Cố Diệp Thanh hoảng loạn tỉnh lại,cô ôm lấy thân thể thở dốc
“Chỉ là mơ,tất cả…đều chỉ là mơ thôi.”Cô đang trấn an bản thân,giấc mơ này quá mức đáng sợ.Khi không một ai ở bên cô hết,tất cả chỉ muốn cô hoàn toàn biến mất.
Cô nhìn lên đồng hồ,đã hơn 2 giờ sáng,có lẽ sẽ thức đến sáng.Cô không dám ngủ nữa,sợ khi nhắm mắt lại những âm thanh đó sẽ xuất hiện.Chúng muốn mang cô đi,không có ai muốn giữ nàng lại hay sao?
Cơn gio truyền đến,nàng tiến gần mở cửa sổ ra.Đêm đen tĩnh mịch,nàng mở điện thoại lên.Phát mấy bài nhạc,đêm khuya nghe nhạc là sở thích nhỏ nhoi của nàng.
Nghe đi nghe lại mấy bài hợp với mình nhất,sau đó tắt điện thoại.Nhìn lại đã hơn 3 giờ sáng rồi,đêm nay không mấy tốt đẹp.Cố Diệp Thanh vẫn như vậy,ngẩn ngơ nhìn cửa sổ.Lúc trước cô không phải người như vậy,chỉ là bây giờ thích yên tĩnh đến dị thường.Cô có thể ngẩn người như vậy mấy giờ,thậm chí một ngày,hồn phách giống như bay mất rồi.Quả thực tâm của nàng từ lâu đã không còn,chỉ còn thân xác này ở lại,kiên cường sống qua từng ngày mà thôi.
Thời gian đến quá nhanh chỉ còn hơn 2 tuần nữa liền sẽ kiểm tra cuối kì,mà hôm đó Nhã Anh hẹn với cô một chữ cũng chưa ôn được
Lần nào cũng học không vô,đang chơi game,buồn ngủ các thứ.
Tiết đầu tiên của lớp,cô Lịch Sử ôn tập đến không còn gì ngoài mục lục sách giáo khoa nữa.Cả lớp người thì tiếp tục dò bài,người thì ngồi nói chuyện,Cố Diệp Thanh đang cùng mấy người Tần Huy ôn bài.
“Diệp Thanh,bao giờ chúng ta mới bắt đầu học?”Giọng điệu lười biếng của Nhã Anh đang hỏi cô.
“Nè,lần nào học cậu cũng trốn.Làm sao tôi dạy cậu được đây.”
“Thì tôi không biết đâu,cậu phải chỉ tôi á”Lại cái giọng này,mỗi lần cầu xin thứ gì đều sẽ dùng giọng nhõng nhẽo thế này.Căn bản Cố Diệp Thanh chịu không có nổi cái dạng đáng yêu này.
“Được tôi dạy tôi dạy,tôi dạy một đằng cậu hiểu một nẻo thì đừng trách tôi”Cố Diệp Thanh đồng ý đầy trêu chọc,cười nói.
“Dạy không được,tôi tính sổ với cậu”Hàn Mộc Nhã Anh này liền dở trò bạo lực,một ngón tay đẩy cái đầu của cô.
Sức lực của Nhã Anh đối với Diệp Thanh chỉ là một cái cánh tay liền thu phục được tiểu yêu quái này.Chỉ là trước giờ đều sẽ nhường nhịn một chút,nếu không đã bị rượt chạy quanh sân rồi.
Tuần cuối cùng chuẩn bị cho việc ôn thi,vì lớp 11 đã là lớp lớn rồi cho nên không ít học sinh chọn ở lại ký túc xá học đêm,cô và Nhã Anh cũng chọn như vậy.
Lúc đầu mẹ cô cực kì phản đối,nhưng mà cô lớn rồi không tài nào kiểm soát như trước nữa đành bất đắc dĩ đồng ý.
“Sao cậu muốn học môn nào trước?” Âm thanh ôn hòa của Cố Diệp Thanh vang lên trong đêm,thư viện của trường rất lớn nhưng đêm nay chỉ có hai người họ.
“Học Toán hình đi,tôi ngu luôn á.”Không ít học sinh bị như vậy,tất nhiên Nhã Anh không có ngoại lệ.
Vở bài tập của nàng không biết đã vẽ bao nhiêu cái hình,lại bị Cố Diệp Thanh nói sai.Cuối cùng bực bội mà quăng sang một bên.
“Bị sao vậy? Sao không vẽ nữa,ngồi đó làm gì?”Cố Diệp Thanh đang chăm chú làm bài nhưng vẫn để mắt vào cô.
“Không làm nữa,lần nào cậu cũng nói sai.Chán rồi!”Tính khí này trăm năm như một,bài không làm được còn ngồi đó kêu ca.Công nhận chỉ có bạn học Cố yêu thương tính cách này.
“Không làm được liền nghỉ làm,vậy đề thi không làm được cậu định nộp giấy trắng sao?” Một câu hỏi liền khiến cô không nói nên lời,lỡ như lời Cố Diệp Thanh nói vậy sẽ thế nào? Chắc xong đời.
“Thanh à cậu đừng có đùa nữa,được được tôi làm.Cậu chỉ tôi đi,tôi thật sự không hiểu chút nào”
Một bài toán hình,Cố Diệp Thanh ân cần giải thích mấy lần,ngoài Nhã Anh ra không có ai nhận được đặc quyền này.Vừa giảng vừa hỏi cô,Cố Diệp Thanh sợ bản thân nói quá nhanh cậu ấy hiểu không kịp cho nên giảng cực kì chậm,còn rất chi tiết.
“Thế nào hiểu chưa?”Bài giảng kết thúc bằng câu hỏi này.
“Cố học thần quả là học thần,hiểu hết rồi.Học cùng cậu hiệu quả hơn trên lớp nữa đó”Nhã Anh khen thưởng cô một câu.
Cô nhìn vào đồng hồ đã hơn 11 giờ rồi,cô sợ Nhã Anh mệt dù sao sức học của cậu ấy không thể so sánh với cô được.
“Cậu muốn nghỉ ngơi một chút không?”
“Thôi đi,tớ mà ngủ chắc là sẽ đến sáng sau đó quên sạch kiến thức mất.Ngược lại là cậu giảng bài không mệt à? Ngủ đi.”Nhã Anh nhắc nhở cô,dù sao nãy giờ Cố Diệp Thanh vận dụng đầu óc hơn mình rất nhiều,còn kêu mình nghỉ ngơi.
“Thường ngày cũng vậy,tôi quen rồi.Cậu muốn uống gì không?”
“Cà phê được không? Sẽ tỉnh táo lắm á” Cô tự nhiên muốn uống cà phê,nhưng mà kiếm đâu ra đây.
“Cà phê không tốt đâu,tôi rót nước ấm cho cậu.”Thói quen nhỏ khi cần tập trung của cô là cốc nước ấm,cổ họng cũng tốt hơn.
Cố Diệp Thanh rót hai cốc,một của cô,một cho Nhã Anh.
Nhã Anh cầm lấy uống một hơi.
“Ê nước ấm quả thật tốt nha!”Cô uống một hơi xong liền cảm thán cái bí quyết này.
“Tất nhiên,tôi mười mấy năm khi học đều uống cái này đó.Chúng ta học tiếp môn Ngữ Văn đi.” Cố Diệp Thanh đặc biệt có chút cảm xúc với môn học này,bao nhiêu môn học cô chẳng thích môn nào cả.
“Văn tôi có làm rồi cậu xem qua đi.”Nhã Anh đưa một cuốn vở cho cô đọc.
Ánh mắt cô đặt hết vào mấy nét chữ trong quyển vở kia,tiêu chuẩn của cô với một bài văn rất cao cho nên mấy bài này đối với cô chỉ có thể là hai chữ “tạm được”.
“Thế nào có hay không?”Nhã Anh trước mặt Diệp Thanh đều rất tự đắc.
“Tạm được”Cố Diệp Thanh khinh bỉ đáp hai chữ,đánh tan vẻ tự đắc vừa rồi.
“Hả? Cái gì mà tạm được? Cậu đọc kĩ hay chưa? Bài này mất nhiều thời gian lắm đó nha” Cô bị hai chữ tạm được này làm cho phát điên rồi.
“Thường ngày cậu,có đọc sách hay tiểu thuyết không? Vốn từ hạn hẹp,không thể hiện được cảm xúc qua bài văn.Cậu nghĩ người đọc có đồng cảm được với những gì cậu thể hiện không?”Một tràng câu hỏi đầy chất vấn,cô bị hỏi đến cứng họng rồi.
Thường ngày đọc sách hay tiểu thuyết cô đều không có đọc,nhưng bài này đâu đến nổi như vậy,cũng hay mà.
“Cậu thấy điểm Ngữ Văn của tôi rất cao hay không?” Ở trong lớp điểm môn Văn của cô chưa từng dưới 8,đây là thành tích hiếm có.
“Tôi có bí quyết đó!”
Nghe đến hai từ “bí quyết”mắt Nhã Anh sáng lên.
“Bí quyết là gì? Chỉ tôi đi,Cố học thần”Lại dùng ánh mắt đáng thương và giọng nói nhõng nhẽo làm Cố Diệp Thanh động tâm.
“Bí quyết sao? Như tôi nói đó,đọc sách nhiều chút,đọc thêm tiểu thuyết càng tốt.”Cô cười nhìn con người kia.
“Bí quyết gì kì vậy? Với lại tôi đọc sách không vô được,tiểu thuyết cũng lười.”Nhã Anh ngây người nhìn cô.
“Vậy tớ chịu rồi,nói cậu biết trước khi đi thi lúc nào tớ cũng đọc mấy thứ đó,bí quyết bao nhiêu năm nay nói ra cho cậu.Vậy mà cậu kìa,không trân trọng chút xíu nào.”Cố Diệp Thanh không thèm nhìn cô nữa,tâm tư đặt lên bài văn của mình.
Cô không biết người kia đã ngủ từ bao giờ nữa,đến khi cô nhìn lại thì đã nằm dài trên bàn rồi.Cô tìm một cái áo khoác len người nàng,say sưa ngắm nhìn nàng.
“Trên đời có người như cậu sao,vì cái gì mà tôi yêu nhiều đến thế? Nhìn xem nào cậu có gì đặc biệt.”Nhìn suốt cả giờ đồng hồ,Cố Diệp Thanh như chìm đắm vào đó,không tài nào thoát ra được.Cho đến khi Nhã Anh thay đổi tư thế một chút,cô mới dời mắt.Nhã Anh mơ mơ màng màng tựa vào cơ thể cô,Cố Diệp Thanh tất nhiên biết tận dụng.Một tay đỡ lấy cơ thể nàng tựa vào trong lòng mình.