Lẽ nào, anh còn muốn bắt cô?!
Lãnh Tiểu dã tức giận xoay người lại, “anh có tính…”
Mắng được nửa câu, miệng cô cứng đờ.
Trong nháy mắt, Hoàng Phủ Dương nâng cánh tay bị thương len, kéo chiếc áo lông xuống, khoác lên người cô.
Từ Jamaica trở về, cô vẫn còn mặc bộ đồ thể thao Dạ Phong Dương đưa cho, thời Jamaica vô cùng ấm áo, còn tại New York, nhiệt độ bây giờ đã là cuối thu.
trên người chỉ mặc mỗi bộ đồ thể thao, thật sự không hề ấm áp, chẳng qua vì quá tức giận, nên côkhông để ý tới.
Áo khoác lông vô cùng nặng, đè lên người cô, còn mang theo cả nhiệt độ của anh, cả người như được vòng tay ấm áp ôm lấy.
“Duỗi tay ra.” Giọng nói Hoàng Phủ Diệu Dương bình tĩnh lộ ra phần trách cứ, “Em là heo sao, thời tiết lạnh như vậy, cũng không biết mặc thêm quần áo?”
Nhìn anh bình tĩnh giúp cô mặc áo khoác, người luôn nhanh mồm nhanh miệng như Lãnh Tiểu Dã lại sửng sốt ba giây mới phản ứng lại.
“anh mới là heo, cả nhà anh đều là heo!”
Hoàng Phủ Diệu Dương lấy mái tóc dài của cô ra, “Vừa khéo, như vậy mới xứng đôi với em.”
Lãnh Tiểu Dã bị phản kháng lại, ngẩn ra, “Tôi… Tôi mặc kệ anh!”
Đưa tay bỏ vào trong áo lông, cô xoay người đi ra thang máy.
Bọn cận vệ đã đi một chuyến thang máy khác, nhìn chiếc thang máy mở cửa, Lãnh Tiểu Dã nhanh chóng chạy vào, ấn nút đóng cửa.
Cánh cửa thang máy dần dần đóng lại, Hoàng Phủ Diệu Dương cùng quản gia và bọn cận vệ khập khiễng đi tới, cô liếc mắt một cái, rốt cuộc, vẫn nhấn nút mở cửa ra.
“Nhanh nào, rùa ơi!”
Rùa?!
Từng chút thay đổi công phu, bá tước đại nhân nhà mình đã thay đổi đến thuộc tính N lần, mỗi lần càng thêm tồi tệ.
Lòng quản gia cùng bọn cận vệ đã trồi lên tận cổ họng.
Hoàng Phủ Diệu Dương nhìn cánh cửa mở ra, anh trợn mắt nhìn Lãnh Tiểu dã, rồi rảo bước vào thang máy, khuôn mặt không hề thay đổi.
Lão quản gia cùng bọn cận vệ cũng đi theo vào thang máy, nhìn thấy anh không có ý định nổi giận, lòng trong cổ họng mới trở về chỗ cũ.
Đoàn người đi xuống lầu, cận vệ đã đem An Nhạc đặt vào trong xe, mặt khác còn kéo cửa chiếc xe dài hơn ra, Lãnh Tiểu Dã nhấc chân muốn đi đến chiếc xe của An Nhạc, nhưng một bàn tay lại đưa đến, bắt lấy cô.
“Ngồi chiếc này!”
Lãnh Tiểu Dã lười phải tranh cãi cùng anh, ngồi vào chiếc Cadillac, tiện tay kéo anh vào, lập tức ra lệnh với tài xế, “anh mở phần đầu ra, nghe tôi chỉ huy.”
“Nghe cô ấy.” Ngay sau đó, giọng nói Hoàng Phủ Diệu Dương vang lên.
Cứ như vậy, bọn cận vệ vọt tới đầu xe, dưới sự hướng dẫn của Lãnh Tiểu Dã phóng tới bệnh viện.
“đi thẳng… Quẹo trái…” Ngồi ở tước, Lãnh Tiểu Dã căng thẳng nhìn đường đi, ra lệnh đường đi cho tài xế, đi ngang một cột đèn đỏ, cô không chút do dự ra lệnh, “Tăng tốc, đi lên… Quẹo phải…”
Hoàng Phủ Diệu Dương ngồi canh cô, cau mày.
anh không vui vè gì, anh nhìn thấy rõ ràng sự lo lắng trong ánh mắt cô, Lãnh Tiểu Dã rất quan tâm đến người đàn ông ngồi xe sau, điều này khiến anh cảm thấy không thoải mái.
“Em thích An Nhạc sao?” anh đột nhiên hỏi.
“Tôi còn hận không thể xé rách anh ta ra!” Lãnh Tiểu Dã thuận miệng đáp, “Quẹo phải, có thấy bệnh viện phía trước không, trực tiếp đưa vào phòng cấp cứu.”
Cơn thịnh nộ trong lòng Hoàng Phủ Diệu Dương tan biến vài phần, nhưng lại có chút nghi hoặc, “Vậy sao em còn cứu hắn?”
Ở thế giới Hoàng Phủ Diệu Dương, tất cả đều trở nên đơn giản.
Thích, liền vì bản thân mình mà bỏ qua.
Ghét, liền giết ngay lập tức.
anh không giải thích, Lãnh Tiểu Dã cũng hiểu.