ hạ.” Quan phụ cất tiếng.

“Ừm.” Thần Vũ ngồi dậy một cách khó khăn, chật vật.

“Thần ngày càng lớn tuổi rồi, không thể cứ ở đây nhìn những người trẻ tuổi các người tình nồng ý đậm được. Bệ hạ có thể dặn dò Từ tổng quản dẫn thần đi du ngoạn một vòng ở kinh đô, hưởng thụ một chút?”

“Đương nhiên là được, Từ Phương Phi!” Thẩm Vũ nâng giọng cất lên.

Cung nữ thái giám đều cười khúc khích nhìn Từ tổng quản mặt mũi xầm xì tiến lại gần.

“Có ạ.” Từ tổng quản tuy vậy, nhưng cũng vừa dạ thưa vừa cười khúc khích.

“Trong mấy ngày này, ngươi hãy đưa Quan ái khanh đi du ngoạn ở kinh đô đi.”

“Vâng.”

“Phu thân, nữ nhi cũng muốn đi cùng người.” Quan Tĩnh Xu ôm chặt lấy cánh tay của Quan phụ, mỉm cười mà nói.

“Nha đầu ngốc, cứ ngoan ngoãn ở trong cung mà hưởng lạc, nếu mà muốn gặp phụ thân, thì lúc đó ta sẽ tự khắc tiến cung gặp con, có được không?”

Quan phụ nhìn đôi chân có chút run rẩy của nàng, ông nào không biết tên nhóc Thẩm Vũ kia đã hành hạ, ăn đến chóc da chóc thịt nữ nhi bảo bối này của ông như thế nào, đến nỗi bây giờ nếu nàng đi hai bước chân thôi cũng đã mệt mà suýt ngã.

Thẩm Vũ nhìn Từ tổng quản, ra hiệu, Từ tổng quản hiểu chuyện liền nhanh chóng làm theo.

“Quan đại tướng quân, bên này, mời.” Ông ấy cung kính nói.

Người còn chưa đi được bao xa thì bên này, Thẩm Vũ đã bồng Quan Tĩnh Xu lên trên người.

“Trở về cung nghỉ ngơi.” Thẩm Vũ trong người hơi bực tức nói.

“Ngươi đừng có nói là đến phụ thân ta ngươi cũng lên cơn ghen đấy nhé.” Quan Tĩnh Xu trong đầu nhớ lại dáng vẻ khó chịu của Thẩm Vũ lúc nãy, bức bối ra lệnh cho Từ tổng quản dẫn phụ thân nàng đi.

“Không có.” Câu nói của nàng làm tai của Thẩm Vũ đỏ lên.

“Ngươi có bị ấu trĩ không vậy?” Quan Tĩnh Xu hướng lên trên mặt của hắn mà cắn một cái.

Thẩm Vũ bị cắn nhưng vẫn nhịn đau mà mỉm cười, nhạc phụ lúc đánh hắn, quả là không hạ thủ lưu tình, bị đánh đến bầm tím cả mặt mũi, bị nhạc phụ kia đánh xong, hắn đến thở còn đau chứ đừng nói là bị cắn.

“Được rồi, ta chính là ấu trĩ, ta chính là đang ăn giấm, nàng vừa lòng chưa?” Thẩm Vũ quay lại nhìn nàng, đôi mắt tràn đầy sự ngọt ngào, bắt đầu giả vờ làm nũng.

“Lăng Chi là người của ngươi?” Quan Tĩnh Xu nép vào lòng Thẩm Vũ, dứt khoát hỏi.

“Đúng vậy.”

“Giang Tri Từ cũng là người của ngươi?”

“Không phải.” Thẩm Vũ là từ sau mùa Thu đã từng cứu giúp Giang Tri Từ: “Ta từng chiếu cố nàng ấy một chút.”

“Ngươi thật sự biết cách tính toán đó.” Quan Tĩnh Xu cười khẩy nhưng lại pha chút ngọt ngào, châm chọc nói.

“Thực xin lỗi, là ta quá sợ hãi, không biết làm thế nào để tới gần nàng, nàng muốn phạt ta, muốn giết ta, muốn làm gì ta cũng được, nhưng đừng có không cần ta.”

Thần Vũ ôm lấy nàng, xen lẫn khuôn mặt vô tội đó là một mặt sưng tấy của hắn, điều này khiến cô vừa buồn cười vừa thương xót.

“Trong vòng một tháng nay, ngươi không được phép đụng vào ta.” Quan Tĩnh Xu phẫn nộ nói, eo nàng dạo gần đây sắp bị hắn làm hỏng rồi.

“Ngoại trừ chuyện này.” Thẩm Nguy nhếch khóe miệng lên.

“Không được, ta muốn cái này.” Giọng Quan Tĩnh Xu mạnh mẽ, nhất quyết nói.

“Vậy ta có thể hôn nàng không?” Thẩm Vũ tỏ ra vẻ đáng thương, giống như một con nai tơ đi lạc vào nơi thành phố xa hoa náo nhiệt.

Quan Tĩnh Xu bị choáng ngợp bởi đôi mắt mê người của hắn.

“Được.”

Cuối cùng, Quan Tĩnh Xu vẫn bị hắn mê hoặc, đồng thời nàng cũng thành công không bị hắn ăn trong một tháng, tuy nhiên điều này khiến nàng cứ nghĩ đến ngày cuối cùng trong tháng đó, nghĩ đến Thẩm Vũ sắp ăn nàng như nào thì chân tay nàng bắt đầu run rẩy, đầu lưỡi cũng bắt đầu khô ráp.

“Tĩnh Xu, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.” Thẩm Vũ nhìn Quan Tĩnh Xu bằng ánh mắt ấm áp ngọt ngào, nhưng sâu bên trong đó là một con sói đang đói khát, sục sôi vì dục vọng bị kìm nén suốt một thời gian dài.

Đôi lông mày thanh tú của nữ nhân, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt đỏ như màu máu mê người, vầng trán lấm tấm những giọt mồ hôi đầy hương thơm. Thân hình tuyệt đẹp đang nằm trần truồng trên chiếc chăn bông màu đỏ, bộ ngực to tròn đều đặn, bên trên là hai hạt tiêu đang run rẩy giữa đợt không khí lạnh. Tất cả đều đã sẵn sàng và mọi thứ cũng chỉ chờ đợi hắn tiến vào mà thưởng thức …

Quan Tĩnh Xu rùng mình đến nỗi không dám mở mắt, Thẩm Vũ đã giữ đúng như lời hứa, thật sự có thể nhất định không chạm vào nàng trong một tháng, nhưng, nhưng…côn thịt hắn sau một tháng làm sao mà lại lớn hơn rồi.

Nàng sợ tới mức toàn thân phát run, lỗ hoa mềm mại mọng nước cũng bỏ đi vẻ dâm mỹ thường ngày mà co rút yếu ớt.

“Thả lỏng đi.” Thẩm Vũ từ trên trán nàng, mũi nàng rồi dần dần hôn xuống khắp nơi trên cơ thể nàng.

Quan Tĩnh Xu nơi nào bị hôn lên cũng trở nên nóng rực, hắn hơi dừng lại, hai chân thon dài đè lên đùi của nàng, dương vật cùng với môi, nhẹ nhàng mê người cọ xát.

“Ưm ưm…” Nàng há mồm sợ hãi rên rỉ, hoa huyệt co rút chặt chẽ khiến nàng khó chịu.

Một dòng chất lỏng màu trắng đục chảy ra từ đầu côn thịt, Thẩm Vũ kiên nhẫn bôi lên môi hoa, đôi môi mỏng manh mềm mại lập tức được phủ một tầng dưỡng ẩm trắng đục.

Hắn từ từ đẩy dương vật vào trong lỗ hoa, độ nóng và khít khao đã mất từ ​​lâu giờ được lặp lại khiến hắn suýt chút nữa vì quá sung sướng mà bắn ngay tại chỗ.

Quan Tĩnh Xu nhìn cái cái vật thô ráp kia của Thẩm Vũ đang căng phồng mạnh mẽ rồi lại nhìn xuống đôi chân thon nhỏ của mình bị hắn đè lên, giữ chặt, nàng chợt thở dài, đêm nay có lẽ không thể thoát khỏi tên hỗn đản này rồi.

Cây côn thịt kia như vũ khí giết người, nó mạnh mẽ xuyên qua lỗ hoa huyệt một cách hung tợn, ánh mắt nóng bỏng khiến trái tim nàng rung lên từng hồi vừa mơ hồ vừa chắc chắn, trong phút chốc, Thẩm Vũ bắt đầu di chuyển nhanh, đâm mạnh vào cái lỗ hoa mỏng manh, yếu đuối kia của nàng.

Đôi má của Quan Tĩnh Xu ửng hồng tuyệt đẹp vì xấu hổ, cũng vì tình dục dâng trào, sự trống rỗng bồn chồn suốt một tháng ở nơi hoa huyệt hoàn toàn được lấp đầy, bộ não nàng đã từ bỏ suy nghĩ từ lâu, chỉ có thể theo nhịp cử động liên tục mà  phục vụ thứ thô ráp bướng bỉnh kia, trên miệng nàng bắt đầu rên rỉ, như đau đớn, mà cũng như sung sướng.

Đêm, vẫn còn dài.

Một tháng sau, Quan Tĩnh Xu vẫn không thể bước xuống để rời khỏi giường. Quả nhiên “sự nhàn rỗi” trước đây mà nàng hưởng thụ là cái giá cho sau này, bây giờ nàng đã bị báo ứng, bị hành hạ đủ rồi.

Thẩm Vũ không biết đã lấy đơn thuốc ở đâu, hắn ta cứ bắt nàng uống nó, nói nó là để điều hòa cơ thể. Chính vì thế mà nàng đã uống cái đơn thuốc đó liên tiếp trong vòng vài tháng, đến cuối cùng bây giờ mỗi khi ngửi thấy mùi của nó thôi, nàng cũng thấy buồn nôn rồi.

“Ta không muốn uống nữa.” Quan Tĩnh Xu nước mắt lưng tròng, rồi vội vàng chạy đến bên cạnh bồn nước, rồi nôn thốc nôn tháo.

“Uống một chút, một chút thôi, ta đút cho nàng uống, chịu uống một chút thì có kẹo ngọt ăn rồi.” Thẩm Vũ dịu dàng trìu mến vỗ lưng dỗ dành Quan Tĩnh Xu.

“Ta thực sự, thực sự không thể uống được nữa … ẹo…ẹo…” Quan Tĩnh Xu khóc lóc, cầu xin Thẩm Vũ tha cho nàng một lần.

“Vậy thì không uống nữa, không uống nữa.” Thẩm Vũ cũng không nỡ khi thấy nàng nôn mửa khó chịu như thế này, không có con thì sẽ không có con vậy.

Hai ngày sau khi ngừng sử dụng thuốc, Quan Tĩnh Xu vẫn trong trạng thái nôn mửa, toàn thân khó chịu.

Thẩm Vũ vội vàng kêu thái ý mau đến, lúc này mới nhận ra Tĩnh Xu có hỷ rồi.

“Tĩnh Xu, ta rất vui.” Thẩm Vũ vừa nói vừa nhẹ nhàng trìu mến vuốt ve bụng dưới của nàng.

“Cái đơn thuốc mà ngươi đưa cho ta dùng là để dưỡng thai à?” Quan Tĩnh Xu nổi đóa tức giận hỏi.

“Đó là để điều hòa cơ thể.” Thẩm Vũ lại đeo lên cái bộ mặt vô tội, nói.

Quan Tĩnh Xu biết rằng cơn giận này của nàng không thể dồn lên người hắn để tiêu tán, chính vì thế mà nàng càng thêm phiền muộn. Lúc đầu, nàng không hỏi rõ ràng, là vì  nghĩ rằng mấy loại thuốc đó là để chữa những vết hôn đỏ lừ trên cơ thể của nàng.

Sau khi Quan Tĩnh Xu mang thai, Thẩm Vũ bất thường bắt đầu yêu cầu nàng hoạt động, tập thể dục nhiều hơn, đồng thời cũng bắt nàng ăn ít hơn, chỉ cho nàng ăn những thức ăn đầy đủ dinh dưỡng.

“Ta chưa bao giờ thấy ngươi như thế này. Tại sao những người phụ nữ mang thai khác thì gia đình họ toàn để người ta ăn nhiều hơn, còn ta sao lại phải ăn ít hơn chứ, mấy thứ này khó ăn chết đi được.”

Quan Tĩnh Xu tức giận đặt đũa xuống, cảm thấy rất không đúng, thật uất ức mà, nàng mang thai xong hắn liền đổi tâm, đúng là tên hỗn đản xấu xa.

“Giang thái y nó là đứa trẻ quá lớn thì sẽ rất khó sinh, đứa trẻ không còn thì không còn không sao cả, nhưng nếu nàng không còn thì ta không biết ta sẽ sống như nào?” Thẩm Vũ nhẹ nhàng lấy khăn lau miệng cho Tinh Thù.

Quan Tĩnh Xu nhất thời không nói nên lời, chín tháng sau, nàng cuối cùng cũng hạ sinh một nữ nhi xinh đẹp.

Thẩm Vũ trong lúc nàng đang sinh, vẻ mặt đều sợ hãi hốt hoảng như tim sắp ngừng đập, hắn cứ lẩm bẩm nói cái gì mà lần sau sẽ không để cho nàng như vậy nữa, không để cho nàng phải sinh con nữa, liền tìm đến Giang thái y tìm loại thuốc mà nam nhân uống vào rồi sẽ mất đi khả năng sinh sản của mình.

Bá tánh triều đại Lộc Triều không còn xa lạ với vẻ ngoài của hoàng đế nhà họ. Mọi người đều đang cảm khái cái khẩu vị lạ này của quốc vương rằng. Rõ ràng là ở kinh đô này, mỹ nhân xinh đẹp, giai nhân tài giỏi nhiều vô kể. Vậy mà hắn lại không lấy thèm lấy, đi lấy cái con hổ cái từ Dĩnh Xuyên này.

Chắc chắn phải là quốc sắc thiên hương gì mới khiến bệ hạ mê mệt như vậy?

Theo sử sách ghi lại, vào năm Khai Hà thứ tám, vào mùa hè, Tuệ Mẫn thái hậu hạ sinh một được một nữ nhi, lấy tên là Trầm Tuyến, phong làm hoàn thái nữ.

Hoàn – Toàn văn kết thúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.