NĂM TRĂM TRIỆU ĐỔI LẤY MỘT ĐÊM.
– Xin anh… hãy giúp em…
– Sao nào? Mới xa nhau có năm tháng đã khiến cho em nhớ đến tôi sao?
– Không có… em không có ý đó…
Đứng trước mặt người đàn ông, cô gái cảm thấy vô cùng áp lực, nét mặt bất an, ánh mắt lo lắng lén lút nhìn về phía anh, cổ họng dường như có cái gì đó chắn ngang chỉ biết ấp a ấp úng không nói thành câu, hai chân cố kìm nén đi sự run rẩy.
– Chỉ là… chỉ là… em muốn…
Muốn nhờ anh giúp đỡ một việc!
Câu nói phỏng chừng nghe rất thuận tai nhưng nói ra lại cảm thấy rất khó khăn.
Khó khăn không phải vì sợ đối phương từ chối, cũng không phải sợ họ ra giá cao, cái sợ nhất đối với Mộng Linh Chi mà nói ấy chính là phải làm sao đối diện với người yêu cũ.
Phải, cô và người đàn ông đã chia tay, và hôm nay cũng vừa tròn năm tháng đường ai nấy đi.
Lúc chia tay, Mộng Linh Chi đã mạnh dạn tuyên bố, từ nay cắt đứt quan hệ, nước sông không phạm nước giếng, đường ai nấy đi không phận sự gì đến nhau. Nếu như sau này vô tình chạm mặt thì hãy xem nhau chưa từng quen biết, chưa từng có quãng thời gian tươi đẹp bên nhau.
Nhưng đời đâu ai lường trước được mọi việc, sự thật tàn khốc vả vào mặt Mộng Linh Chi một cái đau điếng khiến cho cô phải lật họng.
Chỉ vì hoàn cảnh bắt buộc đã đưa đẩy cô tiến thêm bước nữa, mặt dày đến gặp người tình cũ xin sự trợ giúp.
Chẳng là ba tháng trước, người bố của cô đã bị người xấu dẫn dụ dấn thân vào con đường nghiện cờ bạc, bao nhiêu gia sản trong gia đình đều bị bố cô ngấm ngầm đem đi bán lấy vốn để tiếp tục với thú vui sa đoạ này.
Kinh tế trong nhà cạn kiệt, gia đình của cô trước kia vốn đã nghèo khổ nay càng tù túng khốn khổ hơn, đến nỗi phải đi vay gạo nhà hàng xóm để duy trì bữa cơm qua ngày.
Đến ngày Mộng Linh Chi nhận giấy báo đỗ trúng tuyển vào trường đại học mà cô đã khát khao mơ ước, cầm tờ giấy nhập học trên tay cô vui sướng không thôi. Nhưng khi nghĩ đến gia cảnh bần cùng, trong lòng của cô trào dâng lên nỗi tủi hờn.
Cô giờ đây còn gì để mà tiếp tục ước mơ trở thành nhà soạn nhạc cơ chứ?
Hoàn cảnh gia đình rơi vào nghèo túng chỉ vì bố cô ăn chơi cờ bạc, đã thế nợ chồng chất, lãi mẹ đẻ ra lãi con cũng đã đến hơn ba trăm triệu.
Một con số cực khủng khiếp, cú sốc này khiến cho mẹ cô đau khổ ngã bệnh nằm liệt giường mấy tuần qua chỉ vì nhìn danh sách số tiền nợ mà bố cô đem về.
Dù biết nợ nần chồng chất nhưng bố cô không chịu từ bỏ, vẫn cứ a dua cá độ mặc cho mẹ cô van xin quỳ lạy thế nào nhưng bố cô nhất quyết không chịu nghe.
Không biết bản thân mình phải bước tiếp ra sao, bỗng nhiên cô nhớ đến Lục Tử Hạo, người yêu cũ của cô, hiện đang làm giám đốc điều hành công ty Lục Đại group đình đám.
Trong đầu Mộng Linh Chi dấy lên một suy nghĩ, rằng cô có nên đến công ty để đàm phán với anh, ngỏ ý vay mượn một chút tiền để trang trải cuộc sống? Dù sao hai người đã từng có một khoảng thời gian tươi đẹp gắn bó với nhau, chí ít anh cũng mủm lòng mà suy nghĩ lại, cho cô một cơ hội.
– Lúc khó khăn mới tìm đến tôi? Mộng Linh Chi, em coi tôi là một trò đùa sao?
– Em không có mà…
– Phụ nữ các cô thật lắm chiêu trò!
Bất đắc dĩ Mộng Linh Chi quỳ xuống trước mặt anh, mặt cúi gằm xuống đất không dám đối diện với ánh mắt dè bỉu đang nhìn lấy mình.
– Xin lỗi! Nhưng em đã bị dồn đến bước đường cùng rồi! Xin anh hãy giúp em, sau khi gia đình em khá giả hơn, em nhất định sẽ hoàn lại số tiền cho anh, bao gồm cả gốc lẫn lãi.
Thật sự cô đâu muốn hạ thấp bản thân mình đến như vậy đâu! Nhưng vì gia đình đang gặp khó khăn cho nên cô mới vứt hết mọi tôn nghiêm của mình, không cần đến liêm sỉ mà hạ tiện quỳ gối trước mặt người mà cô đã từng chấm dứt quan hệ yêu đương.
Lục Tử Hạo nhìn cô một hồi lâu, sau đó anh cười nhạt một cái.
– Em đang cầu xin tôi sao?
– Phải…
Mộng Linh Chi cắn chặt lấy môi dưới của mình, thanh âm kiềm chế sự run rẩy thoát ra khỏi cuống họng.
– Là em đang cầu xin anh! Xin anh hãy… hãy giúp bố em… mẹ em… hức…
Cô cố gắng nén đi những giọt nước mắt bi thương đang trào trực trong hốc mắt, hai tay nắm chặt một mớ vải trong lòng bàn tay.
– Nếu em đã hết lòng van xin tôi, thì tôi cũng nên giúp đỡ người yêu cũ của mình một việc…
Tiếng bước chân tiến lại gần, một bàn tay to khoẻ vươn ra nâng lấy cằm của cô, ép cô ngẩng mặt lên nhìn lấy đối phương. Một gương mặt đẹp trai quen thuộc phóng đại trong con mắt e ngại của cô.
– Năm trăm triệu đổi lấy một đêm. Em thấy giá thành thế nào?
Mộng Linh Chi như chết lặng trong vài phút, không kiềm chế lại được mà toàn thân run rẩy:
– Anh… ý anh…
Cô lắp bắp không nói thành tiếng, cổ họng như bị thứ gì đó chắn ngang. Không phải anh ta coi cô là gái bán hoa đấy chứ? Ngang ngược trả giá cho sự trong trắng thuần khiết của cô chăng?
– Tôi muốn em phụ vụ một đêm.
Mọi sự hi vọng cuối cùng của Mộng Linh Chi dường như đều bị sụp đổ. Tất cả những suy nghĩ ban đầu đã bị gạt bỏ sang một bên. Thứ anh ta cần không phải là sự cầu khẩn mà là thân thể của cô.
Hai tay Mộng Linh Chi siết chặt lại, siết chặt đến nỗi trên mu bàn tay trắng ngần hiện rõ vài đường gân xanh, trong phân tâm không ngừng cố gắng an ủi bản thân của mình.
Vì mẹ đang nằm liệt giường ở nhà, bố đang bị chủ nợ đe doạ, phận làm con cũng nên hi sinh một chút để báo hiếu.
Nhưng sự hi sinh này có đáng không?
– Suy nghĩ cho kĩ vào, cơ hội chỉ có một lần duy nhất! Đừng lựa chọn sai dẫn đến sau này hối hận cả đời.
Lục Tử Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ au vì khóc của cô, trong lòng dấy lên tia phức tạp. Sau một hồi đấu tranh với nội tâm, cuối cùng anh buông bỏ một câu.
– Đêm nay tôi sẽ đợi em ở khách sạn Dạ Hoa, phòng số 007. Nói rồi người đàn ông đặt vào tay cô một chiếc thẻ ngân hàng, nó không phải một chiếc thẻ bình thường như những thẻ ngân hàng khác, mà là một chiếc thẻ màu đen đầy quyền lực.
Mộng Linh Chi ngơ ngác không biết bản thân mình nên làm gì, chỉ thoáng nghe thấy lời căn dặn của người đàn ông.
– Mật khẩu thẻ là ngày tháng năm chúng ta quen nhau, gồm có sáu số, bấm cho cẩn thận vào đừng để sai mật khẩu!