Người Phụ Nữ Cuối Cùng Trên Trái Đất

Chương 14: Cá là bạn, không phải thức ăn (3)



Cơn bão tuyết ngừng quấy rầy chúng tôi ngay khi chúng tôi tìm thấy một khoảng trống nhỏ giữa hai nhà kho bỏ hoang để nép vào. Tôi không phải là người thích nói chuyện phiếm, và thường thì Petrov đủ tôn trọng điều đó để không làm phiền tôi. Tuy nhiên, hôm nay là một ngày đặc biệt khắc nghiệt, và tôi không mang theo bình vodka để chống lại cái lạnh đang cắt xuyên qua quân phục của mình. Petrov lấy trong áo khoác ra một chiếc bình đeo ngang hông và đưa cho tôi. Tôi không ngu đến mức từ chối rượu, vì vậy tôi uống một hơi.

Anh ta cũng làm một hơi, đặt bình của mình vào một trong những túi áo khoác bên trong, sau đó đút tay vào túi bên ngoài. “Khi tôi đang làm nhiệm vụ ở Ufa, tôi đã gặp một lính đánh thuê người Uzbekistan từ Zarafshan. Anh ấy nói với tôi rằng anh chán ngấy việc chiến đấu giữa mùa đông nước Nga. Chiến tranh thời tiết lạnh là tàn khốc, và nhiều người chết vì phải tiếp xúc với tuyết hơn là với đạn. Tôi khá chắc là anh ta chém ra hàng đống số liệu nhảm nhí, nhưng anh ta có vẻ cũng không sai đâu.”

Petrov ăn nói rành mạch so với tuổi của anh ta, và người ta có thể cảm nhận được từ cách nói chuyện của anh rằng anh có xuất thân tốt hơn hầu hết mọi người. Tatarstan chắc chắn không phải là trung tâm giáo dục của Nga và chưa bao giờ là một điểm nóng công nghiệp cho đến khi cơn sốt dầu mỏ xuất hiện. Trước chiến tranh, hầu hết mọi người đến Tatarstan từ Novgorod và Perm để lao động khổ sai, và họ không sử dụng những từ như ‘tàn khốc’. Việc anh ta mang hàm Trung úy ở độ tuổi trẻ như vậy có thể có nghĩa là anh ta đến từ Trại hỗn hợp, một trại kết hợp giữa Trại B dành cho chiến binh và Trại C dành cho chuyên gia. Những ai có bất kì dính dáng gì tới Trại C đều là trúng số độc đắc cả đời, trong khi phần còn lại phải húp cơm thừa canh cặn. Toàn những ai cũng biết.

Hệ thống trại nhân bản trước giờ đều có những lỗ hổng. Đầu tiên nhé, nhân bản vô tính thậm chí không phải là thuật ngữ chính xác để gọi chúng tôi, vì nhân bản vô tính thì phải giống hệt nhau. Công nghệ rõ ràng chưa đạt đến giai đoạn đó. Quan trọng hơn, tỷ lệ giữa các bản sao của Trại A so với Trại B và Trại C gần đây đã được thay đổi thành 50: 35: 15 tại hầu hết các tỉnh bảo hộ của Moskva, có nghĩa là cứ 100 bản sao mới được sản xuất thì 50 người trở thành nông dân và công nhân, 35 người trở thành binh lính, và mười lăm người trở thành chuyên gia-tức là nông dân và công nhân chiếm số lượng 20% nhiều hơn. Tôi không biết tại sao mấy kẻ đứng đầu lại đánh giá thấp tầm quan trọng của hậu cần đến vậy. Ngân sách sản xuất thường được đổ vào việc phát triển vũ khí, trong khi chúng tôi ăn thức ăn thừa và mặc quân trang cổ đại đã không thay đổi kể từ những năm 1930. Chỉ một gián đoạn nhỏ đối với tuyến hậu cần kéo dài thôi có nghĩa là quân đội ở tiền tuyến có thể bị chết đói và thiếu đạn dược, và với việc hai thành phố lớn ở cả hai bên đều thất thủ, Izhevsk đang phải hứng chịu toàn bộ hệ quả của việc các tuyết tiếp tế bị cắt.

“Anh đã ở đâu trước khi được phái tới đây, hả Thiếu úy?” Petrov hỏi. “Từ giọng của anh, tôi đoán anh đến từ vùng tây bắc, nhưng anh bắn súng như một người từ quân đoàn Perm, và đó là một lời khen ở cấp độ cao nhất đó.”

“Chính xác là Murmansk.” Anh ấy cũng khá ấn tượng đấy nếu như có thể đoán được tôi đến từ đâu từ chất giọng. Tiếng Nga nói chung là một ngôn ngữ rất thống nhất và mặc dù giọng Moskvich và Urali rất khác biệt, nhưng nhìn chung bạn không thể biết ai đến từ đâu dựa trên cách họ nói.

“À. Tôi cho rằng họ sản xuất những xạ thủ giỏi trong rừng. Vậy sao anh lại ở đây?”

“Vài chuyện khốn nạn đã xảy ra. Murmansk hiện là lãnh thổ bảo hộ của Cộng hòa và anh có thể tưởng tượng quá trình thôn tính đó tàn bạo như thế nào. Tôi đã xuống phía nam để tìm kiếm một cái gì đó khác biệt. Chắc là tự do.”

Anh gật đầu. “Có phải những người anh đi cùng cũng đến từ Murmansk không?”

“Mười hai người trong đội ban đầu mà được phái đến cùng tôi?” Tôi hỏi. Anh lại gật đầu.

“Không, thưa anh. Chúng tôi nhận lệnh của Lãnh tụ tối cao và tôi đã dẫn đầu một đội đặc nhiệm đến đây thực hiện một cuộc xuất kích. Anh có thể thấy mọi chuyện xảy ra thế nào đấy. Kết cục thật dễ đoán định khi họ phái một đội mười hai người chống lại cả một thế lực. Tôi là người duy nhất còn lại.”

“Anh đã làm rất tốt để đến được pháo đài của chúng tôi. Tôi ngạc nhiên là Thiếu tá Smolov không cho anh thống lĩnh một tiểu đội của riêng mình đấy. Tôi chắc rằng nếu anh lãnh đạo một trung đội, chúng ta có thể thực sự chiếm lại Đồi Izhevsk.”

“Chịu thôi.” Dzyuba có lẽ không đủ tin tưởng rằng một kẻ đến từ bên ngoài có thể tiếp quản một đội có quy mô như vậy. Tuy nhiên, tôi tự hỏi, tại sao chỉ huy không bao giờ cố gắng giành lại quyền sở hữu ngọn đồi phía sau pháo đài của chúng tôi. Sự hiện diện của Cộng hòa ở đó khá là yếu ớt và ngọn đồi đó là một vị trí chiến lược ngăn Izhevsk khỏi bị bao vây hoàn toàn.

Sau một hồi im lặng, Petrov tiếp tục nói về bản thân mình mặc dù tôi không hỏi. Anh sinh ra ở Perm trong một gia đình bình thường. Anh ấy đã cố gắng tìm đường vào quân đoàn Perm-cơ sở ưu tú dành cho những người lính tài năng-nhưng không gây được ấn tượng trước khi nhập ngũ trong Chiến tranh Tatarstan-Novgorod.

“Cuộc chiến đó thật ngu ngốc,” anh nhếch mép cười. “Các cuộc giao tranh trong nhiều năm cho đến khi Cộng hòa nhảy vào và nuốt chửng cả hai.”

Anh hỏi tôi nhớ điều gì nhất về Murmansk.

“Tôi không nhớ. Đã quá lâu rồi,” tôi nói.

“Tôi nghĩ mọi người đều có điều gì đó nhắc nhở họ về nơi họ lớn lên. Đối với tôi, đó có lẽ là súp củ cải,” anh cười nửa miệng nói. “Mãi cho đến khi bước vào tuổi đôi mươi, tôi mới thấy trân trọng việc có rau có củ trong bữa ăn của mình.”

Ai ưa nổi củ cải chứ? Thứ tởm lợm đó có vị như vỏ cây khi ăn sống và khi luộc lên thì có vị như vỏ cây luộc. Tôi thích bắp cải hơn, nhưng tôi sẽ không bị anh ta dụ tán chuyện về mấy thứ rau củ ngu xuẩn đâu.

Một lúc sau, Petrov nhíu mày hỏi, “Vậy chuyện gì đã xảy ra với đống quần áo ngày hôm trước?”

Chết tiệt. Tôi hoàn toàn quên mất chuyện đó. Công bằng mà nói, quần áo sạch sẽ là điều cuối cùng tôi nghĩ đến sau khi tìm ra một sinh vật bước ra từ thần thoại. “Nó vẫn ở chỗ cũ. Hôm nay tôi sẽ đi lấy nó.”

“Anh đâu phải người sẽ để việc cho đến ngày thứ hai nhỉ.” Anh cười.

Tên nhãi này nghĩ rằng anh ta thông minh, giỏi bắt thóp tôi lắm hay sao ấy nhỉ?

“Tôi sẽ làm. Anh không cần phải nhắc lại lần nữa đầu,” tôi trả lời. “Thực ra, tôi sẽ đi lấy nó ngay bây giờ.”

Tôi kiếm cớ để tránh xa anh ta. Ít nhất anh ta không cố giữ tôi lại. Tôi sẽ nhanh chóng báo cáo với Ushakov để còn đi nghỉ sớm.

Tọc mạch và lắm chuyện. Nói chuyện với Petrov khiến tôi nhớ lại lần đầu tiên Roman bắt chuyện với tôi, và điều đó càng làm tôi khó chịu hơn. Tôi không có đủ sức mạnh tinh thần để đối phó với những ký ức về Roman ngày hôm nay.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.