Tôi vẫn rất tò mò, Anh Thần để khăn tay sưu tập được ở đâu.
Vì vậy tôi lại cố tình làm cậu khóc, sau đó lấy khăn tay lau nước mắt cho cậu.
Cậu đỏ mắt đem khăn tay bỏ vào túi.
Sau đó, tôi một mực quan sát, cậu có đem khăn tay đi giấu chỗ khác hay không.
Tối hôm đó, tôi phát hiện cậu ngồi trong phòng ngủ.
Tôi lặng lẽ bước tới, đứng phía sau cậu.
Cậu gấp kỹ khăn tay, đặt vào một rương gỗ. Cất kĩ rồi, lại không nhịn được lấy ra một chiếc khăn tay gấp kỹ để ở ngoài cùng.
Đó là một chiếc khăn tay cũ, còn dính máu.
Rất nhiều năm trước, tôi cầm chiếc khăn này lau máu cùng vết bẩn trên mắt cá chân cậu.
Tôi đột nhiên phát hiện trên mỗi cái khăn tay, góc lộ ra ngoài đều được thêu hai chữ nhỏ: “Thập Cửu”.
Tôi đếm đếm, tổng cộng có 94 chữ “Thập Cửu”.
Xem ra tôi làm cậu khóc quá thường xuyên rồi.
Cậu sắp xếp xong khăn tay, đóng rương lại.
Rương có mật mã, 3 số 19.
Tôi cảm thấy tôi phải đối xử với cậu tốt hơn một chút.
Không nên thường xuyên bắt nạt cậu.
Lúc cậu đứng dậy, sợ hết hồn, “Thập Cửu?”
Tôi nghiêm mặt: “Em làm gì ở đây?”
Cậu có chút ngượng ngùng, “Ừm…. Đem cất khăn tay cẩn thận.”
Tôi nói: “Quá chiếm diện tích, quăng hết đi.”
Tôi thật sự rất thích bắt nạt cậu.
Cậu kéo kéo vạt áo tôi, “Có thể không quăng không?”
Tôi nói: “Không thể.”
Cậu tủi thân lắc đầu, “Em không muốn.”
Tôi nói: “Anh cùng cái rương, chỉ có thể chọn một.”
Nói xong, cậu lại sắp khóc.
Hôm đó số khăn tay cậu thu thập được tăng lên 95 cái.