Chị Không Chạy Thoát Đâu

Chương 2: Gặp lại nhau (1)



Edit: An Yên / Beta: Sam

Liên Trầm không biết tên của cậu nam sinh kia, cũng không có phương thức liên lạc, thậm chí cũng quên mình còn thiếu người ta tiền thuốc.

Hai đường thẳng song song vốn sẽ không có giao điểm. Mặc dù vẻ mặt đó vẫn còn rõ ràng trong đầu cô, nhưng cô cũng chỉ len lén cong khóe môi mà thôi.

“Cậu cười ngây ngô gì đó. Trả tiền xong chưa?”

“Xong rồi xong rồi.” Liên Trầm ấn vân tay xuống, trả xong tiền trái cây rồi đuổi theo bước chân của bạn cùng phòng.

Hai người tay trong tay, nói nói cười cười trở về trường học. Đang trò chuyện vui vẻ, Liên Trầm đột nhiên nhớ tới lúc vừa mới thanh toán, cô nhìn thấy một ID lạ trên giao diện, hình như tên là Quả gì đó gửi tới.

Cô lấy di động ra xem lại, Thẩm Quả, đây là cậu nam sinh đó ư?

Đúng rồi, lúc ở nhà ăn mượn thẻ sinh viên là cậu dùng Alipay trả tiền. Trả tiền? Nghĩ đến từ này Liên Trầm lập tức nghĩ tới chuyện tiền thuốc, trời ạ, không phải tiền thuốc hôm đó do cậu ấy trả chứ?

“Làm sao vậy?” Bạn cùng phòng Lộ Hiểu Thi cũng dừng bước.

“Thi Thi, hình như tớ quên mất chuyện gì đó khủng khiếp.”

“Chuyện gì đó khủng khiếp?” Lộ Hiểu Thi tiến đến gần di động: “Thẩm Quả? Đây là ai? Cậu thiếu tiền cậu ta à?”

“Thi Thi, cậu nói đúng rồi, tớ quả thật thiếu tiền cậu ấy!”

Lộ Hiểu Thi tỏ vẻ hoảng sợ.

Liên Trầm giải thích chuyện tiền thuốc cho cô bạn nghe.

“Ôi! Thẩm Quả này không phải còn muốn liên lạc với cậu chứ? Hôm đó cố ý không nhắc tới.” Lộ Hiểu Thi cười xấu xa, triển khai trí tưởng tượng phong phú của mình.

“Chị gái tốt của tôi, chị nghĩ quá nhiều rồi.”

Liên Trầm mặc kệ cô bạn trêu chọc, cô gửi tin nhắn đi. Hiển nhiên tin nhắn không gửi được, nhắc nhở cô và đối phương vẫn chưa phải là bạn. Cô gãi đầu, bấm kết bạn với đối phương, sau đó cất di động vào trong túi.

Lúc trở lại ký túc xá, đối phương đã chấp nhận lời mời kết bạn, còn có mấy tin nhắn.

Thẩm Quả: Chào chị! 【 Cười nhe răng 】

Thẩm Quả: Chị đã khỏe hơn chưa?

Trong lòng Liên Trầm ấm áp, suy cho cùng từ nhỏ đến lớn cô không nhận được nhiều quan tâm cho lắm, hơn nữa sự quan tâm này lại đến từ một cậu nam sinh chỉ gặp mặt một lần.

Liên Trầm nhớ lại, cậu cao khoảng 1m8, tuy hơi gầy nhưng nói thân thể nhỏ bé của mình được cậu trực tiếp bế lên cũng không khoa trương chút nào.

Dùng một cậu nhóc để hình dung cậu, thật sự không phù hợp, nhưng trên người cậu có một hơi thở sạch sẽ lại trẻ trung thuộc về học sinh cấp ba, chứ không phải của một cậu nhóc.

ChenChen*: Ừm, đã khỏe rồi, cảm ơn cậu quan tâm.

(*) Chen: là chữ phiên âm ‘Chén’ của tên Trầm.

Liên Trầm gõ chữ trả lời, sau đó gõ “Tiền thuốc hôm đó, tôi…” Còn chưa gõ xong thì đối phương lại gửi đến một câu quan tâm.

Thẩm Quả: Chỗ sưng trên đầu đã hết chưa? Chị còn đau không?

Liên Trầm xóa câu nói của mình, trả lời.

ChenChen: Sắp hết rồi, không còn đau lắm.

Thật ra còn đau một chút xíu đó.

Thẩm Quả: À à, vậy thì tốt rồi.

Vì thế, tin nhắn giữa hai người biến thành “Thẩm Quả” dặn dò đủ kiểu với “ChenChen”.

Cuối cùng Liên Trầm cũng vòng về chủ đề chính, nói ra mục đích trả tiền của mình, cậu nam sinh ra sức từ chối nói không cần. Dù sao ngày hôm đó cậu dùng thẻ sinh viên của Liên Trầm, theo thân phận sinh viên của trường, cũng chỉ là chuyện mấy chục đồng.

Liên Trầm hết cách, cô nghĩ nghĩ, dự định hay là chuyển một số tiền cho cậu, cô đang muốn nhập mật mã thì nhận được một tin nhắn từ cậu.

Thẩm Quả: Nếu không, chị mời em ăn cơm, được không?

Mời ăn cơm? Đây không phải có nghĩa là hai người phải gặp mặt nhau, thế thì ngại lắm.

Thẩm Quả: Em không kén chọn, ăn ở quán cơm là được rồi!

Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Liên Trầm lại không thốt ra lời từ chối. Cô nghĩ đến những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mình đã đọc, thông thường chuyện mời ăn cơm thế này không lẽ là do người ta mượn cớ theo đuổi chăng?

Gương mặt già nua đỏ bừng, Liên Trầm tát mình một cái, nghĩ gì thế, trâu già gặm cỏ non, có thể có cửa sao.

ChenChen: Khi nào cậu rảnh?

Thẩm Quả: Lúc nào em cũng rảnh.

Liên Trầm nghĩ trong lòng, nếu đối phương tới buổi thi nghệ thuật, sau khi thi xong chắc là sẽ nhanh chóng trở về trường. Xem ra phải nhanh lên, chọn ngày chi bằng đúng ngày, sớm giải quyết một chuyện cũng tốt.

ChenChen: Nếu không thì tối nay đi.

Thẩm Quả: Được ạ.

Cuối cùng hai người hẹn gặp nhau lúc sáu giờ tối ở cửa phía Đông trường học. Liên Trầm cũng không hỏi đối phương có biết chỗ hay không, dù sao bây giờ có hướng dẫn vạn năng mà.

Ngủ trưa một giấc thật ngon, sắp đến bốn giờ Liên Trầm mới từ trong chăn bò dậy, cô nhanh chóng sửa soạn bộ dạng lôi thôi của mình.

Sau khi gội đầu tắm rửa sạch sẽ, Liên Trầm mở túi trang điểm ra, vốn định trang điểm thật đẹp, nhưng lại nghĩ đến dáng vẻ thuần khiết lần trước của mình, chênh lệch không bao nhiêu, vì thế cô chỉ trang điểm nhẹ, vẽ lông mày và thoa chút son môi.

Đợi khi Liên Trầm sửa soạn bản thân xong, xách túi định đi ra cửa thì Lộ Hiểu Thi vẫn nằm im như chết mới phản ứng lại, nghi ngờ hỏi.

“Liên Trầm, đi hẹn hò hả?”

“Không có, là cậu nam sinh hai ngày trước đưa tớ đến phòng y tế, tớ mời cậu ấy ăn bữa cơm.”

“Wow! Cậu xem tớ nói không sai chứ! Đã hẹn ăn cơm rồi.”

“Đâu có, cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, người ta mới học cấp ba thôi.”

Liên Trầm giải thích một hồi cho cô bạn nghe, Lộ Hiểu Thi càng kích động, nói thẳng đối phương rõ ràng có ý với Liên Trầm.

Lúc này Liên Trầm không có thời gian tán gẫu với cô bạn, cuối cùng cô đỏ mặt rời đi, trước khi đi còn dặn đi dặn lại bảo Lộ Hiểu Thi nhớ gọi thức ăn bên ngoài.

***

Thẩm Quả đã đến chỗ hẹn trước hai mươi phút, cậu thật sự không thể ngồi yên trong phòng, rất muốn gặp cô sớm một chút, lại rất sợ cô đột nhiên nói không đến được.

Cậu không muốn để Liên Trầm trả tiền lại, không phải vì bao nhiêu tiền mà là không muốn cắt đứt liên lạc với cô, cậu không muốn mình và cô trở thành hai người không có chút liên quan nào.

Cậu rất muốn quen biết cô, nhất thời xung động bảo cô mời ăn cơm thật sự không tốt lắm, nhưng cậu nghĩ không ra cách nào khác tốt hơn. Thật ra cậu không nghĩ cô sẽ đồng ý, càng không nghĩ một lát nữa có thể gặp lại nhau.

Cậu mong ngóng gặp cô sớm một chút, lại sợ gặp được cô lo rằng mình dọa Liên Trầm chạy mất.

Thẩm Quả không phải chưa từng tiếp xúc với nữ sinh, nữ sinh theo đuổi cậu cũng có, nhưng không biết tại sao, nói chuyện với cô thì cậu sẽ nhịn không được đỏ mặt, ngược lại giống như cậu nam sinh nhỏ.

Cậu biết, lần đầu tiên nhìn thấy cô đã biết cô rất đặc biệt. Lúc bế cô đến phòng y tế của trường, sắc mặt nhợt nhạt của cô, thân thể gầy gò yếu ớt, làm cho cậu sinh ra một loại mong muốn bảo vệ mãnh liệt.

Cậu thừa nhận cô có sức hấp dẫn chết người đối với mình, cậu muốn bước vào cuộc sống của cô, muốn hiểu cô, chăm sóc cô, che chở cô, thậm chí muốn chiếm hữu cô.

Nhìn nội dung cuộc trò chuyện với cô trên Alipay, cậu không khỏi cong khóe môi, có ai giống như mình, như một tên ngốc thiểu năng vẫn luôn nhìn chằm chằm vào giao diện Alipay.

Cái gọi là gần quan được ban lộc, mình đang học trường cấp ba bên cạnh, chỉ cần cậu nỗ lực, hẳn là có thể trông thấy cô nhiều hơn.

***

Kim giờ chỉ hướng sáu giờ, một thân ảnh nhỏ gầy xuất hiện ở cửa phía Đông, Thẩm Quả đứng dưới cây lớn cách đó không xa gần như lập tức chú ý tới.

Cô xách một cái túi nhỏ màu đen, mặc một chiếc áo phao ngắn màu xám, quần áo có vẻ hơi rộng, cậu biết chiếc áo khoác bao bọc thân thể gầy yếu bao nhiêu, cậu đã từng ôm vòng eo kia. Chiếc quần dài màu đen làm nổi bật đôi chân thon dài của cô, thậm chí cậu hơi lo lắng một trận gió bất chợt sẽ thổi cô đi mất.

Cậu nghĩ, nếu có thể chăm cho cô mập lên một chút thì tốt rồi.

Cả người cô trông rất có tinh thần, hoàn toàn không giống dáng vẻ bị bệnh lần trước, Liên Trầm như vậy chỉ càng hấp dẫn cậu hơn.

Cậu trấn định tâm trạng, đi về phía cô.

“Chị.”

“Ơ? Không phải cậu đến sớm chứ?” Cô rõ ràng hơi giật mình, nếu cô biết cậu đã tới một lúc lâu chỉ sợ sẽ càng hoảng sợ hơn.

Cậu gật đầu, ánh mắt cậu dời khỏi đôi mắt long lanh của cô, trong lúc vô ý liếc đến đôi môi mềm mại của cô, yết hầu di chuyển lên xuống, khẽ nghiêng mặt qua một bên.

Thế là hai người cùng nhau đi ra ngoài, cách nhau mấy bước. Cô đang hỏi khẩu vị của cậu, muốn ăn cái gì, cậu trả lời từng câu, thật ra ăn cái gì cậu cũng không để ý, cũng không kén ăn, nên để cô chọn món mình thích.

Nếu có thể thì cứ để cậu nhìn cô là được, cậu thật sự làm như vậy, ỷ vào mình có ưu thế chiều cao, cậu vừa nhìn trộm cô vừa nghĩ trong lòng: Lát nữa yêu cầu kết bạn WeChat với cô ấy mới được, còn nữa, mình phải tỏ ra trưởng thành một chút, không nên dễ dàng đỏ mặt.

Bỗng nhiên Liên Trầm quay đầu nhìn cậu, cậu chưa kịp thu hồi ánh mắt, hai người trực tiếp đối mắt với nhau.

Cậu cúi mặt xuống, chỉ thấy cô hơi ngây người một chút, sau đó hỏi cậu: “Tôi còn chưa hỏi, cậu tên là gì?”

Cậu hiểu ý, lập tức trả lời: “Em tên là Thẩm Quả. Chính là Thẩm Quả trên Alipay đó.”

Hai người đều cười, có ai giống như bọn họ trò chuyện trên Alipay chứ.

“Tôi tên Liên Trầm, Liên trong cây liền cành, Trầm trong chìm đắm.” Giọng nói dịu dàng như thế, cô đang giới thiệu bản thân với cậu.

“Em biết.” Cậu biết tên cô là Liên Trầm. Liên trong Liên Trầm, Trầm trong Liên Trầm, chỉ là câu nói kế tiếp cậu giữ ở trong lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.