Khi Mèo Là Soái Ca

Chương 4: Do ăn ở



“Hửm… đầu mèo?” Dưa Hấu nghe tôi kể xong mọi chuyện thì hơi nghiêng đầu một chút rồi nhìn tôi chằm chằm như thể ‘Chị đang ảo tưởng’ à. “Đừng có nhìn chị bằng ánh mắt biểu cảm như thế.” Tôi nhăn nhúm đôi mày lại.

“Hư cấu kinh.. nhoàm nhoàm… có phải chị hay nói chuyện với loài mèo nhiều quá…. nhoàm nhoàm…. nên bị ảo giác phải không… nhoàm nhoàm….” Khoai Tây Chiên vừa nhai đồ ăn vừa nói, lại phun bắn tung tóe lên sàn nhà.

“Hay nha, thế em là con gì? Mà ăn kiểu vậy không sợ Bim Bim hả?” Tôi trề môi, tiện thể nhét miếng yakisoba vào miệng mà ông anh mới gửi cho sáng nay. Aaa… đồ ăn của Nhật có khác, ngon không thể chê vào đâu.

“Chị biết thừa là sư tử em đây có họ hàng với Dưa Hấu kia nhá. Mà bà cô kia thì chả lo, bả giờ đang ở dưới bếp thì không biết nổi đâu, trừ khi có tam nhãn quang của Dương Tiễn á… hahaha… nhoàm nhoàm nhoàm…” Rung rinh mớ bờm bông vàng chóe sạch ươm (dĩ nhiên là sạch vì ngày nào tôi cũng bắt nó tắm :3), Khoai Tây Chiên hếch mặt tự đắc, lại tùy tiện phun mớ thức ăn lên mặt Dưa Hấu khiến anh chàng chưa kịp nhét miếng cá vào bụng.

“Mà… hình như em nói chuẩn đấy…” Tôi cười cười, lau mặt cho Dưa Hấu rồi vội nhảy ra sau ghế sofa.

“Hả? Chị nói vậy là sao chứ?”

Hình như chàng này vẫn không nhận ra, đôi mắt vàng kim đang sáng quắc phía sau.

Lông bỗng nhiên dựng lên, Khoai Tây Chiên quay đầu lại.

“Hình như… có mùi nguy hiểm….”

Rầm rầm rầm bốp bốp…

Tiếng vang êm tai vang khắp nhà cùng tiếng hét thảm thiết từ Khoai Tây Chiên như sư tử rống, à quên ẻm là sư tử thì phải.

Phía sau chiếc ghế sofa, tôi cùng Dưa Hấu thở dài một cái.

“Ngày nào thì mới được yên ổn đây?”

****

Sáng hôm sau….

“Yoh! Được rồi, ngày mới vui vẻ. Chị đi đây nhé.” Dựng chân một chút cho chắc đôi giày thể thao, tôi đưa tay vẫy vẫy đám em đằng sau rồi ra khỏi nhà.

“Vâng!” Dĩ nhiên hùng hổ nhất vẫn là Khoai Tây Chiên.

Vừa đóng cánh cửa lại, một tiếng nói vang lên khiến tôi như bị bắt quả tang liền không kìm được giật mình một cái.

“Linh Linh”

“A… Bác cảnh sát.” Ông già đầu hói mang bộ quân phục xanh dương đứng ngay trước mặt.

“Này Linh, bác khuyên cháu nhé, ở nhà thì tốt hơn là không nên mở nhạc rock to như vậy. Cháu có biết tối qua nhà cháu phát ra tiếng kêu ghê rợn làm phiền cả xóm lắm không? Bô lô ba la….”

Ôi trời ơi, đây đúng là thảm hại mà, lần thứ bao nhiêu rồi tôi phải chịu cái cực hình này vậy? Bác ơi cháu mới là học sinh trung học lớp bảy thôi, bác đừng có hại mầm mống tương lai của đất nước chứ? Huhuhuhuhu…. TToTT

30p sau….

“Bla bla bla…. Rồi nhé, bác chỉ nói chút vậy thôi, mong cháu thông cảm nhé, vì mọi người cả. Bác cũng khổ tâm lắm chứ. Thôi chào cháu, bác đi làm đây.” Ông già cười toe toét rồi nhảy lên con moto lao mất hút để lại một vạt khói trắng. Tôi khóc không ra nước mắt, một chút mà như vậy á?

“Hix…. mình ăn ở đâu có thất đức mà nhọ như vậy hả trời?”

Lê bước lên đường đến Đông Anh, tôi thầm cảm ơn Dưa Hấu sáng nay đã gọi sớm, không thì có khi muộn học luôn rồi đấy!

“Ôi mèng ơi, con đi chết đây….”

Treo cái cặp lên mắc, tôi liền nằm vật ra bàn, miệng không ngừng lẩm bẩm.

” Chào buổi sáng.” Tiếng nói quen thuộc vang lên từ bên cạnh. Tôi chẳng còn hơi đâu mà ngẩng đầu lên, chỉ ủ rũ đáp lại.

“Chào buổi sáng Tiểu Vũ.”

“Tớ đã bảo cậu gọi là Vũ, đừng có thêm mắm muối gì nữa.”

Miêu Vũ à, dù gì tớ đâu có biết mặt cậu, kêu thế nào chả được.

“Ừ, Vũ Vũ.”

“……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.